Đối với Tiêu Thiên mà nói, Tiểu Y Tiên thất bại trong việc xuống tay hạ sát thủ với đám người Mục Lực là hoàn toàn không quan trọng, dù sao Mộc Ánh Tuyết cũng sẽ làm việc đó thôi. Nhưng trong đôi mắt đã mù sương của Tiểu Y Tiên thì khác nhiều lắm.
Nguyên nhân trong quá khứ thúc đẩy tính cách nàng trở nên như ngày hôm nay, những lời này nói ra thì nhẹ nhàng, duy chỉ có người trong cuộc mới hiểu nó đau đớn, đáng sợ và ám ảnh đến mức nào.
“Hức… chuyện đó… hức… thuộc hạ đã rõ… sau này… hức… nhất định sẽ không làm chủ nhân thất vọng… hức…”
Vốn Tiểu Y Tiên cho rằng đã không còn một ai biết tới, và nàng cũng đã vĩnh viễn đem nó chôn xuống tận đáy lòng, nhưng một câu nói của Tiêu Thiên đã gợi lên tất cả những ký ức kinh khủng kia, khiến nước mắt nàng một lần nữa nhịn không được trào ra.
Thương thân sớm muộn sẽ lành, thương lòng vĩnh viễn không đành… ai ơi!
“Được rồi, người sẽ luôn nghĩ về quá khứ, tuy nhiên, đừng quên là bản thân đang sống ở hiện tại và phải không ngừng hướng về tương lai.” - Trong lòng khẽ thở dài thương tiếc, chỉ là ngoài mặt Tiêu Thiên vẫn giữ vững thái độ lạnh nhạt của mình: “Ta tôn trọng sự ôn nhu và thiện lương của ngươi, nhưng bởi vì ngươi đã gọi ta một tiếng chủ nhân, nên ta cũng không ngại cho ngươi một lời khuyên.
Ngươi nên biết tranh thủ nắm lấy mọi cơ hội mà ta nói riêng, và cuộc đời nói chung, trao cho ngươi. Vì một hiện tại tốt hơn cũng được, cho một tương lai đẹp hơn thì càng hay, nhưng ít nhất, là để những sai lầm trong quá khứ kia không còn được phép lặp lại thêm một lần nào nữa. Ngươi hiểu ý ta chứ?”
"V-Vâng... hức... thuộc hạ... hiểu rõ..."
"Ừ, nếu không còn vấn đề gì khác thì hai ngươi trở về Vạn Dược Trai đi. Cần ta sẽ chủ động liên lạc."
"Vâng, chủ nhân."
. . .
Một tháng nháy mắt trôi qua kể từ sau sự kiện “Cơ duyên và nguy hiểm” xảy ra, Thanh Sơn Trấn nói chung, và Tiêu Thiên, Mộc Ánh Tuyết, cùng Tiểu Y Tiên nói riêng, cũng không có gì thay đổi quá nhiều. Vẫn chỉ là những ngày tháng tu luyện không ngừng nghỉ, xen lẫn trong đó vài lần gặp gỡ nhanh gọn, lén lút khi cần quyết định của Tiêu Thiên trước thứ gì đó quý hiếm mà đám dong binh mang ra từ trong Ma Thú Sơn Mạch mà thôi.
Tuy nhiên, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Không phải ai cũng có tâm trạng vui vẻ và hoàn cảnh tốt đẹp để rảnh rỗi như vậy đâu. Trong đó đáng nhắc đến nhất đương nhiên sẽ chẳng thể nào là ai khác ngoài Mục Xà cùng Lang Thủ dong binh đoàn của hắn rồi.
Có thể mọi người đều cho rằng Mục Lực chết rồi, mà sự thật vốn đúng là như thế, nhưng thân là kẻ làm cha, làm đoàn trưởng, Mục Xà muốn sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Bên cạnh lý do Mục Lực là đứa con trai độc nhất của hắn ra, thì còn một nguyên nhân khiến Mục Xà quyết tâm như vậy nữa, chính là bí mật mang tên… bảo tàng chỉ hai người biết nữa.
Và bởi vì cái gọi là “giấy vĩnh viễn không thể gói được lửa”, nên dù cho Mộc Ánh Tuyết đã rất cố gắng trong việc che giấu cái chết của Mục Lực cùng đồng bọn rồi, nhưng dưới nỗ lực tìm kiếm ngày đêm không biết mệt mỏi từ Lang Thủ dong binh đoàn, cái kim giấu trong bọc lâu ngày rồi cũng sẽ bằng cách nào đó lòi ra mà thôi.
×
— QUẢNG CÁO —
Đúng một tháng sau cái ngày định mệnh ấy, ngay tại thời điểm trái tim nóng hừng hực của kẻ làm chủ, làm cha như Mục Xà đã bắt đầu nguội lạnh, thì sự cố chấp, và cả bất chấp mà hắn bỏ ra cuối cùng cũng nhận được đền đáp. Cái hang núi nơi Mục Lực nằm xuống rốt cuộc đã được tìm thấy!
Đáng tiếc, hy vọng lắm, thất vọng nhiều. Tự mình có mặt tại hiện trường và tận mắt chứng kiến những gì còn sót lại từ ngày hôm ấy, chút xíu hy vọng nhen nhóm về một phép màu thần kỳ trong lòng Mục Xà chính thức bị dập tắt.
Mục Lực con trai hắn chết thật rồi! Bên cạnh còn có đầy đủ hành trang và xương cốt của mười người đi cùng ngày đó nữa thì còn gì để nghi ngờ nữa đâu.
Trái tim chính thức nguội lạnh, nhưng bù lại, nhờ đó mà lý trí lúc này có điều kiện để lên ngôi.
Đứng trong hàng núi, Mục Xà nhắm chặt hai mắt để bình tĩnh xâu chuỗi lại hết tất cả những chuyện xảy ra trước, trong, cũng như sau khi toàn bộ sự kiện diễn ra. Và thần kỳ thay, hắn vậy mà thực sự tìm thấy một đầu manh mối.
Chỉ là, niềm vui ngắn chẳng tày gang, đầu manh mối mới tìm được kia hiện tại lại đang dẫn thẳng tới một cái… ngõ cụt khác!
Theo đó, “trước” khi sự kiện hái thuốc bắt đầu, thông tin Tiểu Y Tiên tìm thấy một cái bảo tàng trong núi đã được hai cha con nhà họ Mục biết được thông qua việc dỗ ngon dỗ ngọt… Lý Phỉ - thị nữ, kiêm trợ lý của chính Tiểu Y Tiên.
Tiếp theo, sự kiện hái thuốc bắt đầu. “Trong” lần cuối cùng rời nhà này, bề ngoài nhìn như Mục Lực đi làm nhiệm vụ hộ tống đoàn người Vạn Dược Trai, nhưng thực chất, hắn có mặt chỉ là để âm thầm bám theo Tiểu Y Tiên tầm bảo. Tiếc là kế hoạch có biến, người sau đó vĩnh viễn không trở về.
Cuối cùng, “sau” khi sự kiện hái thuốc kết thúc sớm, Tiểu Y Tiên vậy mà… trọn vẹn một tháng trời trốn chết trong Vạn Dược Trai không rời nửa bước!
Tạm thời bỏ qua chuyện có tầm được bảo hay không, mà chỉ từ kết quả Tiểu Y Tiên trở về nguyên vẹn, còn Mục Lực và hơn mười cao thủ của Lang Thủ dong binh đoàn khác bám theo nàng lại cùng nhau mất tích đầy thần bí, thì… nhìn thế nào cũng thấy Tiểu Y Tiên không thể tránh khỏi liên quan a.
Đến đây, mọi nghi ngờ của Mục Xà đều hướng thẳng về phía Tiểu Y Tiên, và đương nhiên, “biểu tỷ” Mộc Ánh Tuyết của nàng - người “từ trên trời rơi xuống” theo đúng nghĩa đen, cũng rơi vào tầm ngắm.
Đúng vậy! Việc Tiểu Y Tiên và Mộc Ánh Tuyết cứ thế trốn trong Vạn Dược Trai cả tháng không ra “hay quá hóa dở” cuối cùng lại trở thành manh mối cho Mục Xà lần ra được sự liên quan giữa hai với cái chết của Mục Lực đấy.
Nghĩ lại thì, nếu Tiểu Y Tiên và biểu tỷ nàng không có vấn đề, vậy tại sao hai người lại phải trốn? Đó chẳng phải là “có tật giật mình”, một biểu hiện của việc sợ trách nhiệm sao? Hay là… “ăn” no quá nên cần thời gian “tiêu hóa”?
Mục Xà càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình có lý.
Thực ra, để mà nói thì một tháng chưa bao giờ là dài đối với tu luyện giả cả. Một lần bế quan cả năm, thậm chí vài năm cũng đâu có thiếu. Nhưng bởi vì cái gọi là “ghét ai ghét cả tông ti họ hàng”, Mục Xà đã nhận định Tiểu Y Tiên và Mộc Ánh Tuyết có liên quan tới việc Mục Lực mất tích rồi thì hai người làm cái gì cũng sẽ có cách giải thích cho liên quan cả thôi.
×
— QUẢNG CÁO —
Huống hồ, kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trên lưỡi đao đã mách bảo hắn rằng, chỉ cần tìm được đáp án cho một loạt câu hỏi phía trên, thì danh tính của hung thủ chắc chắn sẽ lộ ra ánh sáng. Nhưng vấn đề ở đây là, từ đó đến nay đã một tháng trời trôi qua rồi mà Tiểu Y Tiên vẫn quyết tâm trốn trong Vạn Dược Trai không ra, dẫn tới không chỉ việc điều tra chính chủ gặp khó, mà mọi tin tức về biểu tỷ của nàng cũng chẳng thể tra được, kéo theo tất cả suy đoán, cũng như là tính toán của Mục Xà đều đã bị bóp nghẹt từ trong trứng nước.
Đây chính là cái ngõ cụt đang cản đường hắn như đã đề cập qua trước đó đây!
Chờ Tiểu Y Tiên tự mình ra ngoài à!? - Thế có khác gì chờ sung rụng đâu!
Xông vào Vạn Dược Trai sao!? - Xin lỗi chứ đi nhảy núi còn chưa chắc đã chết nhanh bằng làm cái việc điên rồ đó đâu!
Bỏ qua thực lực và thế lực không tầm thường của Vạn Dược Trai tại Thanh Sơn Trấn, chỉ riêng việc “có ý đồ” với Tiểu Y Tiên thôi cũng đã đủ để đám dong binh từng chịu ân nàng ngoài kia liều mạng với Lang Thủ dong binh đoàn rồi.
Dùng sức không được, còn tiếp tục đợi thì không biết phải chờ tới ngày - tháng - năm nào. Bí quá hóa liều, Mục Xà vậy mà chấp nhận “được ăn cả, ngã về không” khi quyết định đi một nước cờ vô cùng táo bạo, đó là… đem hai chữ “bảo tàng” tiết lộ ra bên ngoài!
Thậm chí, để tăng tính “kịch” cho câu chuyện nhằm đảm bảo tốc độ lan truyền, Mục Xà còn cố ý cho người thêu dệt nó thành “Tiểu Y Tiên và Mục Lực cùng nhau phát hiện ra bảo tàng trong hang núi, nhưng thay vì chia đều, nàng lại nhẫn tâm hạ độc thủ để một mình ẵm trọn nó, bỏ lại đồng đội chết rục xác nơi rừng thiêng nước độc”.
Một câu chuyện giật gân đầy giả trân mà vừa nghe liền biết là xạo chó a!
Chỉ là… thật hay giả chưa bàn, khả thi hay không chưa tính, chỉ riêng sức lan tỏa của hai chữ “bảo tàng” thôi cũng đã đủ để đảm bảo tất cả dong binh trong Thanh Sơn Trấn đều nghe qua nó chỉ trong vòng… nửa ngày rồi.
Mà, thực ra thì nếu có cách khác chắc có lẽ Mục Xà sẽ không ra cái hạ sách này đâu, dù sao ai chẳng muốn độc hưởng bảo tàng chứ. Đáng tiếc, cứ nhìn lại tình huống bây giờ một cái xem.
Con trai độc nhất chết rồi; bảo tàng trong hang núi cũng đã bị ai đó, khả năng rất cao chính là thủ phạm giết Mục Lực, ẵm trọn không chừa cho một cọng lông mà hôi ké nữa; cộng thêm việc manh mối duy nhất hiện tại lại đang nằm ngoài tầm tay của hắn. Mục Xà làm gì còn lựa chọn nào khác ngoài đi cái nước cờ thí pháo, thí mã, thí cả xe này nữa đâu.
Nhất thời, tất cả ánh mắt của mọi người trong Thanh Sơn Trấn đều dồn hết về phía Vạn Dược Trai, hang ổ và cũng là thành trì cuối cùng che chở cho Tiểu Y Tiên, cũng như là Mộc Ánh Tuyết. khỏi đám người đã bị hai chữ bảo tàng biến thành sói bên ngoài.