Vù! Vù! Vù!
Tiếng xé gió sượt qua màng tai, bốn người đồng thời tách ra, sau đó chuyển đổi phương hướng.
Tiêu Nhạc thanh âm chầm chậm, bình tĩnh phân phó.
“Mẫn Lan, Mẫn Điệp, hai người các muội xung phong trước tiên thay ta yểm hộ, ta ở phía sau đánh lén, còn Cố Thành ở cuối cùng, phòng hộ phía sau, phóng cung tiễn!”
“Tốt!” Ba người đồng thanh đáp, nhanh chóng chuyển đổi phương vị.
Kỳ thật, sắp xếp như vậy cũng là có ý đồ hỗ trợ lẫn nhau. Bởi vì mỗi người bọn hắn có sở trường đặc biệt cùng vũ khí khác nhau.
Đội ngũ Lang Diễm lại không biết, theo đó cười nhạo:
“Các ngươi nhìn xem bọn họ kìa, làm nam nhân cư nhiên không biết xấu hổ, đem hai nữ nhân coi thành tấm chắn đi trước chịu chết! Ha ha.”
“Chắc bọn họ có ý định dùng mỹ nhân kế, tốt! Để lão tử phụng bồi rốt cuộc.”
Nói xong, hắn đã bôn tật xông lên, một đao chém về phía trước.
Mẫn Lan, Mẫn Điệp trao đổi ánh mắt, hai thanh trường kiếm đưa về phía trước chắn thành hình chữ X, hai người hơi nghiêng người sang mỗi bên, chừa một khe ở chính giữa.
Keng!
Vũ khí ma sát vào nhau, năng lượng dư ba chấn đến tay hai người run lên, nhưng nháy mắt lấy lại bình tĩnh, bạch mang hiện lên, hai tỷ muội đem nội khí quán chú lên thân kiếm.
“Khặc khặc! Hai mỹ nữ còn rất lợi hại đấy! Nhưng đáng tiếc hôm nay chú định các ngươi đều phải… chết…!”
Chữ “chết” còn chưa kịp nói xong, một vật thể sắc nhọn đã bay xẹt qua cổ hắn, kéo theo một chuỗi huyết tuyến.
Mẫn Lan, Mẫn Điệp vung kiếm lên, đem hắn đánh bay đi ra ngoài.
Tráng hán nháy mắt đã chết!
Bởi vậy mới nói, ở trong chiến đấu, người nói nhiều thường chết rất nhanh.
Tất cả tráng hán sắc mặt lúc này đổi đổi, có người mắt sắc thấy được ở phía sau lưng hai nữ là Tiêu Nhạc, lúc này hắn đang cầm trong tay một kiện ám khí xoay tròn.
“Đáng chết! Hắn đánh lén!” Một người giận dữ, thô tục mắng chửi, phi thân dựng lên.
Tỷ muội song sinh lại vung lên trường kiếm, hai đạo bạch quang cùng lúc phóng ra, sau đó ở giữa không trung giao hội nhập lại làm một, bạch quang lóa mắt, hướng tới tên kia bay đi.
“Hừ!” Tên kia hừ lạnh, nội khí trên trường đao sáng lên, hắn phác thảo vài tư thế, sau đó từ trên cao chém xuống.
Ầm!
Hai cỗ nội khí chạm vào nhau rồi nháy mắt nổ tung, dư ba lan tràn ra bên ngoài, cuốn lên đất đá mù mịt, có trong vài giây che khuất tầm mắt.
Cố Thành ở phía sau ngay lập tức ngửa người về sau, tay trái nắm một thanh đồng cung, tay phải kéo ra từng vệt mũi tên dài từ nội khí hóa thành.
Hắn kéo căng, súc lực, sau đó thả tay!
Vụt! Vụt! Vụt!
Trong khói bụi mù mịt, có bạch quang xé gió xẹt qua.
Cùng lúc đó, Tiêu Nhạc cũng không chần chừ, ánh mắt híp lại đầy hung ác, ám khí trên tay xoay tròn, sau đó từ bốn phương tám hướng bay ra rất nhiều thanh dao sắc nhọn.
“A!”
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên hết đợt này đến đợt khác, đợi cho bụi mù tan đi, đội ngũ Lang Diễm đã tổn thất tám người.
Có ba người bị mũi tên xuyên qua ngực, những người còn lại bị ám khí cắt qua cổ, hoặc xuyên qua trán rồi đinh trên mặt đất.
Tất cả đều là mau, chuẩn, một nhát chí mạng.
Đây là kinh nghiệm xương máu mà bọn họ học được từ khi bị đuổi giết nay, Lang Diễm dạy cho bọn họ, đối với địch nhân tuyệt đối không thể nhân từ nương tay.
Kỹ năng chém giết đã nâng cao thêm một bước. Sự kết hợp vừa rồi bọn họ đã diễn luyện không biết bao nhiêu lần, hoàn toàn đã đạt tới thiên y vô phùng nông nỗi!
Đội ngũ Lang Diễm quả thật đã tức giận đến muốn hộc máu, Hắc Lang nói đối thủ chỉ có bốn người, giết họ dễ như trở bàn tay, ai mà biết được sẽ khó chơi như vậy.
Đầu lĩnh cũng học thông minh, không lại cho từng người đi lên đánh, mà là tất cả cùng xông lên, hơn nữa cảnh giác cao độ.
Trong không khí, sát khí chậm rãi bao phủ xuống. Hai mươi mấy người cùng lúc ra tay, đao quang kiếm ảnh vũ động bay múa.
Lần này, sắc mặt bốn người càng thêm nghiêm túc, đối thủ cùng lúc công kích, bọn họ quả thật là không dễ dàng giết người như vừa rồi.
Trong bốn người, chỉ có tỷ muội song sinh là sở trường dùng kiếm, có thể chính diện cùng đối thủ giao đấu. Nhưng khuyết điểm cũng lộ rõ ra, đó là thực lực hai người yếu hơn bên kia, nội khí rõ ràng không đủ. Chỉ khi hai người hợp lại, mới miễn cưỡng chống chọi được.
Mà Tiêu Nhạc lại sở trường đánh lén, dùng ám khí kết hợp với thân pháp nhẹ nhàng qua lại. Nhưng khuyết điểm của hắn là lực phòng ngự yếu, cho nên mới cần hai tỷ muội cho hắn làm yểm trợ.
Cố Thành thì liền không cần phải nói, hắn sở trường cung tiễn, chỉ có thể từ xa công kích, nếu để đối thủ gần người, hắn chỉ có thể né tránh chứ không bắn cung ra được.
Chiến đấu vẫn còn tiếp tục, đội ngũ Lang Diễm quả thật đối với bọn họ đã oán hận chồng chất, chiêu chiêu đều muốn đưa người vào chỗ chết.
Bốn người hiểm hiểm tránh được, nhưng không tránh khỏi bị thương.
Vết thương cũ chưa lành, cộng thêm vết thương mới gây nên đau nhức, làm cho động tác của bọn họ cũng hơi trì trệ.
Chém giết đỏ cả mắt, đội ngũ Lang Diễm cuối cùng còn lại chín người, mà bốn người bọn họ bên này, cũng cảm giác được nội khí cạn kiệt.
Với tình hình này, bọn họ quả thật hết đường trốn chạy, đã là cá nằm trên thớt! Bốn người tựa lưng vào nhau, lui về bìa rừng phía sau, sắc mặt trắng bệch.
Mỗi người trong đội ngũ Lang Diễm ánh mắt hung ác, như lang tựa hổ vây quanh, chặt như nêm cối.
Rốt cuộc, phía sau đã là vách đá dựng cao, bọn họ hết đường lùi.
Đội ngũ Lang Diễm thấy thế, một đám người cười khẩy, đồng loạt giơ lên trường đao, nội khí tụ tập, lực lượng mang theo hơi thở hủy thiên diệt địa chém xuống.
Đao quang ánh vào mi mắt bốn người, bốn người đồng loạt nhắm lại mắt nhận mệnh, chỉ là cơ thể run lên từng đợt, cực độ không cam lòng.
Nhưng làm sao bây giờ đâu? Bọn họ chỉ có bốn người, lại thực lực cách xa với bên kia. Chống đến hiện tại đã rất lợi hại rồi.
Ai…
Bọn họ thở dài, chờ đợi công kích giáng xuống, kết thúc sinh mệnh đau khổ của kiếp này.
Nhưng mà chờ một hồi lâu, cũng không thấy được đau đớn hiện hữu, Mẫn Lan he hé mí mắt nhìn, lại đột nhiên trừng lớn mắt, ngạc nhiên hét lên:
“A! Mọi người mau nhìn!”
Tiêu Nhạc, Cố Thành, Mẫn Điệp nghe nàng kinh ngạc như vậy, cũng mãnh liệt mở bừng mắt, sau đó biểu tình đồng loạt ngây ngốc.
Trước mặt chín người, trong tay còn cầm trường đao, vẻ mặt vẫn hung thần ác sát, nhưng mà…
Trên cổ bọn họ, bị siết chặt bởi một sợi lụa trắng.
Ánh mắt bọn họ lòi ra khỏi hốc mắt, khóe miệng sùi bọt mép, lỗ tai, lỗ mũi chảy ra máu tươi.
Rầm!
Leng keng!
Sau đó, chín người bật ngửa ra sau, vũ khí tán loạn rơi xuống đất, tất cả đã không còn hơi thở, biểu tình trên mặt đều không cam lòng. Có lẽ đến lúc chết bọn họ còn không biết là ai đã giết mình?
Tĩnh lặng!
Không gian lặng ngắt như tờ, ánh mắt bốn người gắt gao nhìn thân ảnh màu trắng không biết xuất hiện từ khi nào đứng phía sau chín khối thi thể..
Bạch y phiêu phiêu, dáng người thanh lãnh tuyệt luân, khí chất cao quý xuất trần, biểu tình trên mặt một mảnh đạm mạc, váy dài màu trắng không nhiễm khói bụi. Mái tóc dài phất phơ vũ động, lụa trắng cầm trong tay theo cuồng phong thổi bay, quấn quýt triền miên cùng mái tóc.
Sắc mặt bốn người khó nén khiếp sợ, ánh mắt dại ra.
Thiếu nữ bước tới gần, hơi thở không nhiễm trần tục, trên mặt không có biểu tình gì, thanh âm như là thác nước chảy xuôi róc rách truyền cảm:
“Mới mấy tháng không gặp, các ngươi đều không nhận ra ta rồi sao?” Nàng hỏi.
Bốn người lúc này mới phục hồi tinh thần lại, ánh mắt mang theo kinh hỉ cùng không thể tin tưởng.
Tiêu Nhạc trầm tư một hồi, thử tính hỏi:
“Lục… Lục Vận?”
Lục Vận đạm mạc nhìn qua hắn, hờ hững nói:
“Quả nhiên đều đã quên ta! Còn đem các ngươi chính mình đều suýt nữa chơi chết!”
Chỉ vài câu đối thoại, Tiêu Nhạc căn bản đã xác định người này chính là Lục Vận, hắn nhịn không được nghi hoặc hỏi:
“Ngươi vì sao lại tiến vào nơi này? Không phải nói về Lục gia sao?”
Ánh mắt Lục Vận chợt lóe, lạnh lùng nói:
“Ta đã trở về Lục gia, nhưng nghe nói Lang Diễm dong binh đoàn truy sát các ngươi, cho nên liền vào!”
Ngữ điệu chính là tùy hứng như thế.
Tiêu Nhạc khẽ nhíu mày.
Nhanh như vậy?
Tin tức cư nhiên đã truyền ra ngoài Địa Hoang Chiến Trường?
“Cám ơn ngươi!” Tiêu Nhạc khẽ thở phào một hơi, nói đa tạ, nếu hôm nay không có Lục Vận, bọn hắn xác định phải chết không thể nghi ngờ.
Lục Vận không cho ý kiến, nhìn khắp bốn người một hồi, sau đó nhíu mày hỏi:
“Doãn Nguyệt đâu?”
Ánh mắt để lộ ra khó xử, Tiêu Nhạc thở dài nói:
“Đoàn trưởng nàng… nàng đã đi sâu vào Tử Vong đầm lầy…”
Nghe tới Tử Vong đầm lầy, chân mày Lục Vận hơi chau lại, ánh mắt cũng sắc bén lên, gặng hỏi:
“Vì sao các ngươi không đi theo nàng?”
Tiêu Nhạc lắp ba lắp bắp nói:
“Đoàn trưởng nàng… nàng cho giải tán Dạ Nguyệt… bảo chúng ta ra khỏi Địa Hoang Chiến Trường…”
Lục Vận nhíu mày hỏi:
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Nhạc hít sâu một hơi, dẫn đầu đi ra ngoài nói:
“Chúng ta vừa đi vừa nói đi!”
Hắn không ngờ tới Lục Vận cũng sẽ tiến vào nơi này, lý do có lẽ không đơn giản như nàng nói như vậy.
Lục Vận! Chính là lính đánh thuê có thực lực đứng hàng đệ tứ trên Hắc Bảng của Liên Minh, thứ tự xếp sau Yến Thanh một bậc. Hơn nữa nàng còn là đại tiểu thư của tứ đại cổ tộc - Lục gia.
Ở Hoang Vực giới, nàng có biệt hiệu là Tiên nữ băng thanh ngọc khiết, cùng Yến Thanh quả thật chính là hai cái thái cực.
Ở rất nhiều năm trước, Lục Vận cùng Doãn Nguyệt tình cờ quen nhau, sau đó trở thành bằng hữu, nhưng bởi vì thân phận khác biệt, hai người cực kì rất ít gặp nhau trò chuyện, chỉ có khi gặp chuyện quan trọng, nàng mới đưa tay giúp đỡ.