Trong một căn phòng tuy lớn và sáng sủa, người cũng không hề ít, chỉ là… không khí chung lại tỏ ra vô cùng lạnh lẽo và ngột ngạt.
Trên mặt bàn, một chiếc bình ngọc và một chiếc hộp gỗ lẳng lặng đặt ở đó, nhưng áp lực vô hình mà chúng tỏa ra vậy mà lại chính là nguyên nhân khiến tất cả mọi người xung quanh đều trầm mặc.
Sẵn tiện nói tới người, thì từ trang phục đến xem, không khó để nhận ra đám người này hiển nhiên đều là cao tầng của Gia Liệt Gia, ngoại trừ một thanh niên toàn thân bạch sam, vẻ mặt cũng có thể gọi là thanh tú, nhưng ánh mắt dâm đãng và cái tay hư hỏng đang… thò vào ngực áo thị nữ bên cạnh nắn a nắn không hề kiêng kỵ ai lại phá tan tất cả hình tượng của hắn trước mặt mọi người rồi.
Mà, mặc dù bị sàm sỡ giữa thanh thiên bạch nhật, vẫn là trước mặt thật nhiều người một cách sỗ sàng như thế, nhưng thị nữ đáng thương kia cũng chỉ biết nước mắt lưng tròng, thân thể run rẩy từng cơn vì sợ hãi và cố nén cảm giác muốn bỏ chạy khỏi đây thôi, chứ nửa lời đều không dám hé ra, bởi vì thanh niên này thế nhưng mà chính là Liễu Tịch, một vị nhất phẩm Luyện Dược Sư đấy.
Không may mà khiến hắn phật ý thì đừng nói là thân thể khó giữ, sợ rằng đến cả mạng của bản thân, thậm chí là người nhà phía sau, đều sẽ bị liên lụy chứ chẳng đùa.
Địa vị thấp hèn chính là nhục nhã như vậy a!
Thôi, trở lại với vấn đề đan dược.
“Trong bình ngọc là Bích Loa Xuân, còn trong hộp gỗ là Quy Tâm Tán. Hai thứ này chính là lý do khiến cả Ô Thản Thành rung chuyển sáng ngày hôm nay.” - Làm như không thấy hành động khiếm nhã của Liễu Tịch và vẻ mặt đáng thương của thị nữ, Gia chủ Gia Liệt Gia, Gia Liệt Tất gằn giọng nói: “Theo tin tức điều tra được, bất kể hiệu quả tốt hơn hai lần so với Hồi Xuân Tán của chúng ta, nhưng giá bán chính thức của Bích Loa Xuân lại chỉ cao bằng… một nửa, với điều kiện là phải mua kèm Quy Tâm Tán, thứ có giá đắt gấp… bốn lần những loại đan dược cùng cấp có hiệu quả tương tự khác.
Cũng bởi vì chiến lược bán hàng có thể gọi là “vừa ăn cướp, vừa cho không” này từ Tiêu Gia, mà dự đoán doanh thu từ Hồi Xuân Tán nói riêng, và toàn bộ tình hình kinh doanh đan dược nói chung của chúng ta sẽ giảm khoảng… năm lần so với những ngày qua.”
Năm lần, hay dễ hiểu hơn chính là 500% đấy!
Nếu tiền lãi hôm qua của Gia Liệt Gia là một triệu, thì hôm nay con số đó chỉ còn hai trăm ngàn.
Nếu hôm qua lãi tận một tỉ, vậy thì… ái chà chà! Hôm nay chỉ còn vẻn vẹn hai trăm triệu mà thôi.
Nhìn vào sự thật và những con số biết nói này, đúng là không đau lòng không được nha. Nhất là trong bối cảnh tên Luyện Dược Sư vô liêm sỉ trước mặt còn muốn thu lấy chín thành lợi nhuận, thì việc Gia Liệt Tất cảm thấy khó thở chẳng có gì là khó hiểu nữa rồi.
Về phần chiến lược kinh doanh được Gia Liệt Tất đánh giá là “vừa ăn cướp, vừa cho không” kia, đương nhiên chỉ có thể xuất phát từ tay Tiêu Thiên rồi.
Lấy ví dụ đơn giản. Một người đi mua Hồi Xuân Tán mất 100 xu một bình, sau đó phải mua thêm đan dược khôi phục khác mất 50 xu nữa, vậy tổng tiêu hao của người đó sẽ là 150 xu cho hai loại đan dược hoàn toàn riêng biệt, hiệu quả hiểu rõ.
Nhưng nếu cũng người đó đi mua một viên Quy Tâm Tán với giá 200 xu, hắn sẽ ngay lập tức được “khuyến mãi” một bình Bích Loa Xuân với giá chỉ 50 xu, thay vì 100 xu như giá niêm yết. Tổng tiêu hao sẽ là 250 xu. Chênh lệch 100 xu là không hề nhỏ, nhưng một người hiện đại tiến bộ như Tiêu Thiên hiểu rất rõ tâm lý người mua hàng trước hai chữ “khuyến mãi” nó yếu ớt cỡ nào.
×
— QUẢNG CÁO —
Cứ mua được hàng giảm giá là hời rồi, những chuyện khác đều không quan trọng nữa!
Ngoài ra, con người ta luôn có xu hướng tìm lý do để tự thuyết phục mình tin vào quyết định bản thân đã đưa ra trước đó, kiểu như “đắt hơn thật, nhưng hiệu quả tốt hơn hẳn a, tiền nào của nấy thôi”, hay “làm cái nghề liếm máu trên lưỡi đao này mà đi tiếc chút tiền, đến lúc đụng chuyện mất cả mạng rồi mang tiền đi chôn cùng hay gì” v.v.
Và cứ như thế, mặc dù là đấu đá với Gia Liệt Gia trên mặt trận đan dược trị thương, nhưng bởi vì chính sách khuyến mãi vô cùng sáng tạo từ Tiêu Thiên, trên cơ sở sản phẩm của hắn có hiệu quả thực sự tốt, nên Quy Tâm Tán có giá đắt cắt cổ vậy mà lại là sản phẩm được gọi tên nhiều hơn tại các cửa hàng, còn Bích Loa Xuân chỉ biết ngậm ngùi sắm vai “đồ khuyến mãi” thầm lặng mà thôi.
Trở lại với phòng nghị sự của Gia Liệt Gia.
“Chẳng phải bọn chúng đã hết hàng rồi sao?” - Liễu Tịch rất không tình nguyện mở miệng: “Nói không chừng là Tiêu Gia dốc hết vốn liếng ra mua giá cao được một lô đan dược ở đâu đó về bán để giữ tiếng, uống rượu độc giải khát mà thôi.”
Báo cáo kinh doanh ảm đạm chẳng những không khiến hắn thu liễm thái độ dâm ô của mình, mà thay vào đó, Liễu Tịch càng tỏ ra táo bạo hơn khi kéo cả thị nữ vào lòng để… luồn luôn bàn tay thứ hai vào ngực áo nàng, khiến da mặt đám nam nhân Gia Liệt Gia đồng loạt co giật, trong lòng nhịn không được thầm mắng một tiếng “vô liêm sỉ!”.
Mà, trong lòng mắng thế thôi, chứ ngoài mặt…
“Cũng không loại trừ khả năng bọn chúng bán ra số lượng có hạn để thăm dò thị trường ngày đầu, sau đó mới tiến hành bán đại trà như chúng ta. Nếu tình huống này xảy ra, e rằng chúng ta sẽ phải… điều chỉnh giá cả để giữ khách hàng đấy. Ngài nghĩ sao, Liễu Tịch tiên sinh?
...Gia Liệt Tất vẫn phải tỏ ra lấy lòng tên Liễu “Chịch” này lắm, dù sao thì người ta cũng biết luyện dược a.
“Điều chỉnh giá cả!?” - Liễu Tịch lập tức nhướng mày, trên mặt hiện lên vẻ khó chịu.
Thời gian này ăn dày quen ngon ngọt, bây giờ bảo hạ giá đương nhiên hắn sẽ không dễ dàng ưng cái bụng rồi.
“Kế hoạch không theo kịp diễn biến mà, Liễu Tịch tiên sinh.” - Nhìn thấy bộ dáng này của đối phương, Gia Liệt Tất thật sự đã ngán đến tận cổ nhưng vẫn phải mỉm cười thân thiện nói: “Thời gian trước chúng ta lũng đoạn thị trường Ô Thản Thành nên có thể tùy tiện nâng giá, hiện tại Tiêu Gia mơ mơ hồ hồ đã có phương án phản công, chúng ta phải biết thu liễm để duy trì nhân khí, nếu không…”
“Được rồi, các ngươi tùy tiện.” - Gia Liệt Tất còn chưa kịp nói hết câu đã bị người ta nhảy vào họng: “Nhưng ước định chính là ước định, dù các ngươi hạ giá thế nào thì chín thành lợi nhuận vẫn là của ta, không có bất kỳ thay đổi nào cả.”
“Chuyện đó…đương nhiên! ” - Nụ cười vẫn nở trên môi, nhưng ánh mắt Gia Liệt Tất đã bắt đầu biến lạnh: “Phần của ngài Gia Liệt Gia chúng ta chắc chắn sẽ trả đủ theo ước định.”
Nhiều năm làm gia chủ, lại đáng tuổi làm cha hắn, nhưng hết bị chèn ép, tới bị xem thường, bây giờ còn bị nhảy vào họng. Nếu không phải Liễu Tịch biết luyện dược, Gia Liệt Tất thật sự muốn đem hoa cúc tên này cho chó chơi bạo đi mới hả giận a.
“Ừ, vậy thì tốt.”
×
— QUẢNG CÁO —
Gật đầu hài lòng, Liễu Tịch lần nữa ngửa người ra ghế, hai bàn tay càng lúc càng phóng túng, càng lúc càng càn rỡ, nháy mắt đã đem thân thể thị nữ từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài… đều mò sạch sành sanh. Mà, cũng chỉ có hắn mới nhẹ nhõm và tùy ý được như thế thôi, chứ những người khác, đặc biệt là Gia Liệt Tất, thì còn lâu mới yên tâm với những gì đang diễn ra ngoài kia được.
“Liễu Tịch tiên sinh, trữ hàng Hồi Xuân Tán của chúng ta bây giờ không còn nhiều lắm, ta đã phái người đi phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ mua dược tài, đến lúc đó sợ rằng phải mời ngài mệt nhọc một chút.”
Nghe đến chuyện luyện dược, khuôn mặt Liễu Tịch liền xuất hiện vẻ thiếu kiên nhẫn. Chỉ là…
“Mặt khác, ngày hôm qua may mắn đấu giá được hai Xà Nữ sa mạc quý hiếm, tại hạ đã đem cả hai đưa tới phòng của tiên sinh rồi.”
...sau khi hai chữ Xà Nữ được Gia Liệt Tất bổ sung lọt vào tai, thái độ thiếu kiên nhẫn kia lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt dâm đãng, hai mắt sáng lên.
“Chỉ cần tài dược đầy đủ, chuyện Hồi Xuân Tán Gia Liệt gia chủ không cần lo lắng, haha!”
Xà Nữ a, vẫn là hai người, Liễu Tịch cảm thấy tối nay lưng, eo và đầu gối mình lại bị thử thách rồi.
“Đúng là phế vật!” - Nhìn thấy Liễu Tịch dễ dàng bị mua chuộc như vậy, khóe miệng Gia Liệt Tất hơi nhếch lên nụ cười lạnh đầy khinh thường, trong lòng thầm nghĩ: “Sớm muộn cũng có ngày chết trên bụng nữ nhân.”
Đương nhiên, nhìn một thằng nhóc con chưa ráo máu đầu vênh váo nên gai mắt mới rủa hắn thế thôi, chứ cái cây hái ra tiền này mà xảy ra vấn đề thì Gia Liệt Tất nói riêng, và Gia Liệt Gia nói chung, có mà cuống cuồng lên ấy.
Về phần Liễu Tịch, hắn có thể tham tài, háo sắc thật đấy, nhưng tuyệt nhiên không phải người ngu.
Thân là người trong cuộc, Liễu Tịch thừa biết Gia Liệt Gia cần hắn, hay chính xác hơn, là cần Hồi Xuân Tán của hắn để vãn hồi thảm cảnh bị Tiêu Gia đè đầu cưỡi cổ bao lâu nay. Cho nên, chỉ cần chừa lại cho bọn họ một chút canh, thì bất kể bản thân có muốn bao nhiêu thịt, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, đám người này cũng sẽ tình nguyện dâng lên cho hắn thôi.
Vừa lòng hay không à? - Ai thèm quan tâm!
Bởi vậy mới nói, không có đồng minh vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh cửu. Hết cụng ly tới cười nói, vừa vui vẻ vừa thân thiết như Gia Liệt Tất và Liễu Tịch hiện đấy, nhưng chung quy lại cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau để đạt được mục đích mà thôi, chẳng ai tốt đẹp hơn ai đâu!