Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 73: Huề mỹ đồng phi



Trần Nhược Tư đưa tay lên vuốt má Mộng Tuyết, mỉm cười nhìn nàng, rồi hôn lên trán nàng, nói: "So với họ, chúng ta may mắn hơn nhiều, ít nhất bây giờ chúng ta vẫn còn có thể ở bên nhau, chúng ta từ nay về sau không xa nhau nữa, được không?"

Mộng Tuyết cười ngọt ngào, gật đầu, dựa vào lòng của Trần Nhược Tư.

Lão quái mặt đen, đưa tay trái vuốt ve mái tóc của nữ nhân áo trắng, tay phải đặt lên lưng, ôm chặt nàng vào lòng, nước mắt hắn từng giọt từng giọt chảy trên mái tóc của nữ nhân áo trắng.

Bạch y nữ tử khóc thút thít hồi lâu, ngẩng đầu lên, nhìn lão quái mặt đen, cười nói: "Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây, không cần quan tâm thế sự nữa, chúng ta cùng nhau sống những ngày tháng tiêu diêu, chàng nghĩ sao?"

"Bên ngoài sơn động này, bị một kết giới pháp lực lớn không chế, ta căn bản không thể ra khỏi động, trừ khi ta nhập vào người khác, mới có thể ra ngoài, lúc đó, ta vốn định khống chế tiểu tử kia, sau đó nhập vào người hắn, đào thoát ra khỏi đây, không ngờ trong người tiểu tử đó có tiên khí hộ thể rất mạnh, căn bản không thể đắc thủ, ta chỉ còn cách tiếp tục ẩn thân vào trong vách động"Lão quái mặt đen nói.

"Chàng hãy nhập vào người ta, thì có thể ra ngoài rồi" Nữ nhân áo trắng khẽ cười một tiếng, nói.

"Ta quên là nàng là thần tiên, cảm ơn nàng, chúng ta đi thôi" Lão quái mặt đen nói.

Nữ nhân áo trắng mỉm cười, gật đầu, đẩy lão ra, đi về phía Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết.

Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết, không biết nên lo sợ hay làm sao, bọn họ đỡ nhau, lùi xa hai bước, nhìn nữ nhân áo trắng.

Nữ nhân áo trắng nhìn Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết cười nói: "Tiểu tử, đừng sợ, ta sẽ không giết hai người, tình nhân của ngươi, bây giờ đã có tấm thân tiên tử rồi, những pháp lực chuyên dùng để đối phó với yêu ma, không thể làm tổn thương nàng ta đâu. Thực ra ta chính là người mà con người các ngươi đã đồn đãi, khóc thành Lệ Hồ, mà yêu nha đầu này lại trưởng thành từ Lệ Hồ, cho nên ta có thể dùng pháp lực của mình, biến đổi lại thân thể của nàng ta, làm cho nàng ta thoát khỏi cốt thân của yêu quái, biến thành tấm thân tiên tử. Các ngươi hãy bảo trọng, chúng ta đi đây".

"Cảm ơn tiên tử đã trợ giúp, hai người có thể giúp chúng tôi cùng ra ngoài, bây giờ thạch động đã bị sư phụ tôi phong kín. Thân thể tôi lại không thể biến nhỏ, nên không thể ra ngoài" Trần Nhược Tư nói.

"Sư phụ ngươi rất kỳ vọng vào ngươi, ngươi lại muốn phản bội lại ông ấy, lẽ nào ngươi không sợ sư phụ đau lòng sao?" Nữ nhân áo trắng nói.

Trần Nhược Tư nhìn Mộng Tuyết, cười nói: "Chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng ấy, vậy cứ để cho sư phụ đau lòng đi"

Lão quái mặt đen cười cười, chậm rãi bước tới, mỉm cười nhìn Trần Nhược Tư: "Tiểu tử, tính cách của ngươi có chút giống ta, chúng ta đều là những nam tử si tình, có thể gặp mặt ở đây, có lẽ là duyên phận, ta sẽ đem thành quả ba ngàn năm nghiên cứu những hình vẽ trên thạch động này truyền hết cho ngươi, hi vọng ngươi từ nay về sau có thể vận dụng tốt" ông nói xong, lôi từ trong y phục ra một quyển sách bên ngoài lấp lánh ánh kim, đưa cho Trần Nhược Tư.

Trần Nhược Tư còn tưởng rằng lão quái này, sẽ cho hắn một quyển bí kíp tu luyện tinh tuý, liền đưa tay ra nhận, nhận lấy quyển sách, hắn nhìn thấy trên đó viết ba chữ: "Tĩnh tâm lục" Trong lòng có chút thất vọng, hắn cũng không xem nữa, liền bỏ vào trong y phục, sau đó nói với lão quái: "Bất kể là có hữu dụng không, ta vẫn cảm ơn ông".

Quyển "Tĩnh tâm lục" này kỳ thật là một bí tịch tu luyện chí cao vô thượng, nó so với "Tu thần phổ" của Thanh Tâm đạo quan càng tinh diệu hơn, chỉ là trước mắt Trần Nhược Tư không nhận thức được điều đó.

Lão quái mặt đen nhìn thấy bô dạng của Trần Nhược Tư, thì cũng đoán ra tâm tư của hắn, lão cười nói: "Tiểu tử, ngươi phải biết thoả mãn chứ, một người không thể lúc nào cũng gặp chuyện tốt, ngươi bây giờ có mỹ nhân ở bên, chỉ có thể tu luyện những bí kíp hạng thấp này thôi".

Trần Nhược Tư cả kinh, mặt ửng đỏ, hắn có chút ngượng ngùng nói: "Ha ha, lão ca thật là lợi hại, đã nhìn thấu tâm tư của tiểu đệ lúc này, bái phục, huynh đã tặng cho đệ rồi, mặc kệ thế nào, đệ cũng sẽ giữ kỹ nó bên mình, bất kể thế nào cũng xem nó, bằng không chẳng phải đã phụ ý tốt của huynh sao".

Lão quái mặt đen cười nói: "Tiểu tử này ăn nói thật thú vị, ngươi hãy xem cho kỹ, đối với ngươi sẽ rất ích, đặc biệt là với loại người không thể cắt đứt tơ tình như ngươi, chỉ có ích chứ không có nửa điểm gây hại nào".



Mộng Tuyết và nữ nhân áo trắng đều không xen vào, chỉ mỉm cười lẳng lặng nhìn hai người nói chuyện.

Cũng không biết là bao lâu, Trần Nhược Tư nói: "Đi thôi, đệ không muốn làm trì hoãn thời gian của hai người nữa, hai người đã đợi hết 3000 năm, cũng nên đi tìm một chỗ tốt để sống cùng nhau".

Lão quái mặt đen cười to mấy tiếng nói: "Hỗn tiểu tử, chính ngươi đang nghĩ thế phải không?" Nói xong, đi tới trước mặt nữ nhân áo trắng, nhìn nàng nói: "Chúng ta dùng pháp lực đưa họ ra trước đi".

Nữ nhân áo trắng gật gật đầu, nhìn Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết, nói: "Hai người đứng sát vào nhau, nắm chặt tay, đương nhiên ôm nhau thì càng tốt" Bà nói xong, ngọt ngào cười cười, nói tiếp: "Nhanh lên, chúng ta sắp thi triển pháp thuật đây".

Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết nhìn nữ nhân áo trắng và lão quái mặt đen, cười cười, cảm tạ, sau đó nhanh chóng đứng sát vào nhau, ôm chặt lấy nhau.

Nữ nhân áo trắng và lão quái mặt đen liếc nhìn nhau, cười cười hiểu ý, đồng thời thi triển pháp lực, cùng niệm truyền tống chú ngữ, niệm xong, họ đồng thời tung song chưởng, hai đạo hắc quang, hai đạo ngũ sắc hà quang cùng bay về phía Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết.

Trong chớp mắt, hắc quang và ngũ sắc hà quang tụ lại với nhau, sinh ra một luồng khí lưu cường đại cuốn lấy Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết, bắt đầu xoay tròn, bọn họ xoay tròn tốc độ càng lúc càng nhanh, dần dần chỉ còn thấy một bóng sáng đang xoay tròn.

Nữ nhân áo trắng và lão quái mặt đen gật đầu với nhau, đồng thời thu hai tay về, luồng khí lưu xoáy kia cũng biến mất, Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết cũng không thấy nữa.

Lão quái mặt đen nhìn nữ nhân áo trắng, nở một nụ cười, chậm rãi nhẹ nhàng bước lại bên nàng, tay phải nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt nàng, rồi hôn lên môi nàng, nhìn nàng nói: "Đi thôi, chúng ta cũng đi thôi".

Nữ nhân áo trắng từ từ mỉm cười, gật gật đầu.

Lão quái mặt đen đưa tay khỏi mặt của nàng, thân thể xoay một vòng, hóa thành một đạo hắc quang , đạo hắc quang này bay một vòng quanh nữ nhân áo trắng, rồi bay vào trong áo của nàng.

Nữ nhân áo trắng bịt lấy vị trí hắc quang chui vào, trên mặt nở một nụ cười hân hoan.

Nàng ta cười một lúc, phất tay lưu một hàng chữ trên vách động, người xoay một vòng biến thành một đạo kim sắc lưu quang, bay vài vòng trên không rồi mới biến mất vào vách động. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Hàng văn tự mà bà ta lưu lại : "Sư phụ, đệ tử ở đây gặp được tiên tử, lúc thầy bước vào đây, đệ tử đã theo tiên tử lên thiên giới rồi, sau nàycon sẽ trở về thăm mọi người".

Xem ra nữ nhân áo trắng này cũng rất cẩn thận, đã lưu lại cả đường lui cho Trần Nhược Tư.

Mộ Dung Thiên nghe xong báo cáo của đệ tử, trong sơn động phát ra tiếng nổ mạnh. Ông vội vàng dẫn theo chúng đệ tử, tới cửa diện bích thạch động, mở phong ấn pháp lực, dời tảng đá lấp cửa động ra khỏi, tiến vào sơn động.

Lâm Hân Ngọc cũng theo họ tiến vào trong sơn động.

Khi họ nhìn thấy lưu ngôn trên vách động, biết được Trần Nhược Tư đã cùng tiên tử rời khỏi, họ đều cảm thấy vô cùng nghi hoặc và kinh ngạc. Mộ Dung Thiên nghĩ thầm: "Không ngờ vận khí của tiểu tử này lại tốt như vậy, lại trong hoạ được phúc, tới được thiên giới rồi. Xem ra hắn thật sự là người bất phàm, ngay cả cả thần tiên cũng chiếu cố hắn như vậy" Ông nghĩ tới đây, trong lòng cũng bình thản, ông mỉm cười, nói với chúng đệ tử: "Đi thôi, chúng ta về thôi, tiểu tử này nhờ hoạ mà được phúc rồi" Ông nói xong, cười ha ha bước ra khỏi động.

Lâm Hân Ngọc nhìn hàng chữ trên vách động, trong lòng đau đớn vô cùng, nàng cắn môi, lệ tuôn rơi, thầm nghĩ: "Bọn họ như thế nào àm rời khỏi đây, Mộng Tuyết, ta hận ngươi" Nàng nghĩ tới đây, đứng lẳng lặng một hồi, lại nghĩ: "Mộng Tuyết không có khả năng đem huynh ấy rời khỏi đây, chẳng lẽ huynh ấy thật sự gặp được thần tiên" Nàng càng nghĩ càng hồ đồ, trong lòng càng rối loạn, giờ phút này, nước mắt nàng đã tuôn rơi.

Nam Phong Tước tới trước mặt của Lâm Hân Ngọc, nói: "Lâm cô nương, hãy về đi, chúng tôi lập tức phong bế nơi này".

Lâm Hân Ngọc nhìn Nam Phong Tước một cách chán ghét, không hề quay đầu lại thẳng bước ra ngoài sơn động.

Nam Phong Tước bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thầm than: "sao lại phải khổ như vậy, tình, lẽ nào tình thật sự có thể làm một người mất đi lý trí?"

Nam Phong Tước ra khỏi động, chúng sư huynh đệ cùng nhau sử dụng pháp lực dời hòn đá tới che lấp cửa động, sau đó rời khỏi.

Lâm Hân Ngọc nước mắt như mưa, đứng ngây người ở trước cửa động đã bị phong kín, lòng thầm nghĩ: "Bọn họ tuyệt không có khả năng lên thiên giới, có lẽ đang ở nơi nào khác, ta tuyệt đối không thể buông tha cho họ, ta nhất định phải tìm được họ, hỏi họ xem vì cái gì mà rời đi bỏ ta một mình" Nàng nghĩ tới đây, lấy tay gạt nước mắt, tung người bay lên, hướng lên trời, đạp mây trắng, biến mất nơi chân trời.

Nhân gian thế sự đều như vậy, không thể việc nào cũng như ý, thật sự là có bao nhiêu người vui, thì cũng có bấy nhiêu người buồn!...


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv