Đại Nam không phải Việt Nam , Đại Nam là một quốc gia mà Minh còn rất nhiều điều không biết .
Ví dụ đơn giản nhất , chuỗi sự kiện diễn ra vào năm 1955 không diễn ra chẳng hạn .
Đại Nam hiện tại còn chưa có khái niệm 'phú nhị đại' như Trung Quốc nhưng điều này không chứng minh Đại Nam không có 'phú nhị đại' , có nhiều là khác .
Cương là một phú nhị đại , cũng có thể nói là công tử nhà giàu .
Giàu đến mức nào ? , đại khái giàu đến mức đời này cũng không có việc gì để làm cả , chỉ theo đuổi nghệ thuật mà thôi .
Cương năm nay cũng không phải 30 tuổi chỉ là nhìn trưởng thành trước tuổi mà thôi , tuổi của hắn chỉ khoảng 25-26 , hơn Minh 10 tuổi .
Nhà Cương có ba anh chị em , Cương xếp thứ hai trong nhà nhưng lại không thích kinh doanh , chỉ thích theo đuổi nghệ thuật .
Về lý thuyết , chỉ cần Cương không phải dạng phá gia chi tử , cha mẹ có thể cho Cương một khoản tiền sống tốt đến cuối đời , trên thực tế thì Cương cũng không phải phá gia chi tử chỉ là bố mẹ không thể hiểu được thứ nghệ thuật mà Cương theo đuổi thôi .
Cũng không giống trong mấy tiểu thuyết đô thị Trung Quốc , cũng không có việc 'lão đại hà hiếp lão nhị' , gia đình bất hòa gì gì đó .
Đúng là Cương bị bố mẹ chửi suốt vì lông bông không nghề nghiệp nhưng bố mẹ nào chẳng thương con ? .
Cũng đúng là Cương với anh mình thường bị đem ra so sánh nhưng Cương còn cảm thấy may mắn khi có một ông anh như vậy , một ông anh hiểu con đường Cương muốn đi , ủng hộ hết mực .
Chung quy lại thì Cương cũng coi như tốt nghiệp loại giỏi khóa đầu thai của địa phủ , nhân sinh thỏa thỏa không cần cố gắng bất quá cha mẹ Cương thì cũng cần mặt mũi thế là ném cho Cương một đoạn mặt bằng ở DXC , để Cương bán cái gì thì bán coi như bớt lông bông .
Cũng nhờ các mối quan hệ của chính Cương cùng tiền của anh trai , Cương có thể mở được một shop bán ghita cổ nhưng cũng không vì thế Cương bớt đi đam mê với âm nhạc thậm chí càng thêm đam mê , đặc biệt là Rock .
Cương cùng một đám anh em cùng chí hướng thành lập một ban nhạc , có thể là vì đam mê , có thể là vì nghệ thuật cũng có thể là vì chứng minh mình , nói chung ban nhạc vẫn cứ được thành lập .
Hoạt động được 2 năm nhưng mà danh tiếng rất . . . .
Cũng bởi vậy ban nhạc biến thành nơi tụ tập giải trí của đám anh em Cương , Cương cũng cảm thấy như vậy không tệ . . . mãi cho đến ngày hôm nay .
"Trung , bây giờ mày qua studio đi , gọi thằng Đạt qua luôn , tao có việc quan trọng nói với bọn mày , nhớ là không thiếu thằng nào đấy ".
"Thành , mày có đang ở Studio không ? , không ở à ? , thế sang Studio luôn đi , mấy thằng kia cũng sắp sang rồi đấy , yên tâm là việc quan trọng , không quan trọng tao gấp thế làm gì ? ".
Cương gọi liên tiếp vài cuộc điện thoại sau đó cũng không quản bán hàng nữa lập tức ra ngoài khóa trái cửa hàng cùng biển 'close' được đặt lên , Cương lập tức rời khỏi DXC .
Cương ngồi trên một con phân khối lớn phóng đi như bay , tất nhiên với tính cách của Cương thì hắn không quá thích lái ô tô , càng không quá thích những thứ gì đó . . . mới .
Một con Guzzi EV 1100 tại thời đại này hay tại rất nhiều năm sau .. . đều đủ phong cách .
_ _ _ _ _ __
Studio của Cương cũng không nằm tại khu Cửa Bắc nhưng cũng coi là gần đó , một Studio nhỏ đặt tại đường Xuân Diệu .
Studio có cái tên cực kỳ phong cách , gọi là Ancient Studio .
Studio là studio nhỏ nhưng nhà . . . thì khá lớn .
Đây không chỉ là Studio mà thậm chí là biệt thự sinh hoạt cũng được , Studio chỉ chiếm một góc diện tích căn biệt thự mà thôi .
Đương nhiên đây không phải một mình Cương bỏ tiền mà là cả đám 4 người bạn bỏ tiền .
Cương – Trung – Thành – Đạt .
Nhà là biệt thự , Studio là studio cỡ nhỏ nhưng mà . . . không có nghĩa là nó thiếu thứ gì .
Một phần vì sử dụng , một phần vì sưu tầm , một phần vì 'chơi' , nói chung xây dựng cái Studio nhỏ này nhóm bốn người bọn Cương cũng xài hết 500K .
Cương là người thứ hai bước vào biệt thự , thằng đầu tiên chắc chắn là Thành , nhà Thành ở ngay đường Xuân Diệu .
"Ê Cương , việc gì gấp thế , họp nhóm cuối tuần mới họp cơ mà ? ".
Thành vừa thấy Cương đặt đồ xuống liền trực tiếp hỏi , chân gác lên bàn kính , hai tay dựa vào ghế salon , tay còn cầm theo một lon bia ướp lạnh , bộ dạng tùy ý vô cùng .
Cương cũng không lạ gì thằng bạn mình , đơn giản chạy đến vỗ vào chân Thành một cái , Thành không khỏi thu chân lại .
Cương cũng ngồi phịch xuống ghế salon , cả người ngửa hết cỡ về phía sau .
"Trưa nay chỗ tao có thằng bé đến mua đàn , nó mới 15-16 tuổi thôi nhưng tuyệt lắm ".
Thành nghe vậy hơi nghi hoặc nhưng không nói gì , hắn đứng lên chuyển thân , bước về phía tủ lạnh gần đó lại lấy một lon bia ném cho Cương sau đó mới lên tiếng .
"Tuyệt là tuyệt thế nào ? , vì nó mà mày gọi cả nhóm lên Studio à ? ".
Cương lườm Thành một cái bất quá cũng bất đắc dĩ ở chỗ Cương chẳng có gì cho Thành làm tin cả .
"Tuyệt thế nào thì đợi mày gặp nó sẽ biết , tao tính kéo nó vào nhóm ".
Cương đúng là đang nghiêm túc , ít nhất đã suy nghĩ rất nhiều mặt .
Đầu tiên là tài năng của Minh thứ hai Cương cảm thấy Minh chắc chắn là con nhà giàu lại thêm đam mê âm nhạc , kéo vào trong hội không tốt sao ? .
"Mày nghiêm túc đấy à ? , có bị điên không ? ".
Nhóm bốn người chơi với nhau từ nhỏ , tự nhiên kéo một thằng nhóc vào , Thành tất nhiên không vui .
Cương im lặng uống một hớp bia thật dài sau đó nghiêm túc mà nói .
"Tao tất nhiên nghiêm túc , anh em mình chẳng nhẽ chơi mãi thế này ? , ông bà già ở nhà tuy không nói nhưng chính tao cũng khó chịu ".
"Tao quyết định năm sau anh em thi Sao Mai , được thì được không được thì thôi ".
"Tao nghe thằng em kia hát rồi , là tự đàn tự hát luôn , tuyệt lắm nên mới tính kéo nó vào chơi trung".
"Nó vào thì tao từ hát chính xuống làm hát phụ cũng được , không sao cả , anh em mình sẽ có 2 guita , 1 trống , 1 bass thêm 1 giọng chính , đội hình thế quá đẹp còn gì ? ".
Cương vừa dứt lời , Thành trực tiếp ngồi xuống đặt tay vuốt mặt mình , tỏ ra chán nản .
"Tao mặc kệ , tí nữa thằng Trung thằng Đạt đến , mày đi mà nói với chúng nó ".
Uống nốt lon bia của mình , Cương gật đầu đầy tự tin .
"Yên tâm , tao có số liên lạc của thằng bé kia , giọng nó chưa ổn lắm nhưng biểu diễn rất có trình , solo guita cũng có trình , không thua tao hay mày đâu ".
"Quan trọng nó mới 15-16 tuổi , luyện giọng thêm 1 năm , năm sau cả đám đi thi Sao Mai không phải càng tốt ? ".
"Nếu . . . nếu lần này đi thi không có giải , cùng lắm lại quay về chơi như bình thường , coi như cố hết sức rồi mà không được ? ".
Cương thật ra . . . cũng không tự tin nhưng có những việc kể cả không tự tin , vẫn muốn đi làm .
Nếu cái gì cũng nắm chắc , cái gì cũng phải đợi 100% tự tin thì trên đời đã chẳng tồn tại thứ gọi là nghệ thuật .