Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 88: Dụng tâm lương khổ



Vô luận Lâm Hân Ngọc nói như thế nào,đám người đang quỳ trên mặt đất vẫn không nguyện ý đứng dậy,cảnh này khiến Lâm Hân Ngọc cảm thấy phi thường bất lực,nàng quay đầu nhìn Trần Nhược Tư đang đi đến,nói: "Đệ giúp tỷ,hãy nghĩ biện pháp làm cho bọn họ đứng lên đi,tỷ trước giờ đều không có gặp qua cảnh này,cũng không biết làm sao giải quyết."

Trần Nhược Tư cười cười,nói: "Đệ cũng không biết làm sao giải quyết,nhưng từ những điều này,có thể thấy được rằng,dân trong thành đã chân tâm cảm tạ tỷ."

Mộng Tuyết đến bên cạnh Lâm Hân Ngọc,chạm vào bả vai nàng,nhỏ giọng nói: "Xin lỗi nha,vừa rồi đã hiểu lầm ngươi.Ta cũng không biết bản thân có chỗ nào đắc tội với ngươi, nhưng ta hy vọng ngươi có thể tha thứ cho ta."

Lâm Hân Ngọc nghe nàng nói vậy,trong lòng thầm nghĩ: "Nàng cũng đã xin lỗi ta rồi ,ta còn có thể làm sao đây,ta mặc dù thấy nàng cùng Trần Nhược Tư thân mật,trong lòng không thoải mái,nhưng....,ai...vẫn là hòa bình sống chung thì tốt, sau này xem tình huống rồi hãy nói."

Nàng nghĩ đến đây,nhìn Mộng Tuyết,thong thả cười cười nói: "Không có gì,kì thật cũng là ta không đúng,trách ta đã trút giận một cách vô lý. Ai, đúng rồi,bây giờ sự tình trước mắt, giao cho ngươi giúp ta xử lí, ngươi nói giúp với họ một tiếng, để cho họ tất cả đều đứng lên đi."

Mộng Tuyết cười cười,đáp: "Ta cố thử xem,nhưng ta không chắc là thành công."

Nàng nói xong,đi đến trước mặt dân trong thành đang quỳ tên mặt đất mỉm cười nói: "Các vị hương thân phụ lão,các người đứng đậy đi,chúng tôi chỉ làm sự việc mà tất cả những người tu chân nên làm,cũng không đáng để các vị quỳ như vậy,chúng tôi cũng không thể tiếp thụ,các vị như vậy là làm hại chúng tôi,đứng lên đi, không muốn chúng tôi sống thêm vài năm nữa sao ?"

Lời truyền ngôn lúc bấy giờ nói rằng để cho người lớn tuổi quỳ gối khấu đầu trước người thanh niên, sẽ hại đến tuổi thọ người thanh niên,Mộng Tuyết cũng chỉ đã mượn lời truyền ngôn này. Nàng cũng đã giải được khúc mắc trong lòng dân chúng,đều sẽ không nguyện ý muốn ân nhân của họ bị giảm thọ.Sinh mệnh của nàng vốn đã cùng với thần tiên không có sự khác biệt,chỉ cần không có gì bất ngờ xãy ra,cũng là nói không bị người khác đánh chết,nàng sẽ không chết đi.Mục đích của nàng chỉ là muốn khích lệ dân trong thành, để cho họ không quỳ dưới đất nữa.

Mục đích của Mộng Tuyết rất nhanh đã đạt được,lời nàng vừa dứt,dân trong thành toàn bộ đã đứng lên,lớn tiếng hô: "chúng tôi sao có thể làm người tốt tổn thọ,chúng tôi lúc này đây thành tâm hướng trời cao khấn nguyện,nguyện cho các vị có thể trường tuế cửu an(sống lâu hạnh phúc)."

Trần Nhược Tư nhìn Mộng Tuyết một cái,nhỏ giọng cười nói: "Nàng thật giỏi,loại phương pháp này cũng nghĩ ra,nàng đã là tiên tử làm sao chết được chứ,bất quá chiêu này của nàng đúng là hữu dụng.Nếu họ biết rằng nàng căn bản sẽ không chết,sợ rằng chiêu này liền mất đi hiệu dụng." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

"Cái này chỉ có thể nói chàng ngốc,ngay cả những điều nhỏ nhặt này trong loài người chúng ta,cũng không nghĩ ra."Mộng Tuyết cười cười trêu chọc nói.

Lâm Hân Ngọc trong lòng vốn có chút oán hận Trần Nhược Tư đối xử với nàng không nóng không lạnh,mượn cơ hội nói: "Đúng à,là đệ ngốc,một tên đầu gỗ đại ngốc,tử mộc đầu(khúc cây chết)."

Nàng nói xong,cười đi đến kế bên Mộng Tuyết,ôm lấy cánh tay nàng,nhìn Trần Nhược Tư,nói tiếp: "Còn là Mộng Tuyết cô nương thông minh,tỷ từ nay về sau phải hướng nàng học tập nhiều hơn,ít ở cùng một chỗ với đệ tên đầu gỗ ngốc nghếch."

Kì thật,trong lòng nàng cũng có suy tính riêng,nàng cho rằng chỉ cần nàng quấn quýt lấy Mộng Tuyết,Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết thời gian và cơ hội tiếp xúc nhau sẽ ít đi một chút,cơ hội thắng của nàng cũng sẽ gia tăng.

Trần Nhược Tư thấy quan hệ Lâm Hân Ngọc và Mộng Tuyết đã có sự biến hóa vi diệu,hắn trong lòng thầm nghĩ: "Lạ thật,vừa rồi còn thấy song phương giống như đối địch nhau,bây giờ lại trở nên một chút chuyện cũng không có,nữ nhân này thật đúng là khéo biến đổi."

Hắn nghĩ đến đây,mỉm cười nói: "Phải a,ta rất là ngốc,nhưng mà có người đã bởi vì ta có lúc đã trở nên điên cuồng,ta cũng không biết tại sao...ai....ta cũng không thèm quản phải hay không thật sự là ta rất ngu ngốc rồi,dù sao, có người thích như vậy."

Lâm Hân Ngọc liếc Trần Nhược Tư một cái,trong lòng thầm mắng: "Đệ là tên vô lại, xấu xa chết bầm ,đầu gỗ mục."Nhưng miệng nàng lại nói: "Ai thích đệ, đệ đừng có tự tác đa tình nha."

Mộng Tuyết thoáng nhìn Lâm Hân Ngọc,thong thả cười cười,trong lòng thầm nghĩ: "Lâm cô nương này thật sự giỏi nhẫn nhịn,rõ ràng trong lòng thích đến mất mạng ,miệng lại nói cứng như vậy,sau này phải cận thận một chút rồi,vạn nhất nàng sử dụng quỷ kế gì đó lôi kéo trái tim của chàng đi mất,lúc đó người thương tâm chính là ta đây, nhưng ta lại không muốn làm cho nàng ấy thương tâm,ta phải làm sao đây?"

Nàng nghĩ đến đây,ngẩng đầu lên nói: "Bây giờ chúng ta đi giải quyết việc chính đã ,một chút chuyện nhỏ nhặt này,trước tiên bỏ qua một bên,đợi sau này có thời gian rãnh rỗi,các ngươi tiếp tục thương thảo nha."

"Đúng rồi,chánh sự quan trọng hơn,chúng ta đi giải quyết chính sự,không thèm cùng tiểu nha đầu khẩu thị tâm phi ngươi nói chuyện nữa."Trần Nhược Tư cười cười nói.

Lâm Hân Ngọc liếc mắt nhìn Trần Nhược Tư,có chút tức giận nói: "Ta khẩu thị tâm phi...ai...bỏ đi,không thèm cùng hồ đồ đản đệ nói chuyện rồi."

Nàng nói xong,quay đầu nhìn Mộng Tuyết nói: "Mộng Tuyết!đi...Chúng ta đi trước,đi tìm cái y quán đó xem xem, không đem cái y quán đó đóng cửa là không được. Như vậy, những y quán khác cũng có thể quang minh chính đại khai trương rồi, những người dân trong thành này chữa bệnh cũng có sự lựa chọn."

Mộng Tuyết mỉm cười, đưa mắt nhìn Trần Nhược Tư,không còn cách nào khác, ứng thanh đáp: "Tốt,chúng ta đi thôi."

Dân chúng nhìn thấy bọn họ hiện tại muốn đi đến y quán,trong lòng cũng có chút lo lắng,nhưng họ cũng không biết nên nói cái gì,chỉ có thể trong lòng âm thầm cầu nguyện,hy vọng bọn họ sẽ không xãy ra chuyện.

Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc,hứơng dân trong thành bái biệt,sau đó nhanh chóng rời đi.

Trần Nhược Tư lúc này trong lòng cảm nhận một loại cảm giác giống như là bản thân bị bỏ rơi, hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu,nhìn đám người dân trong thành nói: "Các người trở về đi,trở về làm công việc của bản thân các người,chúng tôi sẽ giúp các người đem những ác bá trong thành này trừ bỏ, trả lại cho các người một hoàn cảnh sống tự do yên ổn."

Trần Nhược Tư nói xong,hướng dân trong thành phất phất tay,xoay người hướng phía Lâm Hân Ngọc và Mộng Tuyết đuổi theo.

Dân chúng mắt nhìn theo tiễn bọn họ rời đi, cho đến khi thân ảnh bọn họ biến mất trong tầm mắt,họ mới dần dần tản đi.Trong lòng bọn họ đối với ba người bọn Trần Nhược Tư tràn ngập vô hạn sự cảm kích.

Ba người bọn Trần Nhược Tư xuyên qua trung tâm mua bán trong thành,rất mau chóng đến trước cửa Ngọc Cảnh đệ nhất y quán.

Cổng y quán hôm nay không có một bệnh nhân,mà có mười mấy tên tráng hán,tay cầm đại đao,xếp thành mấy hàng chắn ngang trước cổng,giương mắt nhìn người qua lại hai bên đường.

Ba người bọn Trần Nhược Tư vừa tiến nhập vào trong tầm mắt của đám tráng hán,bọn họ liền nghe được một tên trong đám tráng hán,lớn tiếng quát lên: "Ba người các ngươi làm gì đây,cách xa nơi này một chút cho ta."

Lâm Hân Ngọc nghe khẩu khí của tên tráng hán kia,cảm thấy chán ghét,nàng nhìn tráng hán kia lớn tiếng nói: "con đường phía trước cổng này, là đường chung ai cũng có thể đi, chúng ta bây giờ muốn từ cửa này đi qua,ngươi như thế nào lại gây khó dễ ta,không muốn rơi đầu,tránh ra cho ta."

"Con mụ chết tiệt, ta thấy ngươi quá nửa là chán sống rồi."Tên tráng hán kia nhìn Lâm Hân Ngọc nói,hắn nói xong phất phất tay,phía sau hắn một loạt mười tên huy vũ đại đao,nhằm Lâm Hân Ngọc hùng hổ xông tới.

Lâm Hân Ngọc cười rộ lên, lúc đám tráng hán nhanh chóng xong đến gần nàng, nàng chợt động thân,thân hình như một đạo bạch quang,rất nhanh hướng vị trí tên tráng hán mà Lâm Hân Ngọc cho rằng là nhân vật đầu lĩnh lướt đến.

Đám tráng hán nọ nhìn thấy Lâm Hân Ngọc trước mắt đột nhiên biến mất không thấy đâu, bọn họ đều đình chỉ tiến lên, ngơ ngẩn đứng tại chỗ,trong lòng buồn bực than: "Nàng ta rốt cục là người hay quỷ vậy, như thế nào mà chỉ trong nháy mắt công phu đã biến mất rồi?"

Tên tráng hán phát ra mệnh lệnh,còn không hiểu được sự việc sao lại như vậy,hắn cảm giác trên cổ lành lạnh, cảm thấy có điều không ổn,hắn còn chưa có xuất ra phản ứng gì,đã nhìn thấy bạch y nữ tử vừa nãy còn đứng cách hắn khoảng cách vài trượng , đang đứng ngay ở trước mặt hắn, mà nàng còn có một thanh đoản kiếm đang đặt ở trên cổ hắn.

Trong lòng hắn nhất thời cảm thấy kinh hoảng,cả người bắt đầu run rẩy,trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ cầu xin,thanh đao hắn đang cầm trong tay "Đương" một tiếng,rơi xuống mặt đất.

Nghe được tiếng thanh đao rơi xuống đất,đám người nhằm vào Lâm Hân Ngọc,chính là bọn tráng hán đã không còn nhìn thấy Lâm Hân Ngọc đều quay đầu nhìn lại,sau khi nhìn thấy sự thật trước mắt,xương cốt toàn thân dường như hòa tan,có chút muốn nhũn ra,trong lòng kinh hoảng không thôi,thầm nghĩ: "Bạch y nữ tử trước mắt này,là người hay là quỷ đây, như thế nào tốc độ lại nhanh vậy,không lạ trong khi quay đầu đã bị thua rồi,bọn họ nhất định đến tìm chúng ta gây phiền toái...."

Trong lòng bọn chúng sợ hãi nói không nên lời,nếu có người cho bọn chúng một cơ hội,cho phép bọn chúng lúc này li khai,bọn chúng nhất định trong vòng một giây sẽ biến mất vô ảnh vô tung.Nhưng lúc này đây,bọn chúng tịnh không có di động nữa bước,bởi vì bọn chúng đã sợ tới mức không biết làm sao để nhấc đôi chân của mình.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv