Sương Mù Che Ánh Ngọc (Vụ Du)

Chương 50: Trong rừng tim đập



So với hôm qua thì hôm nay đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tuy rằng chân tay rã rời nhưng bọn họ... À không, Tạ Lăng Du cảm thấy rất thỏa mãn. Trái lại là Thanh Khâu Quyết từ lúc rời khỏi nhà Tôn đại nương mặt mũi lại xám xịt.

Hai người im lặng rảo bước, người phía sau đang bực bội thì người phía trước lại lén cười.

Tạ Lăng Du thấy trời đã quá trưa, nghĩ đến chuyện giờ dùng bữa của các gia đình khác nhau liền đến gác mái chỗ các lang trung tụ tập xem xem có tiến triển gì không. Chưa bước đến nơi, hắn đã nghe thấy tiếng ồn ào ở bên trong, rất chi là ồn như là có cãi vã, còn có cả thở dài và tiếng vị nào đó tức lên chửi đổng khiến cho giọng của bọn họ nhỏ đi đôi chút.

Tạ Lăng Du cười, vừa định là mặt quỷ với Thanh Khâu Quyết thì phát hiện đối phương đang bơ hắn, mắt phượng rũ xuống vẻ không vui, ngoảnh đầu đi chỗ khác vờ như không thấy. Nhìn là biết đang hờn dỗi.

Nụ cười của Tạ Lăng Du cứng đờ, ngượng ngùng gõ cửa.

Bên trong đột nhiên yên tĩnh lại, ngay sau đó liền truyền đến một giàn âm thanh "sấm sét rền vang". Một lát sau cửa mới mở ra, lão lang trung như không có việc gì vuốt râu, ái ngại cười với hắn: "Công tử đợi lâu rồi."

"Không sao, là tại hạ quấy rầy." Tạ Lăng Du không để tâm lắc đầu, tò mò bước vào ngó nghiêng. Nhóm người này mới vừa loạn thành một nồi cháo giờ lại nề nếp chăm chú đọc sách y cứ như bên trong đó là nguyên một cái nhà đầy vàng. Tạ Lăng Du xoa xoa tay: "Tại hạ có giúp được gì ở đây không?"

Hắn nói xong liền nhìn xung quanh, trên nền nhà đã sạch sẽ hơn hẳn, chắc là vừa mới dọn dẹp xong. Người hầu ở cửa bận trước bận sau phơi thảo dược, nghiền thuốc bột trông rất đâu vào đấy, thật sự không có việc gì cần đến hắn.

Lão lang trung kia và các đại phu thoáng nhìn nhau, giờ mới khó xử nói: "Sao phiền công tử được ạ..."

"Trời trời, dừng lại." Tạ Lăng Du bất đắc dĩ vỗ chiếc quạt gấp trong tay, mặt quạt gập lại theo tiếng lộn xộn. Ánh mắt hắn nhìn lướt qua cái sọt hái thuốc thì liền sáng bừng lên: "Loại thảo dược này phải đến chỗ nào mới tìm được."

Lão lang trung hiểu ý hắn, ấp úng quay lại nhìn những người khác thì lại phát hiện chẳng ai hiểu đúng ý cả, chỉ biết cúi đầu lặng thinh. Lão lang trung lau mồ hôi trên trán: "Thảo... thảo dược này..."

"Hay là công tử đi nghỉ ngơi đi, để ta đi pha trà rót nước cho công tử..." Ông không dám để Tạ Lăng Du đi hái thuốc, đành phải bóng nói gió tìm cớ đánh trống lảng.

Tạ Lăng Du đưa tay giữ lão lang trung lại, thở dài: "Lão trượng, ngài coi như để ta tìm việc gì đó làm đi. Cần thảo dược gì ngài cứ nói."

Lão lang trung vẫn lưỡng lự, cuối cùng là vị lang trung trông như thổ phỉ mất kiên nhẫn cầm giỏ thuốc lên đưa cho Tạ Lăng Du, bực bội nói với lão lang trung: "Ông già này sao mà lắm chuyện quá vậy, công tử người ta đã bảo là rảnh muốn chết rồi ông còn sợ cái khỉ gì?"



Nói xong hắn từ trong đống lộn xộn trên bàn bới ra một quyển sách đầy bụi sắp rụng ra tới nơi như là do bọn họ viết ra. Vị lang trung như thổ phỉ kia cũng khựng lại, dường như là không ngờ rằng mới đó mà nó đã rách nát đến độ này.

Hắn theo bản năng nhẹ tay lại, làm như không có việc gì thổi thổi bụi. dùng tay phủi phủi vài cái rồi ném nó vào trong sọt rồi đưa cả cho Tạ Lăng Du: "Đây là các thảo dược cần dùng, công tử đến cái trấn nhỏ ở ngoài núi Lạc Mai là có thể tìm được."

Nói xong hắn còn như không yên tâm mà lại cẩn thận nói lại cho Tạ Lăng Du những chỗ không được đi vào trong núi, những thứ không được hái. Nhóm lang trung thỉnh thoảng còn nhọc lòng phụ họa thêm mấy câu.

Tạ Lăng Du được sủng mà sợ, thấy bọn họ cứ thao thao bất tuyệt nói thì đành phải kéo Thanh Khâu Quyết đang xụ mặt ở đằng sau tới rồi cười nói: "Chư vị không cần lo lắng, Tiểu Thanh nhà ta cũng biết chút y thuật, có y đi cùng là được."

Tiểu Thanh xụ mặt liền biến thành Tiểu Thanh ngại ngùng, như rất ngại ngùng ấp úng trả lời: "Chỉ là biết chút chút thôi."

Chút chút này cũng đủ dùng, nhận biết thảo dược là môn học nhập môn.

Các vị lang trung lúc này mới yên tâm, nhiệt tình dắt ra cho bọn họ hai con ngựa. Tạ Lăng Du cảm khích chắp tay với bọn họ rồi cầm giỏ thuốc xoay người lên ngựa, cẳng chân kẹp vào bụng ngựa rồi đón nắng đón gió giục ngựa chạy đi.

Thanh Khâu Quyết sau khi rời khỏi tầm mắt của mọi người lại biến thành cái dáng vẻ hờn dỗi kia. Tạ Lăng Du ngó y, dùng ngựa của mình huých y một cái, mắc cười nói: "Gì vậy trời, huynh giận thật à?"

Thanh Khâu Quyết rũ mắt, cười khẩy một tiếng.

Tạ Lăng Du khẽ cười, vậy thì vẫn ổn, không dỗ.

Núi Lạc Mai cũng không xa lắm, lúc đi qua những trấn nhỏ khác thì để ý chút, từ xa nhìn lại tất cả đều trông bình thường. Lúc buổi chiều không có người, chỉ có rất nhiều người đi đốn củi theo nhóm cùng nhau trở về, trên phố xá cũng vắng vẻ không mấy ai đi lại.

"Huynh thấy sao?" Tạ Lăng Du thu lại tầm mắt, nhìn sang Thanh Khâu Quyết: "Chỗ này trông khá bình thường, không giống giả vờ lắm."

Chỉ có điều kỳ lạ là trấn nhỏ này ở ngay cạnh Phồn trấn. Lúc trước thì đương nhiên hàng ngày sẽ có rất nhiều người lên núi hái thuốc thì không thể nào giữa đường phố lại không có chút tin tức gì, sau lại chẳng có phong phanh gì?

Nhưng nếu bọn họ đã biết thì phải lo lắng hoảng sợ mới phải, không thể nào lại thanh nhàn như thế này.

Thanh Khâu Quyết như đang nghĩ gì đó vuốt đuôi ngựa: "Ngọn nguồn không phải ở đây, tin tức cũng bị dập xuống rồi... Chắc là khoảng mấy ngày nữa, không cần lo lắng."

Tạ Lăng Du ngầm hiểu ý của Thanh Khâu Quyết là mấy ngày nữa ở đây sẽ có tin tức, sự tình ngọn nguồn thế nào xem là hiểu ngay. Tuy rằng trong lòng bọn họ đã có suy đoán nhưng làm việc vẫn cần đến chứng cứ.

Vất vả lắm mới ổn định được cái vị ở kinh thành kia, nếu không đủ chứng cứ mà để cho tên tri phủ kia cắn ngược lại một cái thì đến lúc đó lại khiến Trọng Lục sinh nghi thì công sức lúc trước lại đổ sông đổ bể.

"Đến nơi rồi." Một giọng nói thờ ơ truyền đến, Tạ Lăng Du lúc này mới lấy lại tinh thần.

Trước mắt là một cánh rừng, còn có thể thoáng thấy bóng dáng thỏ hoang chạy qua trong lùm cây. Tạ Lăng Du không chậm trễ nữa, lấy ra sách y rồi đi theo Thanh Khâu Quyết thì đột nhiên người phía trước dừng lại.

Tạ Lăng Du suýt thì không kịp siết cương ngựa lại, người còn hơi lao về phía trước. Hắn thắc mắc hỏi: "Sao vậy?"

Người phía trước không nói chuyện, ném lại một lọ thuốc bột. Tạ Lăng Du nín thở mở ra, tưởng là mùi nồng lắm nhưng không ngờ lại chỉ nhàn nhạt.

"Rắc lên người." Thanh Khâu Quyết đi trước dẫn đường, cũng không quay đầu lại nói.



Tạ Lăng Du nghe lời rắc một chút, thấy khá thơm bèn tò mò hỏi: "Lại làm gì nữa vậy?"

Người phía trước dường như hơi khựng lại. Một lúc lâu sau, một giọng nói lạnh nhạt được gió thổi đến bên tai Tạ Lăng Du, hơi mơ hồ không rõ: "Đuổi rắn."

Tạ Lăng Du sửng sốt, tay nắm chặt lọ sứ, khóe miệng không nhìn được mà cong lên, từng bước thúc ngựa theo đuôi y.

"Không giận nữa à?" Tạ Lăng Du ghé lại gần, cất cẩn thận lọ sứ trong ngực, như là huynh đệ tốt khoác vai y: "Huynh đi thái thuốc bao giờ chưa?"

Cái nhìn đầu tiên về Thanh Khâu Quyết thì cảm thấy y là một vị công tử nho nhã ôn hòa, sau khi hiểu rõ một chút thì cảm thấy y như tên thổ phỉ phóng hỏa đốt núi vậy.

Hơi thở mát lạnh rồi ấm áp tiến lại gần, làn tóc dây dưa hơi ngứa ngáy nhưng lần này Thanh Khâu Quyết không hề né tránh, chỉ là hơi lắc lắc vai tượng trưng mấy cái, không hất người ra cũng không có động tác gì khác, chỉ khẽ đáp lại: "Ừ."

Tạ Lăng Du liếc nhìn hắn, ánh mặt trời xuyên qua tán lá chiếu lên mặt Thanh Khâu Quyết. Y rũ mắt xuống trông lạnh nhạt xa cách nhưng lại bị hơi thở dịu dàng làm cho ấm áp.

Rất khó để tưởng tượng ra dáng vẻ y một mình cõng giỏ đi tìm thảo dược, chỉ cảm thấy đó có lẽ là một khung cảnh rất đẹp.

Những thảo dược viết trong sách có đặc tính khác nhau. Hai người buộc ngựa vào gốc cây rồi cõng giỏ thuốc đi tìm cẩn thận. Tạ Lăng Du không hiểu mấy cái này, chỉ cảm thấy chúng nó trông chẳng khác gì nhau lắm.

Thanh Khâu Quyết nhìn thoáng qua một cái rồi thỉnh thoảng hái vài cây thuốc, có mấy cây khó phân biệt thì y ngửi thử vài cái. Chỉ một lát sau, cái giỏ của y đã đầy hơn một nửa.

Tạ Lăng Du cau mày cầm y thư đối chiếu với mấy cây thuốc, một bàn tay thon dài vươn tới bỏ cây thuốc vào giỏ cho hắn: "Đúng rồi. Không chắc thì ra hỏi ta, đừng có đần thối ra đấy."

Tạ Lăng Du thầm cảm động, vừa định gật đầu tthì nghe được câu tiếp theo:

"Tốn thời gian."

Tạ Lăng Du: "... Ừ."

Hai người đi sâu vào trong rừng, cây cối lại càng sum suê hơn và cũng yên tĩnh hơn nhiều. Một số thảo dược ưa bóng mát mọc ở ven hồ, ở đó đất hơi lầy làm giày của bọn họ dính kha khá bùn.

Tạ Lăng Du rất thông minh, cầm sách y đối chiếu một lúc, có gì không chắc thì lại đi hỏi người kia nên suốt đường đi thế mà đã nhớ hết những thảo dược đó.

Bọn họ đến gần bên hồ. Cái hồ này hình như còn rất, núi đá làm tạo thành một cái thác nước nhỏ có nguồn nước không ngừng chảy xuống làm mặt nước nổi bọt sóng trắng.

Nhưng nước của hồ này đúng là rất tĩnh, nó có một màu xanh biếc tuyệt đẹp trong veo nhìn thấy tận đáy. Hắn không nhịn được đưa vào nước, mạch nước ngầm khẽ chảy qua đầu ngón tay rất mát lạnh dễ chịu.

Tạ Lăng Du quay lại đang định rủ Thanh Khâu Quyết thì đột nhiên bị một cái gì đó thu hút cùng với đó là tiếng trẻ con khóc lanh lảnh. Hắn giật mình ngẩng đầu lên nhìn lại, cơ thể theo bản năng đi về phía trước.

Nhưng có người còn nhanh hơn cả hắn. Một bóng đen vụt qua trước mặt Tạ Lăng Du, mũi chân Thanh Khâu Quyết nhẹ nhàng đạp lên mỏm đá, chỉ mấy bước là đã như chim ưng vượt qua đỉnh thác nước. Y ôm lấy cái rổ, vững vàng đặt xuống ở bên cạnh Tạ Lăng Du, dù có gió mạnh thổi ngược lại nhưng người vẫn nhẹ như chim én.

Hai người đứng trong gió, không ai nói gì.



Bọn họ đồng thời nhìn về phía cái rổ kia, khoảnh khắc đối diện đều nhìn thấy sự bối rối trong mắt đối phương.

Một lúc lâu sau Tạ Lăng Du mới hồi thần. Hắn thấy Thanh Khâu Quyết đang đứng đờ ở đó, không chớp mắn nhìn về phía sinh vật bé nhỏ ở trong rổ, đó là một đứa bé rất đáng yêu.

Đôi mắt to tròn, miệng chúm chím, chắc vừa mới bị giật mình nên lông mi vẫn hơi ướt, không biết sao bây giờ lại an tĩnh lại, vui vẻ hớn hở nhìn bọn họ cười trông không sợ hãi chút nào. Khuôn mặt này trông rất thuận mắt, không thể nói rằng là trông hơi quen nữa.

Đương nhiên, nếu... em bé không ôm lấy ngón tay Thanh Khâu Quyết rồi gặm thì càng đáng yêu nữa.

Tạ Lăng Du hắng giọng, liếc nhìn sắc mặt vừa xanh mét vừa cứng đờ của Thanh Khâu Quyết. Y thử bế em bé lên, đứa bé tò mò nghiêng đầu, đôi mắt trong trẻo lại to như quả nho chớp chớp, rất phối hợp đưa bàn tay mũm mĩm ra muốn ôm một cái.

Thanh khâu Quyết thở phào nhẹ nhõm, ghét bỏ nhúm tay vào nước giũ giũ vài cái.

Động tác của Tạ Lăng Du nhẹ nhàng, cẩn thận ôm đứa bé vào trong lòng. Trong quá trình đó tã lót hơi bị lỏng ra, để lộ ra một miếng ngọc bội màu trắng trong. Hắn đưa tay lấy ngọc bội ra, phía trên có khắc một chữ "Túc".

"Túc.. Tiểu A Túc?" Tạ Lăng Du tươi cười, ghé sát vào em bé dịu dàng gọi.

"A... A..." Dường như Tiểu A Túc biết tên mình, bàn tay bé nhỏ mũm mĩm khua khua mấy cái rồi bĩu môi lẩm bẩm.

Tạ Lăng Du thấy vậy thì càng hớn hở. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Khâu Quyết, ánh mắt vui vẻ như lấp lánh ánh sao, trông vừa trong trẻo vừa ngây ngô.

Trong tiếng cười lanh lảnh của Tiểu A Túc, Thanh Khâu Quyết không hiểu sao lại theo bản năng rời tầm mắt đi. Bàn tay của y khẽ đưa lên nhưng lại buông xuống rất nhanh.

Chỉ cảm thấy trong rừng nóng bức, tim mình đập nhanh hơn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv