Tống Mịch vừa bước ra khỏi phòng, Thuyết Thư muốn đi theo nhưng bên ngoài lại nguy hiểm như vậy, cô chỉ biết chút thuật phòng thân, tốt nhất nên ở trong này tránh làm vướng chân Tống Mịch.
Thấy Mặc Mộ Thần vẫn cầm li rượu ưu nhã thưởng thức một bên, Thuyết Thư ngứa mắt, hắng giọng chán ghét.
"Mặc tổng, người của anh mãi chưa thấy đâu vậy?"
"Cứu viện không phải luôn đến vào phút chót sao"
Thuyết Thư nhíu mày, bạn cô còn đang ở ngoài kia chiến đấu một thân một mình, tên này lại ngồi đây hóng kịch, bản mặt còn nhơn nhơn, kiêu ngạo như vậy, thật muốn đấm.
Nghĩ là làm Thuyết Thư giật phắt ly rượu trên tay Mặc Mộ Thần, nổi cáu, cao giọng.
"Anh là có ý gì?"
Mặc Mộ Thần hơi ngẩn người nhìn ly rượu vang bị đổ ra ngoài phân nửa, có chút nuối tiếc nhưng vẫn mỉm cười hài hòa.
"Cô không cảm thấy Cẩn tiểu thư quá kì lạ sao? Một người bình thường dù luyện võ nhiều năm có thể mạnh như vậy. Tưởng tiểu thư là người thông minh, biết rõ có điểm đáng ngờ, không muốn xem thử thực lực Cẩn tiểu thư mạnh đến đâu sao?!"
Thuyết Thư nhíu mày, điều này cô biết rõ. Tống Mịch khác người hay có thể không còn là con người nhưng....
"Thế thì sao chứ?"
Thuyết Thư ném ly rượu xuống sàn, tiếng vỡ vang lên sắc lạnh, không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
Ánh mắt Mặc Mộ Thần có chút kinh ngạc thoáng qua rất nhanh, tiền về bàn tiệc rót một ly rượu khác nhâm nhi, mở lời châm chọc.
"Không phải ban đầu cô tiếp cận Cẩn tiểu thư cùng chỉ vì muốn lôi kéo quan hệ với đứa con cưng của Cẩn gia, giúp cô đứng vững ở Tưởng gia thôi sao. Bộ dạng thâm tình như vậy là thế nào chứ!?"
Thuyết Thư siết chặt tay. Cô ban đầu tiếp cận Tống Mịch đúng là vì vị thế ở Tưởng gia, nhưng cái tâm tư nhỏ nhoi này đã sớm bị Tống Mịch nhìn thấu, càng cảnh giác cô hơn. Sau đó, Thuyết Thư cũng từ bỏ ý định.
Một thân cô độc lăn lộn nhiều năm, bức tường cảnh giác của Thuyết Thư vô cùng cao, ngày đó cô bị ép hôn, sự nhẫn nhịn cùng lớp vỏ bảo vệ cứ thế sụp đổ, ngay cả việc duy nhất cô nghĩ mình có thể tự quyết định cũng chỉ là trò chơi trong tay đám người Tưởng gia.
Tìm đến Tống Mịch vì cô không biết tìm ai hết, có nói thì Tống Mịch cũng chả thèm để ý đến cô.
Nhưng chỉ vì câu nói "Cứ làm những gì cô thích, đi sai thì tôi đưa cô đi lại từ đầu " của Tống Mịch, dù lạnh lẽo nhưng lại là tia sáng ấm áp duy nhất cho Thuyết Thư phương hướng. Từ đó cô đã nhận định rằng Tống Mịch chính là người duy nhất cô muốn tin tưởng, thật tâm muốn trở thành bạn.
Thuyết Thư nghe câu nói của Mặc Mộ Thần thật sự tức giận, bộ dạng liền trở nên điềm bĩnh, cảm xúc cũng không kích động viết lên hết mặt.
"Tôi muốn kết bạn với ai thì liên quan gì đến anh. 4 năm trước như vậy, 4 năm sau vẫn thế. Mặc tổng nghĩ hiểu rõ tôi lắm sao!?"
...............................................
Bên phía Tống Mịch, cô vừa đi ra đã có người nhận ra cô, nổ súng, cô tránh được, bẻ một thanh sắt ở trên tàu, nhanh như chớp đã xuất hiện trước mặt người thủ hạ, đánh một nhát thật mạnh. Tên kia liền văng xuống biển.
Cứ như vậy, Tống Mịch sải dài bước tiền về phía phòng của cô và Ngạo Đường, ánh mắt càng đi càng lạnh lùng, sát khí tỏa ra từ người thiếu nữ nhỏ như một khắc có thể nuốt chửng bọn họ.
Đám thủ hạ kia chỉ tấn công Tống Mịch, cứ thấy cô là bắn, mà Tống Mịch từ đầu tới cuối đều đánh bay bọn họ xuống biển, thủ phát gọn lẹ mà nhanh chóng.
Đối diện với 3 tên tay cỡ lớn, trên mặt Tống Mịch có chút máu, chiếc váy xinh đẹp cũng đã nhuốm máu. Xanh dương kết hợp đỏ tươi, nhìn thế nào cũng thật quỷ mị và lạnh giá.
Tống Mịch thờ ơ nhìn 3 người đang chĩa súng vào mình, cô ngẩng đầu nhìn camera ở trong góc khuất, nhếch mép khiêu khích, tay chậm rãi giơ ngón giữa lên, vẻ mặt khinh thường.
Loutky ngồi ở phòng điều khiển, chậc một tiếng tức giận, cầm bộ đàm gằn giọng.
"Bắn"
Một loạt đạn bay về phía cô, Tống Mịch biến mất, tốc độ khinh người đến mắt thường không thể nhìn thấy. Sao đó chỉ thấy bóng 3 người thoát cái rơi xuống biển, 1 người trong đó, đầu bị đánh nát bét một nửa, chỉ có con mắt bên kia lồi như sắp rớt ra.
Tống Mịch cầm 1 khẩu sung bắn vỡ chiếc camera kia, quay người đi tiếp.
Loutky ngồi ở phòng điều kiển nhíu mày, đây là chiếc camera thứ 9 bị phá hủy mà cuộc chơi mới diễn ra được 4 phút.
Mẹ nó, một người phụ nữ trâu bò như thế thì hắn phải làm sao?
Loutky nhếch mép hứng phấn, di chuyển tầm mắt về camera góc trên cùng. Ở giữa màn hình là một căn phòng, sung quanh là xác chết của 3 thiếu nữ trẻ tuổi, không ai có xác tử tế, người thì cổ vị vặn ngược ra đằng sau, người thì tay chân bị bẻ gãy biến dị.
Tống Mịch rất nhanh đã đến phòng Ngạo Đường, mở cửa bước vào là một cảnh tượng hệt như phim kinh dị. Khắp nơi toàn là máu, sàn nhà máu lênh láng khắp nơi, 3 thi thể vặn vẹo chết không toàn thây ở giữa, vô cùng kinh hãi.
Nếu ai đó thấy cảnh này chắc khóc thét mà ngất đi mất.
Nhìn khắp căn phòng không thấy Ngạo Đường, Tống Mịch đẩy cửa bước vào phòng tắm.
Trong bồn tắm, Ngạo Đường ngâm mình trong nước lạnh chỉ hở mỗi cái đầu lên trên, nhắm mắt như đang ngủ. Trong nước có vài vết đỏ của máu nhưng là máu từ trang phục và tay anh.
Sắc mặt Ngạo Đường trắng bệch như người chết nhưng trên mặt lại có mồ hôi chảy, trông như không lạnh mà cực kì khó chịu.
Tống Mịch đưa tay xoa đầu Ngạo Đường, vừa chạm vào anh đã nắm tay cô siết chặt, ánh mắt mê man, cảnh giác.
Vài giây mới nhận ra Tống Mịch, Ngạo Đường thở dốc buông tay, mồ hôi chảy ngày càng nhiều, trông như đang vô cùng kiềm chế.
Cô còn chưa nói, Ngạo Đường đã vội vã kể lại đầu đuôi như sợ cô sẽ chán ghét anh.
"Anh đang ngủ đột nhiên thấy khó chịu, muốn ra ngoài hóng mát. Vừa mở cửa bọn họ đã bước vào, còn chạm vào anh nữa, rất bẩn, mùi nước hoa cực kì khó ngửi, anh không thích liền lỡ tay giết chết rồi."