Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Chương 88: Nữ phụ phản công thời tận thế (6)



Hành động và cách nói của Tần Việt đã để cho không ít người giật nảy cả mình, giờ phút này họ cũng không lo lắng hay sợ hãi gì nữa, dồn dập hỏi thăm lời nói của Tần Việt có phải là thật hay không? Hắn thật sự là bởi vì nhờ phương pháp tu luyện mà Giang Niệm nói nên kích phát được dị năng thật sao? Còn là dị năng hệ lôi giống như lão Lý nữa! Đây không phải là lừa gạt chứ?

Lý Minh sắp kích động đến chết rồi, véo bên này véo bên kia trên người mình sau đó anh mới thật sự tin rằng đây là thật sự thật là thật sự! Anh liền giải thích đầu đuôi mọi chuyện cho mọi người xung quanh nghe. Bọn họ ở trước hôm nay căn bản là không có gặp qua Giang Niệm, cũng không biết cô ấy, làm sao có thể là thông đồng được chứ? Quan trọng nhất là, ở trước ngày hôm nay, ngay cả cánh cửa dẫn đến dị năng bọn họ đều không có sờ đến, bây giờ lại đột phá được như vậy, tất cả công lao kia đều là bởi vì Giang Niệm!

Về phần bọn họ vì sao lại đến đây, tất cả đều là bởi vì duyên phận của việc đi giải quyết nỗi buồn ở bụi cây ven đường nha. Người bên ngoài vừa kinh ngạc lại vừa tò mò, cái gì gọi là "Giải quyết nỗi buồn ở bụi cây vên đường" nha?

Cái này mà nói thì đúng là rất dài dòng, Lý Minh kể lại chuyện đó hay như hát, nói về việc anh là làm như thế nào mà nghe lén được rồi đến việc anh nghe bọn họ nói chuyện ra sao, như thế nào mặt dày mày dạn nói về cơ hội mà anh học trộm được nhất nhất đều nói ra, nếu như không phải là do anh đi qua nghe trộm được mấy người Nhâm Viễn nói chuyện, thì nơi nào sẽ có ngày hôm nay chứ?

Nói như vậy, còn phải cảm ơn hai vị miệng rộng là Nhâm Viễn cùng Tôn Hải nha!

Hai vị miệng rộng: "......"

Kỳ thật nếu nói, lão Lý mới là người kinh hãi nhất trong tất cả mọi người, truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của@AnMinhTue, ngay cả thân thể đang đau đớn cũng quên mất, ông ta trừng to mắt nhìn Tần Việt nói: "Mày cũng là dị năng giả hệ lôi? Không có khả năng, mày làm sao có thể là dị năng giả hệ lôi được cơ chứ?!"

Chỉ thấy Tần Việt mở bàn tay ra, một loại lực lượng gần giống với của lão Lý ở trong không khí trống rỗng đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, chỉ thấy điện quang lóe lên, một đạo sấm sét bổ vào trước mặt lão Lý, khiến cho mặt đất ở trước mặt ông ta lập tức bị bổ ra một vết nứt, khiến ông ta giật mình đến mức lập tức rút lui hai bước!

Cùng với đó Diêu Tiểu Duyệt cũng là khiếp sợ vạn phần, cái người Tần Việt này quả nhiên thật sự lợi hại, dị năng mới vừa kích phát không lâu, lực lượng so với lão Lý cũng không hề yếu hơn, khó trách hắn ở trong tương lai được xưng là cánh tay bằng sét, không được tuỳ tiện trêu chọc!

Sau khi khiếp sợ lại là ảo não, nếu như sớm biết Tần Việt dễ dàng liền có thể kích phát dị năng như vậy, sớm biết sẽ có ngày hôm nay, thì cô ta cần gì phải che giấu, nếu như cô ta nói cho Tần Việt sớm một chút thôi, như vậy người trợ giúp Tần Việt kích phát ra dị năng liền sẽ là cô ta, người được Tần Việt cảm kích cũng sẽ là cô ta, còn sẽ đến phiên Giang Niệm sao?!

Bây giờ Tần Việt có dị năng, cô ta đối với hắn mà nói cũng liền không có giá trị lợi dụng, cô ta không có lợi thế, muốn tiếp cận hắn chỉ sợ càng khó hơn.

Trong lúc cô ta đang trầm tư, đã thấy mười người đàn ông mặc quần áo của lục quân trong tay bọn họ đều cầm súng chạy bộ đến chỗ kia sau đó xếp hàng một cách chỉnh tề, chỉ thấy Chương Lâm vung tay lên, tất cả mọi người liền thế như chẻ tre, họng súng cùng nhau nhắm ngay bọn người lão Lý cùng Hầu Tử, Chương Lâm nói: "Lý Trình Hiển, Hầu Tiến, mấy người các người dính líu đến việc bắt cóc, gian dâm phụ nữ, giết người cướp đoạt tài sản của người khác, phá hư trật tự công cộng cùng sự an toàn của xã hội, tội ác tày trời, hiện tại các người nhất định phải theo chúng tôi đi một chuyến!"

Mấy người lão Lý cùng Hầu Tử làm sao có thể khoanh tay chịu trói được cơ chứ? Hai người liếc nhau, lại hướng về phía mấy tên đàn em sau lưng liếc mắt một cái, bỗng nhiên phát động công kích!

Đều đã tận thế rồi, ai còn quan tâm đến mấy cái gọi là pháp luật kia chứ?

Nếu đã muốn bắt giữ dị năng giả, những người Chương Lâm mang tới tự nhiên cũng không tầm thường, truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, hai phe ở một phen đánh nhau, sau đó lão Lý bị đánh chết tại chỗ, đùi của Hầu Tử bị trúng một phát súng sau đó bị người khác đạp ở dưới lòng bàn chân, khi đám người đó thấy lão Lý chết rồi, Hầu Tử bị bắt, tất cả đều giống như rắn mất đầu, ném đi vũ khí dồn dập đầu hàng, một trận kịch này cuối cùng lấy cái chết của lão Lý mà thu trận.

Mạnh Tốn nhìn lão Lý vừa chết, không hề cảm thấy tàn nhẫn hay đáng sợ gì, ngược lại cảm thấy trong lòng cực kỳ thoải mái, đây là trừng phạt đúng tội! Anh lại một lần nữa đưa mắt nhìn về phía Giang Niệm, cô phảng phất như đang đứng ở phía chân trời xa xôi mà anh không thể chạm tới, anh kéo cổ áo che khuất gương mặt, cúi đầu bước nhanh rời đi.

Lão Lý vừa chết, ngôi nhà dân bị ông ta chiếm cứ kia chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ bị người khác chiếm lĩnh, những thứ vật tư kia chỉ sợ cũng sẽ bị cướp đoạt hầu như không còn, anh nhất định phải ở trước thời điểm những người khác còn không có kịp phản ứng mà quay lại để lấy chúng.

Lão Lý là một người cực thích sĩ diện, mỗi lần ra ngoài nhất định sẽ phải mang rất nhiều người, bây giờ phần lớn thuộc hạ của ông ta đều đã bị bắt ở trạm xăng dầu, chỉ còn lại mấy tên ở lại trông nhà, Mạnh Tốn nắm lấy bùn đất hướng trên mặt vuốt một cái, gõ cửa cao giọng nói:

"Tin tức tốt, tin tức vô cùng tốt! Nhanh đều đi xem một chút đi! Ở bên kia của trạm xăng dầu đã có người công bố ra phương pháp tu luyện dị năng, bây giờ cũng có người dựa vào phương pháp này mà tu luyện ra được dị năng hệ lôi rồi!"

Mạnh Tốn lại hô hai câu, giả bộ như trong lúc lơ đãng càng chạy càng xa, quả nhiên chẳng được bao lâu, năm người đàn ông đang canh gác ở trong phòng cùng nhau chạy ra hết, hét lớn một tiếng đem Mạnh Tốn gọi lại, giọng điệu hung ác hỏi anh: "Mày nói có người công bố phương pháp tu luyện dị năng, còn có người dựa vào phương pháp đó mà tu luyện ra dị năng hệ lôi? Đây là thật sự? Mày nghĩ rõ ràng rồi hãy trả lời tao, nếu là dám nói một câu hay lời nói dối tao sẽ không tha cho mày!"

Mạnh Tốn nói: "Đương nhiên là thật, tất cả mọi người đều nhìn thấy, ngay cả Lôi lão Lý cũng ở hiện trường, ông ta còn nghĩ đem vị đại sư kia bắt đi vì để một mình sử dụng đấy, không tin thì mọi người tự mình đi xem một chút đi?"

Trong âm thầm, có không ít người đều gọi lão Lý là Lôi lão lý, bởi vì hơi một tí ông ta liền phóng xuất ra dị năng hệ lôi của ông ta, lấy thế đè người, làm người lại ngang ngược càn rỡ, bởi vậy liền có cái biệt danh này.



thì làm gì có chuyện ở đây làm chó giữ nhà cho người khác? Nghĩ như vậy, liền không dằn nổi mà hướng trạm xăng dầu bên kia chạy tới, ai cũng không muốn ở lại để trông cửa, nơi nào còn quan tâm được những khác?

Mạnh Tốn xem xét những người kia chạy xa, anh ở ngoài phòng quanh quẩn,

truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, sau đó mới thừa cơ leo tường đi vào, anh trông thấy trong phòng đang bị nhốt năm sáu thiếu nữ, trên chân còn mang theo vòng chân, mặc quần áo đơn bạc, có thậm chí chỉ là choàng một tấm thảm, lộ ra bên trên da thịt còn có pha tạp vết tích, một mặt kinh hoảng nhìn anh. Mạnh Tốn lấy ra chìa khóa mà vừa rồi anh ở trên người của một tên trộm được, "Lôi lão lý đã chết rồi, Hầu Tử cùng mười mấy người kia cũng đều bị bắt lại, vừa rồi còn mấy tên canh cổng kia cũng bị tôi lừa đi, mấy người thừa cơ hội này, tranh thủ thời gian chạy đi!"

Các cô ngơ ngác nhìn Mạnh Tốn một lát, thẳng đến khi vòng chân bị mở ra, lúc này mới như ở trong mơ tỉnh lại kích động nói: "... Anh, anh nói thật chứ?"

"Mấy tên chó má kia cùng Lôi lão lý thật sự đã chết rồi?"

"... Chúng ta được cứu rồi? Chúng ta thật sự được cứu sao?"

Những ánh mắt kia vừa kinh ngạc lại đau nhức đan xen cả không dám tin, để Mạnh Tốn trầm thấp thở dài.

Giang Niệm nói đúng, bây giờ chính là thời khắc nguy cấp liên quan đến sự tồn vong của nhân loại, bản thân vì nhân loại việc phải làm chính là canh gác hỗ trợ lẫn nhau, đồng cam cộng khổ, mà có người liền vì bản thân mà tư lợi làm ra những việc không bằng cầm thú!

Cho nên anh càng muốn mạnh lên!

Mạnh Tốn biến sắc, nhanh chóng mở hết vòng chân, lại từ bên ngoài tìm mấy bộ quần áo ném vào bên trong: "Các cô mau tranh thủ thời gian, bây giờ quân đội liền ở bên cạnh, các cô chạy đi sau đó hãy đi tìm quân bộ đội, Lôi lão lý còn cướp được không ít thứ, các cô cũng mang một chút đi, chờ đến lúc các cô đầu nhập quân đội, các cô liền sẽ không lại bị người khác bắt nạt, nghĩ biện pháp về nhà đi. Tốc độ của các cô nhanh lên một chút, sau khi tin tức Lôi lão lý đã chết truyền ra, nơi này liền không còn an toàn."

Mạnh Tốn giao phó xong, lại một lần nữa đi tìm nhà kho mà Lôi lão lý chứa đựng vật tư, anh cầm búa đập mấy lần đem xích sắt chặt đứt, truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, đi vào xem xét, phát hiện cái tên lão Lý này mấy ngày nay làm không ít chuyện xấu, đồ vật hơn phân nửa chứa đầy trong phòng, trên mặt đất bầy đủ loại dầu cám gạo lương thực, còn có một số túi là thịt khô lạp xưởng các loại.

Anh đem ba lô mở ra, xếp hết khả năng có thể vào ba lô những thứ như thịt đồ hộp lương khô, cùng sô cô la bánh kẹo, sau khi đã nhét đầy, anh đem khóa kéo của ba lô kéo một phát sau đó đeo trên lưng liền đi, sau khi đi ra đã thấy một cô gái mặc một bộ quần áo đàn ông rộng thùng thình đột nhiên chạy tới, thận trọng hỏi anh: "Cám ơn anh đã cứu chúng tôi, xin hỏi anh tên là gì?"

Mạnh Tốn quay đầu liếc nhìn cô một cái, cô gái kia vội rụt lại, hoảng hốt nói: "Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý tứ gì khác, tôi chính là nghĩ cảm ơn anh..."

Mạnh Tốn lung lay ba lô, nói: "Cứu các cô chỉ là thuận tiện, không nên đem hi vọng đặt ở trên thân người khác, chính các cô phải còn sống và sống cho thật tốt."

Thẳng đến lúc Mạnh Tốn đi xa, cô gái kia mới bị bạn của mình lôi đi, các cô cuống quít nhặt đồ ăn sau đó từ cửa sau chạy đi, vừa vừa nhìn thấy bầu trời bên ngoài, kém chút kích động đến nước mắt rơi đầy mặt, từ khi các cô bị Lôi lão lý bắt được, thì cũng đã không có tự do cũng không thể nói đến quyền lợi của bản thân, các cô thậm chí còn không thể có cảm xúc của con người, ngược lại biến thành công cụ phát tiết, các cô cũng đã từng nghĩ đến cái chết, nhưng mà lại nghĩ đến người nhà của mình liền lại cố gắng kiên trì được, bây giờ cuối cùng các cô từ trong địa ngục bò ra được.

Đã có thể còn sống mà đi ra, các cô liền sẽ không chết, các cô muốn báo thù, càng phải sống sót để đi gặp người nhà của các cô! ...

Lớp trưởng cùng Thẩm Nhiên đang sắp xếp lại quà bái sư của Giang Niệm, hạt sạn nhánh cây cũng có một đống lớn, đồ trang sức lại là một đống, những vật này đều chiếm một nửa, sau đó liền có một chút đồ ăn, mấy người Nhâm Viễn Tôn Hải cùng mấy người bạn học ngồi ở bên cạnh nhìn, một bên bĩu môi, lầm bầm nói:

"Những người này thật đúng là được tiện nghi còn làm chuyện không ra gì, thật đúng là dám cầm nhánh cây hạt sạn mà đến cho đủ số, lại nói đồ trang sức hiện tại cũng không đáng giá, bọn họ cũng dám cầm ra được!"

Ngược lại lớp trưởng là nhớ kỹ lời Giang Niệm đã nói: "Các cậu đừng nói như vậy, lúc đầu Giang Niệm đều không nghĩ muốn nhận cái gì, căn bản cô ấy không quan tâm người ngoài cho cái gì, không cho cái gì, Giang Niệm chỉ là muốn đem điều cô ấy biết đến báo cho tất cả mọi người, để mọi người cùng một chỗ vượt qua được khó khăn ở trước mắt!"

Thẩm Nhiên có chút tán đồng gật đầu, đem đồ vật bày ra đến chỉnh chỉnh tề tề.

Nhâm Viễn cùng Tôn Hải lần này không dám nói gì nữa, Giang Niệm đại công vô tư, lòng mang chí lớn, bọn họ đúng là không phóng khoáng...

Các thứ đều sắp xếp xong, tự nhiên muốn giao cho Giang Niệm xử lý, truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, thời điểm Giang Niệm trở về chỉ liếc nhìn một cái, đồ trang sức một mạch thu hết vào trong túi của mình, còn ra vẻ lạnh nhạt ho khan một cái, sau đó đem đồ ăn còn lại giao cho lớp trưởng cùng Thẩm Nhiên xử lý: "Các cậu mang theo một chút đồ ăn kia cũng không đủ ăn đi? Những cái này hai người nhìn xem rồi xử lý đi."

Mấy người đi cùng lớp trưởng có hai mươi người, trước lúc đi đến đây cũng đã đi một chuyến đến siêu thị của trường học, đồ vật mang đến không nhiều cũng không ít, mặc dù bây giờ vẫn chưa tới tình trạng chết đói, nhưng đồ ăn mỗi ngày đều đang tiêu hao, nhưng lại không có chỗ để bổ sung vật tư, mọi người còn đang nghĩ thời gian đằng sau liền khó qua, mặc dù Giang Niệm cùng bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng mà lớp trưởng thật sự cũng không có nghĩ đi chiếm đồ gì của Giang Niệm!

Thẩm Nhiên cũng nói: "Chị Giang, đây đều là bọn họ đưa cho chị, đều là của chị, ai trong chúng em cũng không cho phép nghĩ đến!"

Giang Niệm xem bọn họ cự tuyệt, thuận tay cầm mấy khối sô cô la cùng bánh bích quy, đặc biệt tức giận nói: "Các cậu đã đi theo tớ lăn lội, vậy tớ có các cậu cũng đều có, phần kia của tớ tớ đã cầm, còn lại là của các cậu, cầm lấy chia nhau đi."

Lại nói, thanh danh hiện tại của cô cũng đã có rồi, những người mang đồ hiếu kính kia còn sẽ thiếu sao?

Mấy người lớp trưởng cùng Nhâm Viễn liền đặc biệt cảm động, thầm nghĩ Giang Niệm quả nhiên là người thật sự ngốc, cái xã hội hiện tại này ai mà không đem lương thực làm đồ quý giá nhất chứ, còn cô liền vung tay lên toàn bộ cho bọn họ!

Thẩm Nhiên thấy Giang Niệm đã quyết định, liền đem những thứ như bánh kẹo bánh bích quy tỉ mỉ phân chia làm hai mươi ba phần, như thế đồ vật chia ra cũng không có nhiều, cậu ôm lấy một phần của cậu cùng một phần của Giang Niệm, chạy đến chỗ Giang Niệm: "Chị Giang, đây là của chị, cái này là của em, em đem phần của em đều cho chị hết!"

Giang Niệm nhìn đến đồ vật ở trước mặt, vỗ vỗ đầu cậu, đứa bé này cũng quá dễ lừa, mấy người lớn kia cũng quá dễ dụ, những thứ tốt như vàng bạc đều bị cô chiếm hết những người này còn không biết! Vậy đây đại khái chính là bị người ta bán còn giúp người ta kiếm tiền trong truyền thuyết đi? = =

Thẩm Nhiên nhu thuận cười tươi nhìn Giang Niệm, lại chạy về, đi theo lớp trưởng hung hăng đem vật tư phân phát xuống dưới: "Đây đều là chị Giang cho, chúng ta phải nhớ đến cảm ơn chị ấy!"

Tự nhiên tự nhiên, đây là tự nhiên, có thể tốt giống như Giang Niệm như vậy thật đúng là rất khó tìm được người thứ hai, truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, huống chi Giang Niệm còn có thực lực. Kỳ thật bọn họ vẫn luôn rất cảm kích cô, cô cho bọn họ phương pháp tu luyện lại cho đồ ăn, này làm sao có thể quên? Lần này bọn họ không chỉ có cơm tối, liền ngay cả điểm tâm sáng mai cũng có, tiết kiệm một chút thì cơm trưa cũng có thể giải quyết!

Bên kia vật tư còn không có phát xong, Chương Lâm liền mang theo người đến đây, còn ôm hai rương mì ăn liền, hai rương bánh bích quy, hai rương thịt bò đồ hộp cùng nước, nói là đặc biệt đưa cho cô làm quà cám ơn, đương nhiên những thứ này khả năng còn quá ít, chỉ là bọn họ đến vội vàng, vật tư cũng không nhiều, các binh sĩ muốn ăn, những người dân tới nhờ vả bọn họ cũng muốn ăn, phần có thể phân cho Giang Niệm thật sự là không nhiều được, nhưng mà chờ đi đến căn cứ sẽ bổ sung thêm cho cô.

Chương Lâm nói: "Giang Niệm, phương pháp tu luyện của cô rất có tác dụng, sau khi trở về tôi đã để cho mọi người sử dụng, rất nhiều người đều nói chiếu vào phương pháp tu luyện của cô đều có thể cảm ứng được trong thân thể có nguồn năng lượng đang lưu động! Việc này đối với nhân dân toàn thế giới mà nói đều là một phát hiện trọng đại, chúng tôi đã đem ngươi phương pháp tu luyện của cô gửi đến Đế Đô, cũng vì cô mà xin công, đợi sau khi « mười hai phương pháp tu luyện dị năng » phổ cập xuống dưới, tin tưởng sẽ có nhiều người hơn kích phát dị năng, cũng sẽ trở nên càng mạnh mẽ hơn, chúng ta nhất định có thể vượt qua lần kiếp nạn này!"

Giang Niệm: "Bộ phương pháp tu luyện này kỳ thật cũng không thể kích phát ra dị năng được, chỉ là người có tiềm lực khi dùng phương pháp này tu luyện, có lẽ sẽ sớm kích phát dị năng. Mọi người cũng không nên ôm hi vọng quá lớn."

Chương Lâm ngẩn người, nói: "Được, tôi hiểu rồi, ở giai đoạn này có thể có phát hiện như vậy đã là rất tốt. Tôi đại biểu tổ chức từ đáy lòng cảm ơn cô, Giang Niệm."

"Kỳ thật tôi cũng không có làm cái gì, bây giờ đại nạn phía trước, chúng ta càng phải là đoàn kết cùng một chỗ mới đúng."

Chương Lâm có chút cảm khái, tận thế cùng lắm mới chỉ xuất hiện có mười ngày, anh đã từng gặp qua không ít chuyện chỉ vì có một chút đồ vật liền liều đến cá chết lưới rách, người không màng cái gì giống như Giang Niệm quả thật ít có, thời điểm trước khi đến đây anh còn nghĩ Giang Niệm là tà giáo, ngồi xếp bằng thả lỏng suy nghĩ thì liền có thể tu luyện dị năng? Đây không phải chính là chuyện khôi hài hay sao, cũng không phải ở cổ đại tu luyện nội công...

Không nghĩ tới lại còn thật sự thành công!

Trước đó nghi ngờ hiện tại hoàn toàn biến thành kính nể. Mấy người Chương Lâm lần nữa hướng Giang Niệm chào một cái, sau đó lại phân phái một đội người ở gần trạm xăng dầu tuần tra thủ vệ, Chương Lâm lúc này mới mang người rời đi.

Đồ vật lần này liền không có lại phân phát xuống dưới, giao cho lớp trưởng cùng Thẩm Nhiên mang vào trong phòng giấu đi, trong lúc nhất thời các bạn học đều tràn ngập sức sống, nói thẳng ra là đi theo Giang Niệm quả nhiên là nhất quyết định chính xác, đương nhiên cũng chưa quên tranh thủ thời gian tu luyện, có dị năng mới có thể đứng ở bên người Giang Niệm, mới có thể đem những người gây chuyện kia lần lượt từng cái đuổi đi!

Giang Niệm cũng không có rất vui vẻ, cô nhìn xem từng cái cái rương mà thở dài, ai ngờ chẳng được bao lâu, Tần Việt cũng tới, hắn cũng ôm tới mấy cái rương lớn, mắt Giang Niệm sáng rực lên một chút: "Anh cũng là đến tặng lễ?"

Tần Việt cười nói: "Trước đó bọn anh chỉ đưa hai khối sô cô la, đây đối với sự trợ giúp của em với bọn anh mà nói căn bản không đủ để biểu đạt được lời cảm ơn, cho nên lúc này mới mang theo vài thứ tới để tỏ lòng biết ơn."

Giang Niệm duỗi cổ: "Anh mang theo cái gì đến?"

"Một chút sô cô la bánh bích quy mì gói cùng thịt hộp."

"......... Nha."

... Ừm, kỳ thật cũng rất tốt, Giang Niệm rất thỏa mãn, mặc dù không gian của cô có tồn cũng không ít vật tư, nhưng những cái này thì sẽ không ngại nhiều nha, dù sao sáng mai cô sẽ tiếp tục khai đàn giảng bài, Đại Hoàng Kim, vàng bạc châu báu sẽ còn xa sao?

Đương nhiên sẽ không! Khẳng định so ngày hôm nay còn nhiều hơn!

Quả nhiên người tới ngày thứ hai so với ngày đầu tiên còn nhiều hơn, mặc dù phương pháp tu luyện đã sớm truyền ra ngoài, tùy tiện ở nơi nào tu luyện đều được, cũng không nhất định phải ở chỗ này, nhưng mà cứ coi là như thế, người tới còn thật không ít, Giang Niệm rất hài lòng, nào biết được thời điểm buổi tối kiểm kê vật tư, cô cười không được nữa.

Cái gì mà cành cây khô hạt sạn chính là không có, các loại thức ăn cũng nhiều hơn, nhưng mà Đại Hoàng kim của cô thế mà kịch liệt giảm bớt... Chỉ có một vốc nhỏ!

Đến ngày thứ ba, càng đáng sợ!

Đại Hoàng Kim trực tiếp biến mất!

Lớp trưởng rất cảm động, ngay cả Thẩm Nhiên đều rất là xúc động: "Kỳ thật trên đời này người có lương tâm vẫn là rất nhiều, bọn họ cũng đều biết chị Giang là người tốt, đúng không chị Giang!"

Tần Việt nói: "Giang Niệm, là em để cho bọn họ lại một lần nữa tỉnh táo lại từ bên trong hỗn độn, trên đời này mặc dù có người xấu, lại có người ở trong tai nạn mất đi phương hướng của mình, nhưng cũng có người tốt, chúng ta ở trong tai nạn đoàn kết cùng một chỗ!"

Chương Lâm nói: "Đúng vậy, chỉ cần chúng ta một lòng đoàn kết, kiểu gì cũng sẽ sống qua tai nạn lần này, nghe nói đã có mấy người trong lúc tu luyện lúc kích phát ra dị năng, bọn họ cũng không khống chế được tốt dị năng, tôi đã bẩm báo thượng cấp, đem bọn họ đều triệu tập lại thống nhất huấn luyện, chúng ta nhất định sẽ có năng lực bảo vệ mình! Giang Niệm, tôi muốn một lần nữa cảm ơn cô!"

Giang Niệm: "......"

...... Chẳng lẽ muốn cô đánh vỡ ảo tưởng của bọn họ, khiến cho bọn họ rơi xuống thần đàn sao??? Nhưng cô là một người hư vinh như thế lại bị bọn họ thổi phồng đến mức giống như thần tiên phiêu phiêu trong gió thì nên làm cái gì... QAQ

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv