Đau, đau —— Xung quanh tối đen duỗi tay không nhìn thấy được năm ngón, một dáng người thon nhỏ nằm dưới mặt đất ướt át mở to mắt, bò dậy, hoảng hốt đánh giá xung quanh. Đây là đâu? Sau khi thấy rõ xung quanh, cô gái che lại đôi môi anh đào nhỏ nhắn đầy đặn, nghẹn ngào kêu một tiếng. Rừng cây, nham thạch, núi, lộ ra vẻ âm trầm trầm đáng sợ. Vì sao cô lại ở nơi quỷ quái này?
Cô…… Cô là ai? Đầu óc trống rỗng, không nhớ nổi cái gì, hơi dùng sức liền đau như dao cắt! Cô gái chống đỡ cánh tay đứng lên, cánh tay đau đớn một hồi, lòng bàn tay trầy da, đầu gối cùng mắt cá chân đều bị trầy da, sờ mặt, tay cũng dính đầy máu, đoán chừng cũng trầy da. Mặc kệ như thế nào, phải nhanh chóng đi ra ngoài trước! Thoạt nhìn, trời sắp tối! Cô gái hít sâu một hơi, nhịn xuống đau đớn, theo đường nhỏ, cố gắng đi về phía có ánh sáng. Sắc trời càng ngày càng tối, thể lực sắp cạn kiệt, nhưng cái sơn cốc đáng chết này lại như có quỷ đả tường vậy. Rốt cuộc, phía trước xuất hiện tiếng bước chân cùng tiếng người.
Cô gái dựa vào chút sức lực cuối cùng, đẩy cành cây ra, lao về phía ánh sáng, suy yếu kêu: “Cứu, cứu mạng……” Còn chưa kêu ra tiếng, một con chó săn to lớn đột nhiên lao tới, gâu gâu kêu to lên. Cô gái bị hoảng sợ, thể lực cạn kiệt, ngã xuống.
Bình luận truyện