Tình yêu thật giống như một giấc mộng tương tư không dứt, nói đi là đi, nói đến là đến. Cứ ngỡ cả đời này ta có thể thuộc về nhau, nhưng hình như sai thật rồi! Chớp mắt đã qua mấy năm, người vô tình để lại bóng dáng lạnh lùng khiến trái tim nữ nhân đau nhói. Mười năm-một cuộc hôn nhân kéo dài đã được một thập kỉ. Cứ ngỡ đó sẽ là kết thúc hạnh phúc, ai ngờ đâu đó lại chính là sự khởi đầu của một bi kịch đời người.
Mười năm chung sống bên nhau, mười năm trao trọn vẹn tấm chân tình, đổi lại chỉ là sự vô tình của ai cùng với những hàng nước mắt. Đoạn tình cảm nhận ngủi này, cớ sao lại có thể kết thúc dở dang như vậy? Khoảng cách giữa tình yêu và sự chán ghét rất mỏng manh. Ngỡ như là có thể hạnh phúc mà bước tiếp, nhưng có lẽ, ngay từ đầu duyên phận đã cách trở ngàn trùng.
Khi xưa, anh coi cô là cả sinh mạng, mà hiện tại, lòng anh cứ thế mà đổi thay, thập phần chán ghét cô, lại thập phần làm cô đau đớn. Trái tim này ấn còn mạnh mẽ loạn nhịp vì anh, nhưng anh đã không còn cần đến sự xuất hiện của cô nữa. Một tờ đơn xin ly hôn ở trước mặt, lòng cô đau xót. Lẽ nào, anh và cô đã thật sự kết thúc?
Bình luận truyện