Tạ Lăng Du cau mày, ngăn lại động tác lôi kéo của ông, giơ bàn tay khớp xương rõ ràng lên, tiến đến đỡ người thị vệ kia dậy, trầm giọng nói: "Bọn ta tất nhiên sẽ cố hết sức."
Lúc này trời mới tờ mờ sáng, người quan viên dẫn đầu gầy gò, hai má hóp heo trông vô cùng khắc khổ.
Ông thấy vậy liền ngại ngùng thu tay lại, quy củ hành lễ tự báo gia môn: "Hạ quan là huyện lệnh huyện Thanh Hồi, Lưu Đạo Thanh. Các vị công tử đi đường mệt nhọc, giờ vẫn còn sớm, chi bằng nghỉ ngơi vài canh giờ đã?"
Tạ Lăng Du quay lại nhìn, thấy sắc mặt bọn họ vẫn chưa lộ vẻ mệt mỏi liền lắc đầu nói: "Thôi, hiện giờ tình hình nghiêm trọng, mời huyện lệnh cho mời lang trung của địa phương để bọn ta tìm hiểu tình hình hiện tại trước đã."
Lưu huyện lệnh vâng lệnh, nhỏ giọng sai người đi sửa soạn phòng ốc, lại sai người thị vệ vừa rồi đi mời lang trung đến.
Tạ Lăng Du bồi thêm một câu: "Tìm vị nào đáng tin, làm phiền rồi."
Người thị vệ kia hiểu ý, hành lễ cáo lui.
Bọn họ theo sự dẫn dắt của Lưu huyện lệnh đi tới một cái phủ trông còn rất mới, trên bảng hiệu còn viết hai chữ Lưu phủ. Tạ Lăng Du nhướng mày, liếc nhau với Mạnh Nghị.
Mạnh Nghị ngó nghiêng xung quanh, như lơ đãng hỏi: "Không ngờ trong trấn nhỏ như vậy mà Lưu huyện lệnh cũng có phủ nữa sao?"
Lưu huyện lệnh biết hắn đang hỏi gì, cười khổ một tiếng: "Nam Lăng là vùng sông nước, ra tới cửa là chèo được thuyền. Con gái từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, hạ quan bèn tìm một thầy bói xem giúp, bảo rằng con bé kị nước. Sau đó hạ quan mới tới trấn nhỏ này mong ngày tháng an ổn, ai ngờ rằng... aiz!"
Tạ Lăng Du nhíu mày đúng lúc, bày tỏ cảm xúc tiếc thương, an ủi nói: "Chuyện đời khó lường, mọi chuyện huyện lệnh vẫn nên nhìn về phía trước."
Gương mặt gầy gò không dư nổi hai lạng thịt của Lưu huyện lệnh nở một nụ cười, e ngại tướng mạo không đẹp lắm, trông cứ như không hiền lành như vậy, ông nói: "Vậy xin nhận lời may của công tử."
Lưu phủ cũng không lớn lắm, không bì được với các phủ trong kình, chẳng qua cũng có chút phong vị. Dọc đường đi bọn họ cũng khá hòa hợp, dường như cả chặng đường chỉ có mỗi ba người. Tôn tiểu Tướng quân từ trước đó đến giờ cũng không nói nhiều lắm, là một Tiểu Cổ Hủ.
Cái vị ở bên cạnh kia thường ngày rất hay làm người ta không nắm bắt được, cũng không nói nhiều nhưng cũng không phải ít, Nếu hắn không muốn lộ chuyện gì thì chỉ cười cười không nói gì, giả câm vờ điếc. Nếu hắn muốn nói cho ngươi thì cũng chỉ nói vòng vèo quanh co cho ngươi tự đoán.
Tạ Lăng Du vừa ứng phó với Lưu huyện lệnh vừa lén thất thần liếc nhìn người bên cạnh một cái, lại vừa lúc chạm phải một đôi mắt phượng trong trẻo. Thanh Khâu Quyết đang cười như không cười nhìn hắn.
Tạ Lăng Du mặt không đổi sắc nhìn đi chỗ khác, trong lòng dậy lên một ý nghĩ khó hiểu. Hắn cảm thấy quanh thân người này như có sương mù khiến người ta chẳng thể nhìn rõ, giống như ảo ảnh trong lòng sóng xanh vậy, chỉ có thể thấy được một bóng dáng mờ ảo. Cho dù bọn họ ngủ cùng giường ngay trong gang tấc nhưng Tạ Lăng Du vẫn cảm thấy y xa tận cuối trời.
Từ lúc bắt đầu, hắn đã không thể nhìn thấu.
Mỗi người mang một tâm tư khác nhau, không rảnh lo đến chuyện khác.
Không bao lâu sau, Lưu huyện lệnh đi qua một cái cửa, dẫn bọn họ đi vào sảnh ngoài thường ngày tiếp khách. Bọn hạ nhân cụp mi rũ mắt, quy củ pha trà dâng điểm tâm cho bọn họ.
Tạ Lăng Du theo bản năng lấy quạt xếp ra quạt ve vẩy. Bên cạnh bỗng xuất hiện một bóng người, hắn bèn quay sang nhìn. Thanh Khâu Quyết cúi xuống, trông rất thuận theo, thấy Tạ Lăng Du nhìn sang còn thắc mắc khom lưng, nhỏ giọng hỏi: "Thưa công tử?"
Giọng nói ấy nhỏ nhẹ làm Tạ Lăng Du nghe mà nổi da gà. Hắn xua tay nói: "Không có gì."
Một lát sau, hắn lại do dự với tay kéo một cái ghế dựa qua, vô tư nói: "Ngồi đi."
Thanh Khâu Quyết mấp môi, nhìn Lưu huyện lệnh, khuôn mặt có chút tuấn tú tỏ vẻ bối rối, khó xử: "Công tử, chuyện này không hợp quy củ."
Tạ Lăng Du trong lòng trợn trắng mắt, ngoài mặt lại rất phối hợp trầm xuống, không vui nói: "Bảo ngươi ngồi thì ngồi đi, toàn để ý cái gì không."
Mạnh Nghị thấy thế liền nhanh nhẹn hòa giả, không tán đồng vỗ vỗ Tạ Lăng Du: "Vân Lâu... Vân Lâu! Ngươi nhìn ngươi xem, làm cái gì mà cáu vậy, nào... Ờm, Tiểu Thanh à ngươi cũng mệt cả ngày rồi, ngồi xuống nghỉ chút đi."
Tôn Kiềm nghe thấy hai chữ "Tiểu Thanh" liền cúi xuống, ngón tay xoa xoa cái mũi cản khóe miệng hắn run rẩy.
Lưu huyện lệnh cũng vội vàng nói: "Đúng rồi, mời tiểu huynh đệ ngồi."
Thanh Khâu Quyết lúc này mới như thẹn thùng mà cúi đầu ngồi xuống. Tạ Lăng Du lập tức quay mặt ra chỗ khác, biểu cảm như không muốn xem cái dáng vẻ kệch cỡm này của y.
Tiếng bước chân vội vã truyền đến, Tạ Lăng Du nghe tiếng liền quay lại nhìn, tùy ý đặt tay áo màu trắng lên thành ghế, nhìn về phía tên thị vệ và ông lão bên cạnh hắn.
Bên thái dương lão lang trung này đã có vài sợi tóc bạc, sắc mặt trông vẫn còn hồng nhuận, có lẽ là thường ngày cũng điều dưỡng rất tốt.
Người đã đến sảnh ngoài, Tạ Lăng Du liếc nhìn một cái, Thanh Khâu Quyết liền tự giác dọn ghế dựa cho lão lang trung. Người thị vệ kia vừa định khom lưng chắp tay thi lễ thì Tạ Lăng Du liền xua tay nói: "Không cần đa lễ, xưng hô với tiểu huynh đệ thế nào?"
Người ngày mặt mày ngăm đen nhưng trông rất đoan chính, trước đó còn tự quỳ xuống kêu khổ cho bá tánh, có thể thấy rằng hắn là một người có tấm lòng quảng đại.
Người thị vệ kia sửng sốt, tỏ ra kinh ngạc với vị đại nhân từ kinh thành tới kia vậy mà lại hỏi tên húy của một tên thị vệ nhỏ bé như hắn. Hắn không dám nhiều lời, chỉ nói: "Tiểu nhân là Liễu Vị ạ."
Tạ Lăng Du quay sang lẳng lặng nhìn nhau với Tôn Kiềm, thấy hắn gật đầu liền cười với Liễu Vị, nói: "Bọn ta còn non trẻ, sau này vẫn mong Liễu thị vệ chỉ bảo đôi điều."
Liễu Vị không tin nổi ngẩng đầu lên, lại vội vàng cúi xuống, gập gối phải quỳ xuống: "Đa tạ đại..."
Chỉ là vẫn chưa kịp quỳ xuống thì đã có một cái đá không nặng không nhẹ thúc vào đầu gối hắn. Liễu Vị hơi giật mình, hắn cũng là người tập võ nên liền ngẩng đầu lên nhìn về phía cú đá đó.
Tôn Kiềm cau mày, nghiêm nghị nói: "Đầu gối nam nhi dát vàng, không được quỳ."
Liễu thị vệ đỏ mắt chắp tay hành lễ với hắn. Tạ Lăng Du nhìn thấy mắt hắn ngấn lệ, bất đắc dĩ phất tay, nghiêm trang nói: "Được rồi, trong hành lý của ta có một vật quan trọng đặt trong hộp gỗ. Liễu thị vệ có thể giúp ta để nó vào phòng không?"
Liễu Vị đương nhiên là đồng ý, hành lễ xong liền cung kính cáo lui, quên cả nhìn sắc mặt tối sầm của Lưu huyện lệnh.
Tạ Lăng Du có thể xem nhẹ sắc mặt của ông nhưng lại không thể xem nhẹ được tiếng cười khẽ truyền đến từ bên cạnh. Hắn lườm sang cảnh cáo Thanh Khâu Quyết một cái, y liền vô tội mà cúi đầu.
Cái hộp gỗ kia đâu phải là hộp gỗ, rõ ràng đó là một hộp đồ ăn to đùng chứ chẳng phải vật quan trọng gì. Trong đó đựng toàn là mấy món khoái khẩu của Tạ đại công tử như là bánh sen, bánh râu rồng, bánh đậu xanh... gi gỉ gì gi cái gì cũng có.
Tạ Lăng Du ổn định tâm lý lại, nhìn về phía lão lang trung ôn hòa hỏi: "Tình hình trấn trên hiện giờ ra sao, lão trượng có thể nói kỹ càng được không?"
Lão lang trung vuốt chòm trâu nửa trắng nửa đen, thở dài nói: "Giờ e là không ổn lắm, trấn trên đã có không ít người tử vong, trong lòng bá tánh cũng có oán giận, người còn sống cũng ảm đạm. Dịch bệnh này đúng là ghê gớm, ta hành nghề y hơn ba mươi năm cũng chỉ từng gặp kiểu dịch bệnh này trong sách cổ."
Tạ Lăng Du cau mày, trong lòng trĩu nặng: "Vậy ý của lão trượng là hiện giờ dịch bệnh này vẫn chưa có thuốc chữa?"
Lão lang trung xua tay, trong tròng mắt hơi hỗn độn của ông vẫn có ánh sáng, có thể khiến người ta yên tâm. Ông kiên nhẫn nói: "Cũng không hẳn là không có thuốc chữa. Mấy ngày nay lão hủ đã cùng chư vị đại phu nghiên cứu sách cổ, giờ cũng sắp có thành quả rồi. Hiện giờ cũng có thể ngăn chặn được nhưng chung quy là trị được ngọn chứ không trị được gốc. Dịch bệnh người lây cho người, thuốc này không chạy kịp theo nổi bệnh, bọn ta cũng bó tay chịu chết thôi..."
"Có những người mất kiên nhẫn mà chửi thẳng vào mặt bọn ta, chửi thẳng vào trời, oán trời giận đất gây nên bạo động. Những người này không thể nóng giận, nếu tích tụ oán giận trong lòng... thì đó chính là tự đốt sinh mạng của mình, thành ra bọn ta cố được cái đầu thì mất cái đuôi."
Tạ Lăng Du thở dài, cũng không thể trách bá tánh được. Người bị bệnh trong lòng vốn đã là nôn nóng bất an, nếu cứ mãi chẳng thấy được hy vọng thì tức giận cũng là thái độ bình thường.
Hắn tự tay pha trà cho lão lang trung, vũng vàng đưa qua: "Lão trượng, chư vị vất vả rồi."
Lão lang trung này vốn là đã đến tuổi nghỉ ngơi, giờ lại bị những tiếng oán than rợp trời ở trấn trên liên lụy cũng coi như đã tận tình tận nghĩa rồi.
Lão lang trung được sủng mà sợ hơi nhổm dậy, cung kính nhận lấy trà, thở dài nói: "Công tử quá lời rồi..."
Tạ Lăng Du lắc đầu: "Hiện giờ vẫn phải phiền đến lão trượng... Ta cũng không giữ ông ở lại lâu nữa, bá tánh trong trấn vẫn còn chờ thuốc cứu mạng của chư vị, xin nhờ."
Lão lang trung gật đầu, đứng dậy cáo từ: "Chắc chắn sẽ dốc hết sức."
Tạ Lăng Du đang định tiễn thì Lưu huyện lệnh nãy giờ vẫn im lặng lại bày ra một gương mặt tươi cười, nhẹ nhàng giữ hắn lại nói: "Công tử cứ về nghỉ một lát đi, để hạ quan tiễn là được rồi."
Tạ Lăng Du hiểu ý, đành phải cười với lão lang trung. Lưu huyện lệnh dẫn lão lang trung đi ra ngoài, sảnh ngoài chỉ còn lại bốn người bọn họ cùng với hạ nhân của Lưu phủ nhưng bọn họ cũng không dám mất cảnh giác.
Mạnh Nghị ngáp một cái, đúng lúc nói: "Về thì nghỉ được hai canh giờ, đi thôi."
Ba người còn lại đương nhiên là không có ý kiến gì. Chân vừa bước được nửa bước thì Thanh Khâu Quyết đã bị gọi lại. Người đó cũng ăn mặc như một người hầu, hơi căng thẳng nói: "Ờm, tiểu huynh đệ này... ngươi đi theo ta ra đây đi."
Mấy người lúc này mới nhận ra, chỗ ở của người hầu và bọn họ khác nhau. Thanh Khâu Quyết cười cười, thế mà thật sự đi tới.
Không được, cứ thế thì bọn họ sẽ không tiện hành sự, dẫn theo thì muốn bàn bạc gì cũng dễ hơn. Tạ Lăng Du cau mày, giữ Thanh Khâu Quyết đang đi về phía người hầu kia lại: "Đây là người hầu thân cận của ta, đi theo ta là được rồi."
Người hầu kia hơi bất ngờ nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể cười đồng ý, đem hành lý của Thanh Khâu Quyết vào trong phòng Tạ Lăng Du.
Mà cả đường đi Thanh Khâu Quyết vẫn là cái dáng vẻ thuận theo đắn đo, bước đi như có mũi nhọn trông vô cùng mềm yếu vô hại. Tạ Lăng Du đặt tay lên ngực tự hỏi nếu hôm nay hắn không biết gì cả thì thật sự có thể phát hiện ra Thanh Khâu Quyết ngụy trang không?
Không chắc nữa, có lẽ là thật sự không thể.
Với thân phận của Mạnh Nghị và Tôn Kiềm thì giờ không cần phải ngủ chung như trước nữa, mỗi người trở lại phòng nghỉ ngơi. Mà giờ phút này Tạ Lăng Du sờ giường đệm êm ái, ngồi ngay ngắn trên đầu giường giằng co với Thanh Khâu Quyết. Tuy rằng người này ở lại nhưng hai người bọn họ cứ nhìn nhau là thấy ghét.
Tạ Lăng Du thở dài, chấp nhận số phận lăn vào trong, tự sa ngã vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh, hào phóng nói: "Đến đây nào, giờ có thể chợp mắt một lát."
Thanh Khâu Quyết cũng không khách sáo, vừa vào phòng y đến thu lại "thần thông", trông chẳng dễ bắt nạt chút nào, chẳng thèm để ý gì mà ngáp một cái rồi thong thả nằm xuống: "Ừ."
Hai người nhắm mắt lại nhưng trong lòng lại rất tỉnh tháo, không hề buồn ngủ, chỉ là mệt mỏi mà thôi.
Hiện giờ... không khống chế được dịch bệnh, bá tánh thì oán giận ngút trời thật sự là phải đánh một trận ác chiến rồi. Chỉ là nếu trên chiến trường chiến đấu anh dũng thì cùng lắm là bại trận rồi bị vùi trong cát vàng, hy sinh vì nước nhà.
Nhưng trận này... bọn họ không thể thua.