"Tống Mịch, nếu như cô biết chuyện gì mà không khai báo, chúng tôi sẽ coi cô như đồng lõa và gánh một phần trách nhiệm trước pháp luật. Vậy nên tôi khuyên cô nên thành thật khai báo ai là thủ phạm và tại sao cô biết được điều đó?"
"Không thích"
30 phút thẩm vấn trôi qua, mấy vị cảnh sát gần như phát điên khi cố gặng hỏi Tống Mịch rõ mọi chuyện. Ngay giây phút đội trưởng Lưu nói kết thúc, tất cả cảnh sát đều chạy biến ra ngoài hít khí trời se lạnh để trấn tĩnh.
Đã 2 giờ sáng, bọn họ phải ở lại tăng ca mà còn gặp nghi phạm thần kinh như vậy, thật muốn tức chết!
Tống Mịch nhìn cánh cửa sắt phòng tạm giam đóng lại trước mặt mình mà thầm chửi thề. Đã hơn 2 tiếng chưa được ăn gì, cô đang rất đói.
Đói quá, sắp đói chết rồi! Không muốn ở đây chút nào hết!!
Nhìn Mặc Hoành ngồi bình lặng một chỗ tu luyện, Tống Mịch quyết định không làm phiền đến cô tự mình đi kiếm đồ ăn.
"Nè, các cô có gì ăn không?"
Nữ cảnh sát lúc nãy thẩm vấn Tống Mịch quay lại, bộ dạng cực kì thiếu kiên nhẫn, lớn giọng.
"Có cũng không cho cô. Hừ, loại phụ nữ vì trèo cao mà hãm hại cả bạn thân ta thấy nhiều lắm rồi, đừng ở đó mà giả tạo"
Bạn thân ta là ai sao ta không biết nhỉ!?
Quan trọng là đói quá, đói quá đê!
"Cô phải cho ta ăn thì ta mới sống để cô chì chiết tiếp chứ"
Tống Mịch tâm trạng cực kì không vui, muốn đánh người, nhưng phải ăn mới có sức mà vênh váo.
".........." Con mẹ này sao chỉ có ăn thôi thế!
"nè, các cô có giấy phép tạm giam ta không?"
"Không có"
"Vậy các ngươi lấy quyền gì mà bắt ta!"
'Rầm'
Mặc Hoành bị âm thanh làm cho bừng tỉnh, đập vào mắt là hình ảnh Tống Mịch bóp méo hai thanh sắt phòng tạm giam với ánh mắt ngỡ ngàng của nữ cảnh sát.
Mặc Hoành: "........" Móeeeeeee!!!! Ta mới thiền một chút thôi mà!! Chuyện gì đã xảy ra????
Ai ngu mà đi chọc giận chủ nhân vậy!?
"Cô.....cô....là nghi phạm..”
"Khi nào tìm ra chứng cứ thì hẵng gọi ta là nghi phạm, lũ vô dụng"
"Cô......."
Tống Mịch xách vay hiên ngang bước ra khỏi sở cảnh sát. Đi được một lúc, đói đến không còn sức bước tiếp, Tống Mịch nằm bệt ra đường, không thèm đi tiếp. Mặc Hoành đang phải bế Tống Mịch về nhà.
Thức ăn dự trữ trong 2 tuần bị Tống Mịch ăn hết sạch mới miễn cưỡng lên giường đi ngủ.
Tống Mịch ngủ một mạch đến tận tối hôm hôm sau, vừa tỉnh dậy đầu óc vẫn mơ mơ màng màng thấy trời tối mà đơ tận 10 giây suy nghĩ nên ngủ tiếp hay đi ăn.
Cái đói chiến thắng cái giường, Tống Mịch đành ngồi dậy đi ăn. Nhìn cái tủ lạnh trống trơn, không còn một đĩa cơm nào mà cô đen mặt, lười không muốn đi mua đồ đành ngồi ăn trái cây mà Liên Trầm ngày trước mua để sẵn trong tủ.
Ngồi nhìn đống vỏ cam trước mặt rồi nhìn lên miếng thịt nướng hấp dẫn trên TV, Tống Mịch thẳng tay ném quả cam trong tay vào thùng rác.
Bổn cô nương muốn ăn thịt! Thịt, thịt, thịt!!!!
Thịt là muôn năm!!! Không ăn thực sự sẽ chết mất.
"Mặc Hoành, muốn ăn thịt nướng không?"
Mặc Hoành từ trong bếp lơ lửng bay ra, vừa gặm táo vừa thơ ơ đáp lại lời Tống Mịch.
"Người định ra ngoài mua sao?"
"Không phải là ngươi đi sao?"
Đùn đẩy mãi cuối cùng trả ai chịu đi, Tống Mịch nằm bệt trên nền đất nghe tiếng bụng đói réo lăn qua lăn lại.
Tống Mịch đột nhiên ngửi thấy mùi thịt rán thơm phức mà bừng dậy, bật tung cửa sổ. Mùi thịt rán ngày càng nồng đậm, như ở ngay trước mũi, kích thích vị giác.
Thơm quá, muốn ăn thịt! Đói quá đê.
"Ngửi thấy mùi thịt rán không Mặc Hoành?"
"Không thấy gì hết, người thính hơn chó rồi đấy chủ nhân"
"Móe"
Trình Minh ngồi chơi điện thoại trên sofa, liếc nhìn điện thoại Ngạo Đường được đặt trên bàn, theo bản năng tò mò mà cầm lên.
Trình Minh đen mặt nhìn màn hình điện thoại mãi không sáng, hết pin.
Được rồi, cả năm lão đại cũng không có gọi cho ai, danh bạ trống rỗng chỉ có số của hắn.
Điện thoại cả ngày cũng chỉ để đó tượng trưng, hết pin là chuyện bình thường!
Bước lên tầng 2 sạc pin điện thoại cho Ngạo Đường, đập váo mắt Trình Minh là hình ảnh Tống Mịch đang nhô cái đầu nhỏ trên ban công, toàn thân lắc lư bên dưới.
Trước ánh mắt khinh ngạc xen lẫn hoảng sợ của Trình Minh, Tống Mịch chỉ biết mỉm cười. "Hi, lại gặp nhau rồi!"
"........." Nghĩ lại, thật tội nghiệp lão đại!
Ngạo Đường tắt bếp, bê nồi canh cá nóng hổi quay lại định đặt lên bàn, nhìn thấy ánh mắt rực rỡ của Tống Mịch mà giật mình lùi bước, nước canh cũng vì thế đổ ra tay nhưng không bỏng. Anh không thấy đau rát gì hết.
Nhìn xuống tay mình, một bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay anh xoay qua xoay lại, lo lắng hỏi han. Lúc này trong đầu Ngạo Đường chỉ lóe lên đúng 3 câu hỏi.
Sao cô ta nhanh vậy, mới nãy còn ngồi kia mà?
Nồi canh mình cầm đâu rồi nhỉ?
Quan trọng là má nó, sao cô ta lại ở đây? Không phải là theo dõi mình đấy chứ!!!??
"Sao cô vào được đây?"
"Trèo lan can"
"......" Màn chắn bảo vệ lan can đắt không nhỉ?
Ngạo Đường nhìn Trình Minh, bộ dạng bên ngoài vẫn một mặt lạnh băng nhưng thực chất ý nghĩa của ánh nhìn chính là.
Ngạo Đường: [Đây là thiếu nữ mà ngươi nói?]
Trình Minh: [Người này vượt ngoài tầm hiểu biết của ta, xin lỗi lão đại. Người này ta xin không bàn luận]
Tống Mịch: "Có thể ăn chưa?"