Sống trên đời này, ai cũng khao khát có được tình yêu thương, bởi vì tình yêu khiến cho cuộc đời của ta thêm tươi đẹp rất nhiều. Hoa nở là vô tình, hoa rơi là hữu ý. Hoa cũng giống như tuổi xuân của mỗi người. Hoa nở, rồi cũng sẽ có lúc tàn. Con người cũng vậy, cho dù từng vang danh bao lâu, cho đến cuối cùng vẫn sẽ mãi chìm vào sự quên lãng. Yêu rồi thương, thương rồi lại nhớ, càng nhớ, có phải là sẽ càng thêm sầu hay không?
Thời thanh xuân vườn trường luôn là khoảng thời gian đẹp nhất. Nó chất chứa mối tình đơn thuần mà đẹp đẽ, là nơi ẩn giấu bao nhiêu mộng mơ của quãng đời học sinh. Mỗi người đều là một trang vở trắng, vừa thuần khiết, lại vừa tinh khôi. Diệp Hiểu Không biết yêu. Cậu yêu phải nam thần tên Trần Quý. Cho nên, để có thể tìm được mọi cách trốn thoát ra khỏi vấn đề nan giải này quả thực là không dễ dàng.
Khi rơi vào tình yêu, có ai đủ tự tin để cho mình nắm chắc phần thắng? Không một ai hết, bởi vì khi yêu, ta sẽ cảm thấy vừa ngọt ngào, vừa hạnh phúc nhưng cũng không thể nào thoát khỏi sự bi thương thống khổ. Yêu, phải làm sao để có thể chinh phục được trái tim của người mình yêu?
Bình luận truyện