“Lên thuyền cả đi, chúng ta… chạy ra biển!”
“Ch-Chạy… chạy ra biển!?” - Nghe được quyết định phải nói là khá khó hiểu từ Tiêu Thiên, Mỹ Đỗ Toa lập tức nhịn không được thốt lên một tiếng đầy bất ngờ: “Chỗ đó rõ ràng là địa bàn của bọn chúng, ngươi…”
“Chạy đi may ra còn có một đường sinh cơ, chứ ở lại đây đánh nữa không sớm thì muộn cũng bị bọn chúng dùng chiến thuật biển người bào chết a.” - Tiêu Thiên gần như hét lên: “Bây giờ ngươi chạy hay không!? Không chạy ngươi ở lại đi, ta và tiểu Mộc đi trước.”
Dứt lời, hắn vừa dồn đại lượng đấu khí vào hai chân, vừa xoay người chạy đà rồi tung một cước hết sức bình sinh vào chiếc bè lớn đang được neo phía sau lưng, thẳng thắn đem nó đá bay ra biển, sau đó mới tung người nhảy lên trên và quay lại hét lớn: “Tiểu Mộc, nhanh lên thuyền!”
“Vâng, chủ nhân.”
Không chút chậm trễ, Mộc Ánh Tuyết ra sức phất mạnh hai tay áo rộng thùng thình về phía trước mặt nàng bắn ra toàn bộ số độc tài, độc liệu còn lại để tạm thời cắt đuôi đám quái nhân, xong rồi mới xoay người đạp nước nhảy lên thuyền với Tiêu Thiên.
“Ngươi không đi chúng ta đi trước đấy!”
“Các ngươi…” - Cảm nhận được rừng cây tối om đằng xa bỗng nhiên bùng lên không ít khí tức mạnh mẽ, đã thế lại còn đỏ bừng lên vô số đôi mắt bất thiện, trong bối cảnh ngập tràn trước mặt nàng bây giờ lúc nha lúc nhúc quái nhân, Mỹ Đỗ Toa rốt cuộc cũng không dám cậy mạnh nữa: “...chờ ta với!”
Soạt! Vù!
Cuộn tròn phần đuôi rắn lại thành hình lò xo, nữ vương bệ hạ dùng sức bật tung cả người lên trời, tiếp tục xoay tròn cái 720 độ vô cùng đẹp đẽ trên không, sau đó mới nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Tiêu Thiên và Mộc Ánh Tuyết.
“Hai người các ngươi…”
“Có chuyện gì để lát nữa nói, lái thuyền trước đi đã!” - Không cho nàng có cơ hội bạo phát tính tình, Tiêu Thiêp lập tức ngắt lời.
“Lái thuyền!? Lái thế nào?” - Không chỉ Mỹ Đỗ Toa nghi hoặc, mà ngay cả Mộc Ánh Tuyết cũng dùng ánh mắt mờ mịt nhìn sang chủ nhân nàng.
Không mái chèo, không buồm, không bánh lái, how to lái!?
“Dùng đuôi của ngươi như động cơ cánh quạt đi quạt nước làm lực đẩy cho thuyền di chuyển chứ còn thế nào nữa!” - Tiêu Thiên trợn cả mắt lên: “Chờ ta và tiểu Mộc ăn đan dược khôi phục xong sẽ đục gỗ làm buồm với mái chèo sau.”
“Ta…”
“Nhanh không đám quái nhân kia đuổi kịp bây giờ! Ngươi không sợ bọn chúng chạm vào người, ta cũng ngại tiểu Mộc nhà ta bị xâm hại a!”
“Ta… người chờ đó cho ta!” - Mỹ Đỗ Toa thực sự là tức điên.
Nàng đường đường một giới nữ vương, vẫn là siêu cường giả Đấu Hoàng đỉnh phong người người đều phải kính nể, vậy mà đi theo Tiêu Thiên ra biển một chuyến này không chỉ phải tự mình chặt cây đốn củi, ngày ngày ăn gió nằm sương, mà bây giờ còn bị hắn dùng như cái gì động cơ cánh quạt đi đẩy thuyền.
Nhục như con cá nục, nhục như con chim cánh cụt a!
Nhưng mà vừa liếc mắt qua bờ biển liền thấy đám quái nhân đã bắt đầu đua nhau nhảy xuống nước và bơi qua bên này, nữ vương bệ hạ cũng đành cắn răng nuốt nước mắt vào trái tim xuống để lái thuyền trước, trong lòng âm thầm thề chỉ cần vừa thoát khỏi hiểm cảnh, nàng nhất định sẽ cho tên vô lại trước mặt mình biết vì sao hoa thì hồng mà nước biển lại mặn sau.
Ào! Ào! Ào! Ào! Ào!
Khoan hãy nói, bằng vào tố chất thân thể của Mỹ Đỗ Toa, cộng thêm cảm xúc nén giận, thể hiện qua ánh mắt rực lửa và biểu tình nghiến răng nghiến lợi từ nàng về phía Tiêu Thiên, thì cái động cơ cánh quạt chạy bằng cơm này thực sự là hiệu quả lắm.
Đêm tối là một phần lý do, nhưng nháy mắt đã không còn thấy bờ nữa là đủ hiểu cái thuyền này chạy nhanh cỡ nào rồi!
…
Ít phút sau.
Mênh mông đại dương chỉ còn nước biển, một chiếc “thuyền không ra thuyền, bè không ra bè” lớn với ba người trên đó và gió lạnh phả vào mặt.
“Rốt cuộc thoát nạn!” - Ngã ngồi ra mặt gỗ cứng rắn, ướt nhẹp mà lạnh toát dưới chân, Tiêu Thiên nhịn không được thở phào một hơi: “Tiểu Mộc, chúng ta mỗi người một bình Kim Tương Ngọc…”
“Cẩn thận!”
Ầm! Ầm! Ào! Ào! Ào!
Đang lúc Tiêu Thiên đưa tay muốn nhận đồ đạc từ Mộc Ánh Tuyết thì Mỹ Đỗ Toa lại bất ngờ hét lên một tiếng cao vút cắt ngang, đồng thời chẳng chút ngần ngại nhào cả người lên ôm lấy hắn rồi cùng nhau lăn qua một bên, hiểm lại càng hiểm giúp hắn tránh được thứ gì đó cực kỳ lớn bất ngờ đục tan chiếc thuyền từ dưới biển lên.
Vụt! Vù! Vù!
Trong lúc nguy nan, Tiêu Thiên cũng chẳng buồn lo chuyện bại lộ thực lực chân chính hay phi hành đấu kỹ nữa, lúc này mới thi triển Ưng Chi Dực để cùng Mỹ Đỗ Toa, người cũng đã bất đắc dĩ phải khôi phục lại thực lực Đấu Hoàng đỉnh phong của nàng, lơ lửng trên bầu trời nhìn xuống tràng cảnh bên dưới.
“Đ-Đây… đây là thứ gì!?” - Mỹ Đỗ Toa nhịn không được lắp bắp: “Kia là… xúc tu của nó à!?”
Cũng khó trách nữ vương bệ hạ hoảng sợ tới mất cả hình tượng như vậy. Bởi vì dưới ánh trăng mờ ảo xa xăm của Cửu Sát Chi Địa, đập vào mắt hai người giờ đây là một bóng đen của sinh vật gì đó lớn như một tòa thành di động đang lặn dưới mặt biển, nhưng đại lượng xúc tu thô to như từng cây đại thụ lại không ngừng quơ múa trong không khí như thể muốn với lấy hai người trên bầu trời vậy.
Nó chính là thủ phạm đã đập tan chiếc bè hai người mất nửa ngày mới đóng xong chỉ bằng một cú duy nhất!
Mà, có vẻ như đây mới là lần đầu tiên nữ vương bệ hạ gặp phải tình cảnh này nên nàng mới nhịn không được hoảng sợ trước con thủy quái khổng lồ bên dưới như vậy, còn Tiêu Thiên thì hoàn toàn ngược lại, một chút đều chẳng buồn để tâm.
Nói giỡn, kiếp trước hắn từng đọc qua, nghe qua, thậm chí thấy qua “Bạch Tuộc Khổng Lồ” Kraken trên màn ảnh nhiều lần lắm rồi, con này cũng chỉ là một con khác mà thôi. Nên là thay vì quan tâm tới nó, Tiêu Thiên lại chú ý tới thân hình nhỏ nhắn đang không ngừng ngụp lặn giữa sóng to gió lớn bên dưới của Mộc Ánh Tuyết hơn.
Chỉ là, mặc dù nàng đã và đang cố gắng hết sức rồi, nhưng với chênh lệch quá xa về kích thước cùng sức mạnh, trong bối cảnh đây là dưới biển chứ không phải trên đất liền, và đấu khí của nàng thực ra cũng đã sớm cạn kiệt từ lúc còn chiến đấu trên bờ, thì dù có là “Nữ Thần” Mộc Ánh Tuyết đi chăng nữa… cũng chẳng thể làm gì hơn.
“Tiểu Mộc cố gắng lên, chờ ta!”
Soạt! Vù!
Muốn nứt cả mí mắt nhìn Mộc Ánh Tuyết bị một cái vòi bạch tuộc tóm lấy rồi kéo xuống nước mất tích, Tiêu Thiên nghĩ đều không thèm nghĩ, cứ thế bất chấp tất cả lao mình xuống muốn cứu nàng. Đáng tiếc…
“Ngươi buông ta ra! Buông ta ra…”
“Ngu ngốc! Ngươi xuống đó để chết chung với nàng ta hay gì!”
...Mỹ Đỗ Toa lại không cho hắn được toại nguyện.
“Ta mặc kệ! Ta phải cứu Tuyết nhi! Ngươi buông ta ra! Buông ta ra…”
Liên tục giãy dụa, không ngừng gào thét, tâm trí Tiêu Thiên hỗn loạn đến mức ngay cả tên thật của Mộc Ánh Tuyết đều gọi ra, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Biết sao được, chênh lệch quá lớn với Mỹ Đỗ Toa đâu có cho hắn bất kỳ cơ hội nào đâu.
Chỉ là, không có tác dụng vẫn không ngừng giãy, không có tác dụng vẫn không ngừng gào, không có tác dụng vẫn không ngừng gọi, bởi vì trong lòng Tiêu Thiên, Mộc Ánh Tuyết chưa bao giờ là một công cụ hay thuộc hạ cả, mà hắn luôn xem nàng là bằng hữu, là người thân, là một nửa “siêng năng và ít nói” của chính mình.
Hoàng Dung bị bắt cóc, hắn cái gì cũng không biết nên bất lực. Đến lượt Thanh Lân bị bắt cóc ngay trước mắt mình, hắn lại bởi vì quá yếu và sợ hãi nên cái gì cũng không thể làm, không muốn làm, không dám làm trong bất lực. Và bây giờ là Mộc Ánh Tuyết người đã cùng ăn, cùng ngủ, cùng tu luyện, cùng đi bên cạnh hắn từ những ngày đầu tiên, và… không có gì khác biệt cả, hắn lại một lần nữa chỉ có thể bất lực đứng nhìn.
Thân làm nam nhân mà cứ đụng chuyện là chỉ biết bất lực như thế thì sống làm gì nữa!
Bởi vì cái gọi là quan tâm tất loạn, trong lòng lại loạn như ma, Tiêu Thiên cứ thế điên cuồng giãy dụa và gào thét bất kể Mỹ Đỗ Toa có nói thế nào, khuyên nhủ hắn ra sao, thậm chí chửi mắng thậm tệ cũng không có tác dụng. Mãi cho đến khi…
Chát!
“Tỉnh lại đi! Nàng chết rồi, ngươi xuống đó cũng chỉ là uổng mạng mà thôi!”
...trên đầu là áp lực bị thiên địa bài xích, bên dưới lại có một con quái vật khổng lồ đang giương nanh múa vuốt chờ sẵn, vậy mà trong lòng còn phải ôm theo một tên điên không ngừng quậy phá và làm ồn, rốt cuộc nữ vương bệ hạ cũng chịu không nổi phải tặng cái kẻ duy nhất nàng đánh được lúc này một bạt tai cho bõ tức, thì Tiêu Thiên mới chịu bình tĩnh lại, hay ít nhất thì hắn đã thôi không còn giãy dụa và gào thét nữa.
Một tát như trời giáng này cửa Mỹ Đỗ Toa vừa ra, không chỉ mặt nạ của Tiêu Thiên lập tức bị đánh bay sang một bên, mà song song với đó còn là máu tươi từ trong miệng, cùng với… cơn điên cuồng và thịnh nộ đang lăm le nuốt chửng lý trí của hắn nữa.