Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 192: Hành trình mới, ra biển(1)



Trời xanh, mây trắng, nắng vàng, từng cơn gió lồng lộng không ngừng mang theo những âm thanh dạt dào của sóng nước và tiếng chim hải âu vang vọng tràn vào tai làm tâm hồn người ta bỗng nhiên cảm thấy thư thả.

Chỉ là…

Ọe… Ọe… Ọeeeee!!!

...không phải “người ta” nào cũng có thể thoải mái tận hưởng khoảng không gian và thời gian lắng đọng giữa cuộc sống xô bồ này lắm đâu.

“Ta nói… người khác mà thấy cảnh này, sợ rằng anh danh lồng lộng cả đời của ngươi phải quay đầu đi thẳng xuống vực sâu a!” - Nhìn Mỹ Đỗ Toa gục đầu không ngừng “gọi huệ”, liền mật xanh mật vàng đều ói ra sạch sành sanh, đến mức phần đuôi bảy màu xinh đẹp cũng chịu không nổi phải ảm đạm phai mờ đi không ít, Tiêu Thiên vừa buồn cười, nhưng đồng thời cũng vừa bất lực.

Siêu cường giả Đấu Hoàng đỉnh phong, “Xà Nữ Vương” Mỹ Đỗ Toa hung danh chấn nhiếp Gia Mã Đế Quốc và các nước xung quanh vậy mà… say sóng!? Đã vậy còn không phải say bình thường chỉ hoa mắt, chóng mặt thôi đâu, mà là say tới trận Super Sunday giữa Li-vơ-phun gặp A-sê-nôn luôn ấy!

“Ngươi… khục… ngươi dám… cho kẻ khác biết… ọe… ta… ta… ọeee…”

“Liền nói năng đều không lưu loát còn muốn tỏ ra hung ác!” - Tiêu Thiên bĩu môi lùi lại hai bước, trong cười ngoài không cười phất phất tay: “Tiểu Mộc, ngươi giúp nàng tĩnh tâm an thần ngủ một giấc đi, vừa ồn vừa khó ngửi như thế này ai mà chịu được.”

“Vâng, chủ nhân.”

“Ngươi…”

Bị người ta xem như trẻ em đến sắp đặt, nữ vương bệ hạ đương nhiên không phục. Thế nhưng dưới tình trạng đầu óc không ngừng quay mòng mòng, tay chân run rẩy vô lực, dạ dày cuồn cuộn từng cơn như hiện tại thì… tâm có muốn phản kháng thân cũng chẳng có sức làm.

Mộc Ánh Tuyết nhanh chóng hạ xuống hai châm vào gáy Mỹ Đỗ Toa, dễ dàng đem người sau châm cho bất tỉnh, sau đó mới bế cả con về phòng, để lại Tiêu Thiên một mình…

“Tứ tinh Đấu Sư đi săn dị hỏa… nếu không phải là bản thân tự mình là người quyết định, sợ rằng kẻ khác có nói gãy lưỡi ta cũng chẳng tin nổi đâu.”

...lẳng lặng trên boong tàu với gió biển ngắm nhìn sóng nước mênh mông của đại hải vô bờ.

Phải! Hắn ra biển rồi, chỉ mang theo hai người là Mỹ Đỗ Toa và Mộc Ánh Tuyết mà thôi. Medusa tiếp tục ở lại sa mạc Tháp Nhĩ Qua làm nữ vương, còn Kurumi thì… như thường lệ, nàng có nhiệm vụ khác cần phải hoàn thành nên sẽ vắng mặt trong chuyến ra khơi lần này.

“Nửa năm chuẩn bị, rốt cuộc thì ngày này cũng đến.” - Hít sâu một hơi để gió biển tràn vào đầy khoang phổi, Tiêu Thiên chậm rãi thở ra thật dài như muốn trút hết ra những phiền muộn trong lòng: “Vốn tưởng rằng Ước hẹn ba năm xong có thể rửa tay gác kiếm, thoái ẩn giang hồ, sống đời nhàn hạ. Ai ngờ… người tính không bằng trời tính a!” × — QUẢNG CÁO —

Nhân định thắng thiên, nhưng người tính vĩnh viễn không bằng trời tính. Cũng giống như Tiêu Thiên hắn, từ lo chuyện bản thân, tới lo “Gia Mã Đệ Nhất Tông Môn” Vân Lam Tông, rồi thì lo Tiêu Gia, lo cả Gia Mã Đế Quốc v.v. có thể nói là tề gia - trị quốc - bình thiên hạ không thiếu một môn nào, xong xuôi hết mọi thứ mới quyết định căng buồm ra khơi. Kết quả là vẫn lọt ra chuyện Mỹ Đỗ Toa… say sóng do xuất thân đất liền từ bé, sống qua mấy trăm năm rồi mới xuống biển lần đầu tiên trong đời.

Mà thôi, tạm thời bỏ qua chuyện đáng xấu hổ kia của nữ vương bệ hạ để nói rõ hơn những gì đã xảy ra trong nửa năm vừa qua đã.

Thì hiện tại đã là ngót nghét sáu tháng trôi qua tính từ thời điểm siêu sự kiện Ước hẹn ba năm tại Vân Lam Tông trên đỉnh Vân Lam Sơn khép lại, đẳng cấp của Tiêu Thiên cũng đã theo thời gian chạy nhanh mà thuận lợi đột phá tới… tứ tinh Đấu Sư.

Không sai, chính là sáu tháng đột phá ba tiểu cảnh đấy!

Để đạt được thành tựu không hề tầm thường này, điều kiện tiên quyết chắc chắn phải kể đến là nỗ lực tu luyện của cá nhân hắn không thể nghi ngờ. Dù sao “thiên tài là tổ hợp của 1% thiên phú và 99% siêng năng”, thiên phú Tiêu Thiên chưa hơn ai cả, nhưng sự lì lợm lại ít người bằng nha.

Lì lợm là lì lợm như thế nào? - Đơn giản lắm bởi vì sợ chết nên một ngày hai mươi bốn giờ Tiêu Thiên cứ thế trốn trong phòng riêng tu luyện... hai mươi ba tiếng mà thôi. Một tiếng lọt ra kia để ăn thì có Nữ Thần mang mâm lên tận giường, thậm chí tắm còn bắt người ta khiêng bồn tới tận chỗ, mọi việc cần ra ngoài đều là Kurumi mang theo ảnh phân thân của hắn đi làm.

Thoạt nghe thì có vẻ trạch nam, nhưng theo cách giải thích của Tiêu Thiên thì đây chỉ đơn giản là.. lấy cần cù bù thông minh, tranh thủ mọi khoảnh khắc để mạnh lên mà thôi!

Chịu siêng năng là tốt rồi, hiệu quả như thế nào thì mọi người đều đã thấy, nhưng bên cạnh đó đương nhiên cũng không thể phủ nhận công tác cải tạo thiên phú và kinh mạch trong âm thầm bởi Hệ Thống, cộng thêm hiệu quả nghịch thiên từ hai loại Tân Dược có một không hai là Tam Thập Tam Thiên Tụ Tinh Tán và Thái Ất Tán do Mộc Ánh Tuyết phát minh ra nữa.

Tất cả các yếu tố trên kết hợp lại mới có được một Tiêu Thiên đang đứng trên mũi thuyền tiến ra biển ngày hôm nay.

Nhưng với hắn mà nói, từng đó vẫn là chưa đủ!

Sáu tháng trước, Tiêu Thiên và Hệ Thống đạt thành thỏa thuận “một người bỏ công sức, người còn lại bỏ chất xám” để đi đến kế hoạch chung cuối cùng là… săn dị hỏa.

Trước hết phải thừa nhận rằng đây là một quyết định khá vội vàng, nhưng lại có tầm quan trọng và yếu tố cần thiết cực kỳ cao, trong bối cảnh vì nhiều lý do mà Gia Mã Đế Quốc đã không còn nơi nương thân cho cá nhân Tiêu Thiên hắn nói riêng, và Tề Thiên Cung nói chung nữa.

Kế hoạch ra rồi thì phải tuân theo, nhưng vấn đề nằm ở chỗ… tìm được dị hỏa là một chuyện, còn đoạt được hay không lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Phải biết, bản thân dị hỏa vốn đã cực kỳ nguy hiểm bởi sự mạnh mẽ của cá nhân nó rồi, lỡ chẳng may trong quá trình tìm kiếm và thu thập mà Tiêu Thiên với cái đẳng cấp quèn của hắn bị cá nhân hay thế lực nào đó bỗng nhiên nhảy ra tranh chấp nữa thì hắn phải làm gì, nên làm gì bây giờ?

Đánh!? - Không lại!

Bỏ!? - Không đành!

Lùi thời gian bắt đầu lại để tu luyện tiếp!? - Lại lùi sợ rằng người của Cổ Tộc sẽ đến gô cổ hắn đi mất a! × — QUẢNG CÁO —

Và rồi sau một hồi cân đo đong đếm trong khó khăn và lưỡng lự, thì quyết định cuối cùng của Tiêu Thiên là… mang Mỹ Đỗ Toa theo, dù thực lòng mà nói, hắn vẫn muốn để nàng quay về trấn giữ sa mạc Tháp Nhĩ Qua hơn.

Đừng hiểu lầm, không phải Tiêu Thiên không tin Mỹ Đỗ Toa đâu, ngược lại là trừ bản thân và các nữ thần ra thì hắn tin nàng nhất ấy. Nhưng vấn đề là “đi săn” loại chuyện này kiểu gì cũng phải có đánh nhau xảy ra, mà chỉ cần vừa đánh nhau là đẳng cấp thật của hắn sẽ ngay lập tức lộ ra dưới mắt nàng, đến lúc đó… khó giải thích a.

“Thôi, đến đâu hay đến đó vậy.” - Nghĩ mãi vẫn mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn, Tiêu Thiên quyết định… nghỉ, không nghĩ nữa: “Còn tránh được bao nhiêu thì cứ tránh, đến khi nào tránh không nổi nữa rồi tính tiếp.”

Vấn đề “trong nhà” giữa bản thân với Mỹ Đỗ Toa khiến hắn nhức đầu như vậy, còn quốc gia đại sự và thiên hạ đại thế thì hoàn toàn ngược lại, một chút đều không thành vấn đề.

Đầu tiên là Vân Lam Tông.

Đối với Vân Lam Tông nói chung, Tiêu Thiên không hề có bất kỳ cảm tình hay tính toán nào cả. Nhưng sư đồ Vân Vận và Nạp Lan Yên Nhiên nói riêng lại là một câu chuyện khác.

Một đại, một tiểu hai mỹ nhân mỗi người nợ hắn một điều kiện do thua cuộc trong vụ cá cược liên quan tới Ước hẹn ba năm, đây là chuyện cả thiên hạ đều đã sớm biết rõ. Nhưng đảm bảo bọn họ có nghĩ nát óc cũng chẳng thể nào đoán ra được rằng hắn vậy mà không chỉ không dùng điều kiện đó ép buộc hai người làm gì cả, ngược lại còn bí mật cho Nạp Lan Yên Nhiên một viên Thái Ất Tán, một viên Thái Thanh Tán, một… lọ mười hai viên Tam Thập Tam Thiên Tụ Tinh Tán đủ để nàng dùng trong một năm, cùng một cái túi thơm và lời nhắn “còn sống trở về từ Sinh Tử Môn thì hãy mở”.

Sơ qua một chút về Sinh Tử Môn.

Thì theo nguyên tác, Sinh Tử Môn là một cái lăng mộ được dùng để chôn cất các đời Tông chủ tiền nhiệm của Vân Lam Tông. Người bình thường muốn ra vào chỗ này ít nhất phải có thực lực Đấu Linh trở lên. Ngoài ra, một trong những yêu cầu quan trọng nhất để một người có thể trở thành Tông chủ của Vân Lam Tông, là hắn buộc phải trải qua khảo nghiệm Sinh Tử Môn và được linh hồn các đời Tông chủ trước đồng ý.

Hay nói cách khác, túi thơm mà Tiêu Thiên để lại cho Nạp Lan Yên Nhiên sẽ chỉ có tác dụng nếu nàng đủ tư cách trở thành Tông chủ Vân Lam Tông, còn không thì bỏ đi.

Tiêu Thiên là kiểu người sẽ làm việc dựa vào hai chữ hên - xui như vậy sao? - Đáp án đương nhiên là không rồi!

Cụ thể hơn là mặc dù trong nguyên tác không nói rõ lý do vì sao trên người Nạp Lan Yên Nhiên lại xuất hiện cộng minh với cái nghĩa địa này, qua đó cho phép nàng tiến vào tu luyện sớm dù đẳng cấp vẫn chỉ đang dừng lại tại nhị tinh Đại Đấu Sư, nhưng Tiêu Thiên với kiến thức “ngoài hành tinh” của hắn liếc mắt liền có thể nhìn ra vấn đề.

Tất cả đều là do bốn chữ… “linh căn phù hợp” mà thôi!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv