Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 151: Thủ huyết sung cơ



Buổi sáng ngày thứ bảy, Linh Cơ ngồi một mình trước cửa động nhìn đỉnh băng phía trước, khuôn mặt nàng sau bảy ngày đã gầy đi rất nhiều, trong lòng suy nghĩ: " Tại sao, tại sao ta dùng thời gian bảy ngày không cách nào đả thông huyệt đạo thứ nhất của hắn nhỉ? Chẳng lẽ pháp lực của ta không đủ mạnh hay sao,ta cảm giác được bên trong thân thể hắn không có sự kháng cự, nếu có thì mới chứng tỏ pháp lực của ta yếu, nhưng không có chuyện đó thì vấn đề ở đây là gì ?..." nàng hai tay ôm đầu, vắt óc suy nghĩ, chìm trong trầm tư.

" Ngao ngao" vài tiếng rống dài không biết từ phương nào truyền tới, nghe như ở tận nơi xa nào đó trên không trung, lại như là từ trong thâm sơn cùng cốc truyền đến, lại làm cho người ta có cảm giác giống như là đang ở bên tai mình.

Những tiếng kêu này đối với Linh cơ đã quá bình thường, hàng ngày nàng đi ra ngoài huyệt động cũng đều có thể nghe được, nàng cũng không biết chính xác khi quái thú phát ra tiếng rống đó từ trong sơn cốc đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.

Nhưng nàng không hề cảm thấy sợ hãi, trong lòng nàng chỉ lo lắng cho Trần Nhược Tư ,lo cho thương thế và an nguy tính mạng của hắn mà thôi.

Linh Cơ đứng lên đưa mắt nhìn trời cao khẽ thở dài, sau đó thong thả xoay người đi vào trong động.

Đống lửa trong động y cũ cháy rất đượm, Trần Nhược Tư nằm cạnh đống lửa, hai mắt nhắm chặt đang ngủ say. Hắn có thể tiến vào mộng đẹp, đây là lần đầu tiên trong bảy ngày qua, mấy hôm trước đau đớn hành hạ khiến cho hắn không thể nào chợp mắt được.

Linh cơ bước vào trong động ngồi xuống bên cạnh Trần Nhược Tư, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má đầy đặn, mái tóc rối của hắn, lẳng lặng nhìn hình dáng ngủ say ngon lành của hắn , trên khuôn mặt lộ ra nụ cười.

" Khục khục.." Trần Nhược Tư ho khan hai tiếng, mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt gầy xương của Linh Cơ trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn mấp máy đôi môi như muốn nói gì đó, nhưng lời vừa đến cửa miệng lại nuốt xuống.

Linh Cơ thấy Trần Nhược Tư tỉnh lại, nàng mỉm cười nói: " Ngủ ngon chứ, hình dáng ngươi bữa nay so với mấy hôm trước khá hơn rất nhiều rồi."

Trần Nhược Tư cười nói: " Cái này là công lao của cô đấy, nếu không có cô có lẽ bây giờ ta đã đi vào diêm vương điện rồi. Nhìn bộ dạng mệt mỏi vì trị thương cho ta của cô, để cho cô biến thành bộ dạng như bây giờ trong lòng ta rất không thoải mái, cô nghỉ ngơi vài ngày đi, đợi cô khôi phục lại, một lần nữa trị thương cho ta. Ta không muốn cô bởi vì ta mà làm cho thân thể mình mệt mỏi."

Linh Cơ khe khẽ cười, vuốt ve khuôn mặt mình của mình rồi nói đùa rằng: " Chẳng lẽ ngươi chê bộ dạng khó coi bây giờ của ta sao!"

" Cô nói cái gì đây, ta làm sao có thể chê cười cô chứ, nếu trong lòng ta có tia ý nghĩ nào chê cười cô…" Trần Nhược Tư ngừng lại một chút rồi nói: " Cô là ân nhân cứu mạng của ta, cùng là nữ nhân mà ta yêu quý, nếu bây giờ ta có thể cử động được, ta nhất định sẽ..." Nói đến đây, hắn dừng lại không nói tiếp nữa.

Linh Cơ dường như biết câu sau hắn muốn nói gì, nàng chỉ mỉm cười trong lòng thầm nghĩ: " Nếu ngươi có thể bình phục thì đó là niềm vui lớn nhất của ta, ta không muốn ngươi làm gì cho ta mà chỉ mong cho ngươi có thể khoẻ mạnh và sống vui vẻ, những thứ khác, ta cũng không dám hi vọng xa với, cũng không dám nghĩ đến." Nàng khẽ thở dài thuận miệng đáp : " Chờ đến lúc ngươi cử động được rồi hãy nói đi."

Bỗng có vài tiếng "ục ục " vang lên bên tai Linh cơ.

Linh cơ nghe tiếng đó như phát ra từ người Trần Nhược Tư , nàng hơi ngẩn người, rồi hỏi: " Ngươi làm sao vậy, nơi nào không thoải mái sao ?".

Trần Nhược Tư đáp: " Ta không sao, chỉ là có cảm thấy có chút đói bụng mà thôi."

" A" Linh cơ nghe Trần Nhược Tư nói xong đột nhiên kinh ngạc , qua một hồi lâu nàng mới hiểu ra, trong lòng thầm nghĩ: " Ài, ta sao lại quên mất? Hắn là con người, cần phải ăn đồ, ta sao lại quên mất điều này chứ? Thật là đáng chết, nhưng ở nơi băng thiên tuyết địa này, biết tìm lương thực ở đâu đây?" Nghĩ đến đây, trên mặt Linh Cơ thoáng hiện nét sầu muộn nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, nàng cười nói: " Ta xin lỗi, ta đã quên mất điều này, ta quên ngươi là con người, cần phải ăn uống, ta lập tức đi kiếm cái gì đó ăn được về cho ngươi."

Linh Cơ là người của Minh tộc nên nàng ăn rất ít bình thường thì một hai tháng không ăn gì cũng không sao, năng lượng do bọn họ phát ra đều là do sử dụng năng lượng từ thiên nhiên để làm phép thuật và cũng bổ sung năng lượng cho chính mình, chỉ những ai khả năng còn thấp thì thỉnh thoảng phải ăn để tồn tại, cho nên nàng quên việc Trần Nhược Tư cần ăn uống cũng là chuyện tự nhiên.

Linh cơ nói xong lấy tay vỗ nhẹ lên mặt Trần Nhược Tư , mỉm cười đứng dậy, bước nhanh ra ngoài cửa động.

Đi tới cửa động trong đầu Linh Cơ băn khoăn nghĩ thầm: " Nơi băng thiên tuyết địa này ngay cả một sinh vật sống cũng khó thấy, cho dù có thì cũng không biết chúng trốn tại phương nào, phải mất rất nhiều thời gian để tìm kiếm, vạn nhất ta đi ra ngoài quá lâu, đột nhiên có quái thú xuất hiện thì hắn thành thức ăn cho quái thú rồi. Ây, ta phải làm sao đây ?".

Linh Cơ đứng trước cửa động, nhìn bông tuyết bay tán loạn bên ngoài hang động, lâm vào tình huống vô cùng khó xử, qua một hồi lâu nàng ngưng tụ công lực, cẩn thận dò tìm sự hiện diện của sinh vật sống trong khu vực lân cận.

Thời gian từng giây từng phút đi qua, nàng tìm kiếm đã có kết quả, nàng thu được tin tức đó là ở trong phương viên trăm dặm có hơn mười sinh vật còn sống, nhưng nàng cũng đồng thời cảm ứng được chúng không là sinh vật bình thường mà lại giống như Hổ long thú, có sát khí mạnh mẽ. Truyện được copy tại Truyện FULL

Linh Cơ trong lòng bối rối, cảm thấy vô cùng bất lực, bất lực hét lên: " Ta cho dù có thể tìm được một con, đánh thắng nó, cũng không còn khí lực mang thân thể to lớn của nó về đây, ta, ta phải làm sao bây giờ ?"

Một lát sau, trong lúc nàng đang cảm thấy bất lực và tuyệt vọng thì bỗng trong đầu nàng xuất hiện một ý niệm : " Máu, máu có thể uống, có thể bổ sung dưỡng chất, cũng có thể tạm thời duy trì sức sống cho hắn, chỉ có thể làm như vậy thôi."

Linh cơ không chút do dự, dùng phép thuật biến ra một cái chén , nàng đặt cái chén trên mặt đất, vén cánh tay áo bên trái hiện ra một cánh tay trắng ngần, sau đó nàng dùng phép biến ra một lưỡi dao sắc cầm ở tay phải nhẹ nhàng chích lên cánh tay của mình cho máu chảy ra….

Nàng nhìn thấy máu của mình từng giọt từng giọt rơi vào trong chén, trong lòng nàng cảm giác được sảng khoái, lúc này nàng như thấy được khuôn mặt hưng phấn của Trần Nhược Tư đang hiện ra vẻ tươi cười.

Khi chén đã đầy, nàng đơn giản xử lý sơ qua miệng vết thuwowg, buông ống tay áo xuống, cẩn thận chỉnh lại y trang của mình rồi mang theo chén máu nóng đi vào trong huyệt động, đi đến bên Trần Nhược Tư.

Linh Cơ nâng Trần Nhược Tư dậy, đem huyết dịch từng chút từng đổ vào trong miệng Trần Nhược Tư.

Trần Nhược Tư uống vào chất lỏng màu đỏ, hắn biết bản thân đang uống là máu của một loại sinh vật nào đó, nhưng hắn không thể nào ngờ rằng đó lại là máu của Linh Cơ, mặc dù như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn có điểm nghi hoặc, hắn cũng không biết chính xác đó là cái gì.

Trần Nhược Tư uống xong chén máu trong tay Linh cơ thì cảm giác đói bụng rất nhanh biến mất, hắn mỉm cười nhìn Linh Cơ nói: "Cám ơn cô, cô thật sự đã quá cực nhọc rồi, tại nơi băng thiên tuyết địa thế này mà cũng tìm được máu của sinh vật, đó là…" nói tới đây Trần Nhược Tư có chút sững lại trong lòng thầm nghĩ: " Nàng vì sao tìm được máu mà không mang xác của sinh vật kia về động ? Thịt của sinh vật đó ăn vào không phải là càng có thể bớt đói sao? Là nàng không nghĩ đến hay là vì còn nguyên do nào khác nữa ?"

Linh cơ thấy hắn nói giữa chừng ngưng lại thì cũng đoán được trong lòng hắn có nghi ngờ, nàng bèn cười nói: " Ta vừa mới tìm được một sinh vật rất lớn, nếu giết nó đi thì máu chảy đi phí lắm, với lại chúng ta không biết còn ở đây trong bao lâu nữa thân thể của ngươi mới có thể hồi phục, hơn nữa nơi tuyết phủ này rất khó tìm sinh vật nên ta nhốt nó trong một huyệt động bí ẩn ở bên ngoài, như vậy từ nay về sau ngươi không còn lo bị đói bụng nữa."

Trần Nhược Tư cười nói: " Vẫn là cô thông minh, suy nghĩ cũng chu đáo, nếu có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với cô thì cuộc sống của ta từ nay về sau không cần phải lo lắng gì nữa."

Linh Cơ nghe câu này, trong lòng cảm thấy bối rối, có vui, có buồn...


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv