“phù”, rốt cuộc tại sao mình lại ở đây vậy, mình đang trên đường đi “dưỡng” lão mà, nàng khóc không ra nước mắt. Đây là mơ phải không, chắc là mơ rồi tối qua mới xem tiểu thuyết xong, nàng tự nhủ. “Ọc….c…c”, chu choa, giấc mơ này chân thực dữ. Lấp no bụng trước đã rồi tính, nàng ủ rủ nhìn cục bạc nhỏ trong tay mình. “Oa, thơm quá…”, nàng bay theo tiếng gọi của đồ ăn.
Đến một sạp quán bán bánh bao, thấy nàng ngó ngó người bán liền hỏi “lớn 2 xu, nhỏ 1xu, nhóc con này muốn mua mấy cái” “Ông chủ à, 1 cục bạc thì đổi ra được bao nhiêu xu”, nàng chọc chọc cục bạc trong tay mình, cười hì hì với ông chủ bán bánh bao. “10 xu đó nha đầu ngốc”, nàng bộ dạng lôi thôi lếch thếch hắn muốn đuổi đi lắm rồi nhưng thấy nàng ngơ ngơ ngác ngác nên thôi, “nè nha đầu…ngươi có mua bánh bao không?”
Nàng gật đầu, “ông chủ bán ta 2 cái nhỏ đi” “Thấy ngươi đáng yêu ta bán rẻ cho ngươi đó…2 xu” Nàng không cảm xúc nhìn hắn, hơ hơ…2 cái nhỏ 2 xu là đúng rồi, còn nói bán rẻ…ông tưởng ta ngốc à. Ta lăn lộn trong giới kinh doanh 8 năm, tin ông chắc ta cắn lưỡi cho rồi. Nàng nhận lại tiền thừa và 2 cái bánh nóng hổi. "Nha đầu…phía trước có con sông ngươi đi thu thập lại đi, bộ dạng trông khó coi chết được”, ông chủ bánh bao vẻ mặt ghét bỏ nói. “a ư ú úc” (đa tạ thúc thúc), nàng vừa ngốn cái bánh vừa nói
Bình luận truyện