Sống ở lãnh không không phải là điều gì tốt đẹp hết. Nhưng lâu dần, hết thảy đó cũng đã trở thành một thói quen, thành ra, lãnh cung cũng có thể coi là "nhà". Không cần thiết phải được sủng ái gì hết! Dù sao thì, thà bị bỏ rơi còn hơn là được quan tâm ứa, như vậy chẳng phải sẽ tổn thọ mà chết sớm hay sao? Thật khó có thể chấp nhận được điều này! Cho nên, kiếp trước y bị đày vào lãnh cung, kiếp này y cũng đã chấp nhận số phận an bài, tiến vào lãnh cung một lần nữa! Nhưng mà, chuyện gì đang xảy ra thế này? Hắn không đày y rơi vào lãnh cung hay sao? Lại còn đối với y là vô vàn sủng nịch, khiến cho y dù cho như thế nào xảy ra cũng cảm thấy thật sự là thụ sủng nhược kinh nha!
Này, kiếp trước hắn tàn nhẫn với y quá, kiếp này y có nên hướng tới hắn bồi thường hay không? Vẫn là thôi đi! Tâm tư của hoàng đế làm sao có thể trở nên phi thường giống người thường được? Ngộ nhỡ chẳng may chọc giận hắn, một lần nữa lại bị tiến vào lãnh cung, quá phận nữa liền bị xử trảm, như vậy thì phải làm sao? Hay vẫn là thôi đi! Vẫn là nên yên phận một chút, không nên gây ra họa lớn!
Bình luận truyện