Bên trong, chiến đấu thập phần tàn khốc đẫm máu.
Mà bên ngoài cũng không thua kém là bao, chỉ khác ở chỗ bên trong là một nhóm người, mà bên ngoài là một người đơn độc chiến đấu.
Tịch Thần một bên phóng ra ma pháp một bên cùng cự thạch tiểu thú trao đổi, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn vào phía trong nhà giam do dây đằng tạo thành, có chút lo lắng.
Cự thạch tiểu thú nằm bò ở trên vai Tịch Thần, từng câu từng chữ cho nàng phổ cập tri thức, thanh âm tràn đầy sốt ruột cùng rèn sắt không thành thép:
“Nữ nhân! Ta thật sự rất bội phục ngươi, trong vòng một tháng liên tục gặp chuyện, hết gặp Vĩnh Sinh Thành – đám người điên Chấp Pháp Đội kia, tiếp theo là Hồn Vực Thực Mộng Thú, hiện tại lại là bát cấp yêu thú Thực Nhân Yêu Đằng.”
Cự thạch tiểu thú trong lòng có chút tiểu xấu hổ, đi theo nàng mấy tháng này, nó cũng không nghĩ tới vận khí của nàng sẽ xấu đến nông nỗi như vậy…
Quả thực là tai nạn thể chất, đi đến đâu ở đó liền có chuyện.
Nhưng nó cũng chứng kiến năng lực hóa hiểm vi di của nàng, ở nó cho rằng nàng phải gục ngã thời điểm, nàng lại như tiểu con gián tràn đầy ngoan cường nhanh chóng gượng dậy.
Cả người tràn ngập sinh mệnh lực lượng!
Thật là làm cho người ta bất đắc dĩ rồi lại không thể không bội phục.
Hiện giờ Tịch Thần ở trong lòng nó, cũng có một chút xíu địa vị!
Nhưng nó sẽ không nói ra đâu. Ha ha!
Tịch Thần nghe thứ này ở bên tai trào phúng, im lặng không nói gì. Nàng vẫn luôn biết vận khí của chính mình không tốt, mệnh đồ nhấp nhô, từ ở Thần Hành đại lục đã như vậy, nếu không cũng sẽ không đem chính mình chơi chết trọng sinh tới nơi này.
Nhưng mà được cái, bản thân nàng rất có tự mình hiểu lấy, sẽ không làm liên lụy tới bất kỳ người nào, hiện tại khó khăn lắm mới được trọng sinh, tâm thái của nàng đã xảy ra một ít biến hóa. Nếu trước kia là phật hệ, mặc cho nước chảy bèo trôi, thì hiện tại Tịch Thần càng thêm trân trọng sinh mệnh, cho dù chỉ còn có một phần ngàn cơ hội, nàng cũng phải bắt lấy, giành giật từng giây sự sống cho mình…
Tịch Thần ở trong lòng âm thầm làm quyết định.
Lấy Tịch Thần vì trung tâm, xung quanh đã cháy đen một mảnh, nhiệt độ không khí lên cao, sương mù chịu không nổi hỏa hệ thuật pháp cho nên bốc hơi mà lui tán vài phần.
Tịch Thần liên tục sử dụng hỏa hệ thuật pháp, đem xung quanh dây đằng cùng Hồng Lộ quả thiêu đốt đến tra đều không để lại.
Nhưng bản chất của thụ yêu vốn là thực vật, có được sinh mệnh lực ngoan cường, hơn nữa đặc tính của mộc hệ là sinh sôi không ngừng, thiêu hết một đám, lại dài ra thêm một đám.
Cho dù hỏa hệ là khắc tinh của mộc hệ, nhưng cũng chỉ có thể cho nhau kiềm chế mà thôi.
Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.
Ngay lúc này, cự thạch tiểu thú bỗng nhiên lại nói:
“Emm! Nữ nhân, ngươi cứ tiếp tục lung tung rối loạn công kích như vậy cũng không có tác dụng đâu. Thực Nhân Yêu Đằng đã là bát cấp yêu thú, hơn nữa hình thành tự chủ ý thức, ngươi giằng co với nó càng lâu, người chịu thiệt vẫn chỉ là ngươi… cách duy nhất để đối phó với Thực Nhân Yêu Đằng chính là tìm được bản thể của nó, rồi tìm ra điểm yếu một kích tất trúng.”
Ánh mắt của Tịch Thần không khỏi sáng lên, vội vàng hỏi:
“Điểm yếu của nó ở đâu? Ngươi biết không?”
Cự thạch tiểu thú thứ này bình thường nhìn cà lơ phất phơ, nhưng đến thời điểm quan trọng sẽ không rớt dây xích, nó xoay chuyển tròng mắt suy tư một hồi, rồi nói:
“Thực Nhân Yêu Đằng, hay ngắn gọi còn gọi là Thụ yêu, Thụ yêu một khi sinh ra tự chủ ý thức, chứng tỏ trong hạch tâm của nó đã có Thụ Tinh Chi Hạch. Thụ Tinh Chi Hạch chính là điểm yếu của nó. Chỉ là… Thụ yêu có sinh mệnh lực thập phần ngoan cường, lại giỏi che giấu bản thể. Ngươi muốn tìm ra nó, cũng không phải một việc dễ dàng đâu!”
Tịch Thần nghiêm túc lắng nghe, suy nghĩ một hồi, trong lòng đã có tân ý tưởng, hỏi lại:
“Đổi một cái cách nói... nếu như ta ngăn cản nó hấp thu các mặt dưỡng chất bên ngoài, tỷ như chặt đứt nguồn nước, không có nguồn nước bổ sung thì sinh mệnh lực của nó sẽ yếu đi, hay hoặc là tạm thời ngăn cách không khí xung quanh không cho nó quang hợp thì nó sẽ tự động xuất hiện sao?”
Cự thạch tiểu thú kinh ngạc nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy tò mò hỏi:
“Trên lý thuyết hẳn là có thể làm như vậy! Chỉ là, ngươi làm cách nào để ngăn cản sức sống của nó?”
Phải biết rằng, sức sống của Thụ Đằng là rất mãnh liệt, lại sinh sôi liên tục. Lửa cháy, nó lại hồi sinh. Chặt đứt, nó biết dài ra. Dùng thủy hệ ma pháp, nó càng hấp thu nhanh hơn. Chỉ có từ căn nguyên xuống tay, thì mới có thể tiêu diệt triệt để.
Nó thật sự là nghĩ không ra, nàng định dùng cách gì?
Tịch Thần lại phóng ra một đạo hỏa cầu, khẽ mỉm cười nói:
“Ta không thể chặt đứt nguồn sống của nó, nhưng mà… ta có thể làm nó tạm thời gián đoạn hô hấp!”
Vừa dứt lời, Tịch Thần đột nhiên nhắm mắt lại, khóe miệng lướt qua một đoạn chú ngữ dài dòng lại phức tạp, tay nắm ma pháp trượng run lên, thân trượng dâng lên một cột sáng màu xanh biển, ma lực như một con rồng siết chặt quấn quanh thân trượng, hơn nữa lôi kéo vô số nguyên tố từ xung quanh hội tụ, cho đến khi con rồng này càng lúc càng lớn. Sau đó, con rồng tựa như có linh tính đột nhiên ngửa đầu thét dài, kéo theo cái đuôi uy mãnh sinh phong, tới một lần chân long nhập hải.
Hải ở đây, cũng không phải là đại dương mênh mông cuồn cuộn, mà là viên hạt châu đen tuyền huyền bí trên đầu ma trượng.
Chú ngữ đến đây coi như chấm dứt, Tịch Thần mở mắt ra là lúc, hai tròng mắt của nàng lóe lên một mạt xanh thẫm lạnh băng.
Nàng giơ tay nâng ma trượng tới giữa không trung, tinh thần lực kíp nổ, hạt châu bộc phát ra một cổ cường đại lực lượng, ma lực trải dài hơn mười mét, nơi đi qua bất kể là mặt đất, hay là sương mù, dây đằng, Hồng Lộ quả đều toàn bộ bị đóng băng.
Phạm vi đóng băng nháy mắt kéo dài cả trăm mét, tản ra hơi thở lạnh căm căm.
Tất cả sự sống trong nháy mắt trở nên yên lặng!
Vạn Dặm Phong Băng!
Đây là một loại thuật pháp từ trước đến nay mà Tịch Thần xem như vận dụng ít nhất, cũng là cường đại nhất một loại, bởi vì loại át chủ bài này, muốn phóng thích, cơ hồ háo quang hai phần ba ma lực cùng tinh thần lực. Nếu không phải tình thế bắt buộc, nàng tuyệt đối sẽ không sử dụng loại thuật pháp này. Lúc này sắc mặt của Tịch Thần trở nên trắng bệch, hai tay và hai chân run rẩy như muốn nhũn ra, nhưng nhìn kết quả mà mình tạo thành, nàng còn rất vừa lòng.
Cự thạch tiểu thú trợn to hai mắt, hai móng vuốt xoa xoa hai mắt, biểu thị không thể tin tưởng được.
Nó làm sao lại quên rồi, nữ nhân này còn biết sử dụng băng hệ lực lượng.
Băng! Tuy không thể tuyệt đối chặt đứt nguồn sống, nhưng có thể tạm thời ngăn cách không khí, đóng băng nguồn nước, làm lạnh đất đai!
Thụ Yêu tuyệt đối sẽ không thể tưởng được, Tịch Thần sẽ còn có chiêu này.
Bất quá nhìn trạng thái của Tịch Thần, nó lại âm thầm lo lắng. Nữ nhân này sẽ không ngã xuống đi? Nhìn đôi chân run rẩy của nàng, nó đều phải lo đến sốt ruột.
Thụ Yêu là bị đánh bất ngờ trở tay không kịp, nhưng nếu đợi nó phục hồi lại, muốn trò cũ trọng thi sẽ không dễ dàng.
Nhưng không đợi cự thạch thú phát ra tiếng, Tịch Thần đã có động tác.
Sau khi phóng ra băng hệ thuật pháp, tinh thần lực của nàng cũng đồng thời phóng ra, sau đó mẫn cảm bắt được một hơi thở mỏng manh. Nàng nheo mắt, dưới chân vận dụng Tật Phong Thuật, nàng xuyên qua khe hở của dây đằng, lại đi về phía trước vài chục mét, rốt cuộc thấy được một cây Thụ Yêu sừng sững to lớn.
Đây hẳn là bản thể của Thực Nhân Yêu Đằng đi!
Không có một phút chần chờ, nàng lại móc ra ma trượng, đổi ngược cán trượng, đem nó gõ vào thân cây của Thụ Yêu.
Cạch! Cạch! Cạch!
Trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng gõ đều nhịp, thân cây đóng băng bị gõ, từng cái từng cái băng tinh tróc ra rồi rơi xuống đất.
Thân cây bị gõ ra thành một lỗ thủng, đi sâu vào đã hơn phân nửa.
Tịch Thần sắc mặt bình tĩnh, nhịp điệu đàng hoàng mà gõ.
Cự thạch tiểu thú mí mắt sụp lên sụp xuống, nó nghe nàng gõ như gõ mõ, không hiểu sao rất muốn đi ngủ!
“Móa, nữ nhân ngươi có thể nhanh hơn chút không? Đợi thụ đằng phục hồi tinh thần lại, ngươi làm hết thảy đều sẽ trở thành công cốc.”
Cự thạch tiểu thú sốt ruột nói, Tịch Thần lại không nhanh không chậm mà gõ, rất có tư thế gõ như vậy cho đến thiên hoang địa lão!
Kỳ thật, cự thạch thú không biết, nàng gõ như vậy một phần là để bổ sung thể lực, thực chất tinh thần lực của nàng đã sớm tỏa định ý thức của Thụ Yêu, nó một khi có phản ứng, nàng chắc chắn sẽ biết.
Quá nhiều quá nhiều bài học trải qua, làm cho Tịch Thần biết, mỗi khi đối mặt địch nhân, mặc kệ mạnh hay yếu, nàng đều không thể thô tâm đại ý. Bời vì đại ý mà trả giá sinh mệnh, chuyện này xảy ra một lần là đủ rồi!
Cạch!
Rốt cuộc, sau một hồi dài dòng gõ mõ, Tịch Thần đụng chạm tới một khối trụ vuông đồ vật, băng tinh của nó đã tróc hơn phân nửa, nửa còn lại lưu chuyển ánh sáng xanh nhạt, chỉ cần nhìn ánh mắt đầu tiên đã bị hấp dẫn.
Cự thạch tiểu thú gấp gáp đến cơ hồ sắp khóc nói:
“Mau! Mau! Mau đem nó lấy ra, nó chính là Thụ Tinh Chi Hạch!”
Tịch Thần hơi nghiêng đầu, bình tĩnh nói:
“Gấp cái gì?”
Tay phải giơ lên, bao bọc bởi một đoàn hỏa diễm, nàng đưa tay vào trong hốc cây, đem Thụ Tinh Chi Hạch nhéo ra.
Đúng, nhéo ra! Hành động tàn bạo như thế, không có một chút thương cây tiếc cành!
Cự thạch tiểu thú cơ hồ phải khóc:
“Nữ nhân, ngươi nhẹ nhẹ tay chút! Ngươi không biết Thụ Tinh Chi Hạch có giá trị như thế nào sao? Hấp thu nó có thể tăng lên tu vi, cũng có thể luyện hóa đeo bên người, ngăn trở yêu ma xâm nhập…”
“Có thể trở thành Bát cấp yêu thú, hạch tâm của nó không yếu ớt như ngươi nghĩ. Cho ngươi!” Không đợi nó nói hết câu, Tịch Thần đã đem Thụ Tinh Chi Hạch quăng cho nó, tựa như là vứt một cái rác rưởi không quan trọng.
“Ách!” Cự thạch tiểu thú ngậm lấy Thụ Tinh Chi Hạch, đôi mắt ngập nước nhìn Tịch Thần.
“Thật cho ta? Vì cái gì? Thụ Tinh Chi Hạch rất đáng giá, ngươi không để lại sử dụng sao?” Cự thạch tiểu thú nghi hoặc hỏi, nhìn không ra nữ nhân này có tiềm chất hào phóng như vậy nha?
“Đối với ta, thứ đồ không dùng được thì đương nhiên là rác rưởi. Rác rưởi vứt đi còn ô nhiễm môi trường, ngươi coi như đồ chơi mà gặm chơi đi!” Tịch Thần phất tay, không chút để ý nói.
Không phải Tịch Thần khoe khoang khoác lác, mà Thụ Tinh Chi Hạch đối với nàng không có tác dụng, hạch tâm của thực vật có một đặc tính xấu, nó một khi rời khỏi bản thể, thì lực lượng hoàn toàn chặt đứt và xói mòn theo thời gian. Như vậy, nó chỉ là một khối thủy tinh vô tri. Nhân lúc nó còn một chút năng lượng đưa cho cự thạch thú hấp thu, coi như cảm tạ nó nhắc nhở nàng giải quyết một hồi nguy cơ này.
“Nữ nhân! Ngươi thật tốt! Ta quyết định mãi mãi đi theo ngươi!” Cự thạch thú tự động bỏ qua mấy chữ “rác rưởi” này, yêu thích không buông tay mà nắm Thụ Tinh Chi Hạch, sau đó đưa vào miệng cắn “răng rắc, răng rắc”.
Tịch Thần phất phất tay, ở chỗ không ai thấy được, khóe miệng hơi hơi giơ lên.
Cùng lúc đó, băng tinh nháy mắt tan rã thành hơi nước, còn dây đằng khô quắt thì đồng loạt héo rút, thu nhỏ lại. Cái gọi là Hồng Lộ quả, thật chất chỉ là do sương mù hóa thành, có chứa mê huyễn khí vụ dụ hoặc mọi người. Thực Nhân Yêu Đằng lợi dụng đặc tính này, mới hố chết nhiều người, ăn thịt uống máu người tu luyện để thăng cấp. Ai biết được sẽ lật xe, băng tinh tan rã, sương mù cũng trở về hình thái ban đầu.
Trước mặt Tịch Thần, Thụ Yêu cao ráo nháy mắt co rút nhỏ dần, đến khi chỉ còn lại một hạt giống tàn khuyết đáng thương nằm trơ trọi dưới đất.
Tịch Thần cũng không biết là nghĩ cái gì, cúi người xuống đem nó nhặt lên, trước đặt vào một góc trong ma pháp hộp, đợi khi nào có thời gian sẽ xử lý.
Thực vật muốn tu luyện đến cảnh giới này, so yêu thú còn muốn trả giá gấp trăm ngàn lần, Thực Nhân Yêu Đằng có lẽ đi sai nhầm bất quy lộ, mới dẫn đến kết cục này. Bất quá chỉ là ý thức tà ác bị tiêu diệt, bản thể là một hạt giống vẫn còn tồn tại, đợi khi nào tìm được một chỗ an toàn có lợi cho sinh trưởng, liền đem nó gieo xuống.
Tịch Thần âm thầm làm ra quyết định.
Dạ Nguyệt đoàn người, một lần nữa cảm nhận được mình thoát khỏi bàn tay tử thần, lúc này ánh mắt nhìn Tịch Thần, hoàn toàn như là nhìn mẹ ruột thất lạc nhiều năm.
Đối diện với những đôi mắt như vậy, Tịch Thần đều có chút hổ thẹn cùng không biết phải làm sao.
Thông qua trận chiến đấu này, Dạ Nguyệt binh đoàn chỉ còn lại có sáu người.
Sáu người ngã ngồi xuống đất, ánh mắt thẫn thờ, ngồi một hồi cư nhiên khóc lớn, ngay cả vết thương trên người cũng không quan tâm.
Tịch Thần nhìn thấy, nhưng nàng không biết như thế nào để an ủi người!
Càng quan trọng hơn là, bọn hắn là một giới thiết huyết lính đánh thuê, càng không cần người khác an ủi.
Tin rằng, Dạ Nguyệt đoàn người sau chuyện này sẽ càng thêm trưởng thành.
Ha hả!
Cái giá của trưởng thành, nó thật sự rất lớn…
Lớn đến nỗi, nếu như không bắt buộc bản thân vượt qua, nhất định sẽ tự sa ngã!
Khóc một hồi lâu, sáu người không hẹn mà cùng phục hồi tinh thần lại, phấn chấn nhìn nhau, quanh họ dâng lên một cổ khí thế. Lúc này, mới chân chính có khí thế của một đoàn đội nên có.
Khắp nơi sương mù đã tan đi hơn phân nửa. Ngay lúc này, một cỗ hương vị thấm vào ruột gan xộc vào trong mũi. Sương mù tan đi, lộ ra một cây đại thụ treo đầy hồng quả ở chính giữa, mặt sau của Thụ Yêu lúc nãy. Chỉ là so với Thụ Yêu, thì nó nhỏ vài vòng, thân hình gầy guộc, cho nên bị che chắn phía sau, mọi người nhất thời không nhìn thấy mà thôi.
Trên cây chỉ có khoảng chừng mười mấy quả màu đỏ mọng, hấp dẫn mê người.
Đây mới là Hồng Lộ quả chân chính.
Nhưng mà, sáu người còn lại của Dạ Nguyệt binh đoàn, không có ai kích động đi bắt lấy.
Thật sự là bài học hôm nay quá mức khắc sâu, để lại bóng ma tâm lý quá mức dai dẳng và đau nhức.
Tịch Thần đứng rất gần đại thụ, mùi hương bay vào mũi nàng càng thêm nùng liệt, chỉ là cũng không có giống như bọn họ nói, có thể làm ruột gan sôi trào, tăng lên tu vi!
Bốp! Bốp! Bốp!
Không gian yên tĩnh bỗng nhiên bị một tràng vỗ tay cấp đánh vỡ.
Tịch Thần cùng với Dạ Nguyệt binh đoàn các thành viên theo thanh âm nhìn lại, từ sau đại thụ đi ra một chi tiểu đội mặc võ phục màu nâu sẫm, dáng người hùng hổ cao lớn, nhìn liền cho người ta một cảm giác không thoải mái.
Trong đó, một tên đại hán để râu xuề xòa đi ở đằng trước, hai tay vỗ vào nhau, cặp mắt xếch lên một cách khinh bỉ:
“Lần này… thật sự là đa tạ các ngươi thay ta trừ khử Thụ Yêu quái vật, tấm lòng này ta thật sự không biết nên như thế nào báo đáp… hay là… Hồng Lộ quả này ta chia cho đoàn các ngươi ba quả. Một đoàn đội huy chương xanh biển, có được ba quả, đã là ông trời ban phúc!”
Dạ Nguyệt binh đoàn nhìn trước mắt người tới, lại nghe những lời sỉ nhục như vậy, trong lòng căm hận như ba đào sóng dữ, dường như muốn nuốt chửng lý trí của bọn họ.
Bọn hắn xông pha quên mình, thậm chí hi sinh cả đồng bọn, đến cuối cùng lại phát hiện chính mình ra sức lại cho người khác may áo cưới.
Kết quả này bảo bọn hắn làm sao chấp nhận được!