Sủng Thê Tối Thượng: Tổng Tài Lão Công Mất Kiểm Soát

Chương 3: Người chịu tội thay



Editor: Bé Nee

"Như vậy cô muốn lấy cái gì trả tôi?" Triệu Hỉ Hỉ thanh lãnh nhìn cô: "Ra ngoài bán mình sao?"

"Không có khả năng!" Thái độ Lương Dĩ Mạt thập phần kiên quyết: "Đánh chết tôi cũng không làm vậy."

Triệu Hỉ Hỉ mím môi: "Đây là cô nói, tốt nhất cô nên nhớ kỹ, cho dù bây giờ khó khăn cũng đừng phụ lòng ta."

Lương Dĩ Mạt kinh ngạc nhìn cô, không ngờ Triệu Hỉ Hỉ là miệng dao găm tâm đậu hủ

nha!

"Hỉ hỉ, tin tôi, tôi nhất định có thể Đông Sơn tái khởi*." Lương Dĩ Mạt trầm giọng nói.

*Đông Sơn tái khởi: Chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại vũ đài và tạo dựng sự nghiệp.

Triệu Hỉ Hỉ buồn bã nói: "Bị xong sát toàn bộ, cô muốn Đông Sơn tái khởi thế nào?"

"Nhất định sẽ có cơ hội." Đôi mắt to tròn của Lương Dĩ Mạt lạnh thấu xương.

"Trước tiên cô nên tránh khỏi đầu sóng ngọn gió*." Triệu Hỉ Hỉ dừng một chút: "Tôi giúp cô chuyển đổi vận mệnh."

*Đầu sóng ngọn gió: Vị trí phải đương đầu trực tiếp với những khó khăn nguy hiểm.

"Đừng lãng phí thời gian." Ánh mắt Lương Dĩ Mạt trầm xuống: "Tôi đã có kế hoạch, cô giúp tôi điều tra hành tung của một người."

Triệu Hỉ Hỉ nghiêng mắt: "Ai?"

Lương Dĩ Mạt khẽ công môi: "Kim bài soạn nhạc - Quý Duy Dật."

"Anh ta?" Triệu Hỉ Hỉ nhíu mày: "Tìm hắn hữu dụng sao?"

"Cô cứ chờ xem." Lương Dĩ Mạt rất có tự tin.

"Được, tôi sẽ giúp cô thêm một lần." Triệu Hỉ Hỉ lạnh nhạt nói, nhưng cô không ôm hy vọng.

...

Triệu Hỉ Hỉ đưa Lương Dĩ Mạt đến một tiểu khu, những ngôi nhà cao tần trong tiểu khu này thoạt nhìn hai đã mươi ba mươi năm tuổi.

Hành lang rất hẹp, ánh nắng bên ngoài không thể chiếu vào được, đèn cũng không sáng lắm, mờ mịt âm u.

Bọn họ đi lên lầu ba, Triệu Hỉ Hỉ dừng lại, lấy chìa khóa từ trong túi lấy ra, mở cánh cửa chống trộm cũ kĩ, sau đó mở cửa bước vào bên trong.

Lương Dĩ Mạt đi theo phía sau cô, đánh giá cả căn phòng.

Phong cách trang trí căn phòng khá hiện đại, vật dụng cần thiết trong nhà đều đầy đủ và được thu xếp sạch sẽ.

"Đây là nhà cũ của tôi, nửa năm trước tôi mua nhà mới nên đã dọn đi. Vốn dĩ định bán chỗ này, nhưng cách trung tâm thành phố quá xa nên không bán được, tạm thời cho cô ở." Triệu Hỉ Hỉ giải thích.

"Tốt lắm." Lương Dĩ Mạt cũng không bắt bẻ.

"Cô có thể hiểu được là tốt." Triệu Hỉ Hỉ đưa chìa khóa, sau đó lại đưa cho cô một ngàn tệ: "Phí sinh hoạt mấy ngày tới."

Lương Dĩ Mạt cảm động: "Hỉ Hỉ, cô thật sự thật quá tốt."

Triệu Hỉ Hỉ ghét bỏ: "Biết vậy thì mau nghĩ cách kiếm tiền trả tôi."

"Tuân mệnh!" Lương Dĩ Mạt liền nói.

"Đừng quẹt thẻ, anh trai cô nhất định đã khóa thẻ của cô." Triệu Hỉ Hỉ dặn dò.

"Khoá thì khoá." Lương Dĩ Mạt cũng không để ý: "Vẫn là tiêu tiền của mình thoải mái hơn."

"Tôi đi đây." Triệu Hỉ Hỉ dặn dò: "Buổi tối đi ngủ nhớ khoá cửa cẩn thận, trong phòng tôi có quần áo, cô có thể mặc."

"Được." Lương Dĩ Mạt gật đầu, cong mắt cười: "Cô yên tâm đi đi."

"Không hiểu sao mà cô vẫn có thể cười được." Triệu Hỉ Hỉ nhìn cô không nói nên lời nhìn cô.

"Không lẽ muốn tôi phải khóc lóc đưa tiễn cô? Không may mắn." Lương Dĩ Mạt nhún nhún vai.

"Tôi đi đây." Triệu Hỉ Hỉ ngây người nhìn cô, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi Triệu Hỉ Hỉ rời đi, Lương Dĩ Mạt liền đóng cửa lại.

Đối mặt với căn phòng xa lạ, cuối cùng Lương Dĩ Mạt không chịu nổi mà bật khóc.

Rõ ràng không phải bản thân cô làm, lại phải gánh chịu hậu quả, cô thật sự rất tức giận.

Cô lau nước mắt, khẽ cắn môi: "Mấy người chờ đó! Ngày bà đây Đông Sơn tái khởi, chính là lúc diệt vong của các ngươi!"

...

Tập đoàn Lục thị.

Ánh mặt trời xuyên qua các ô cửa kính trong suốt chiếu vào bên trong văn phòng tổng tài, ánh sáng rực rỡ rọi xuống tấm thảm.

Ngay tại bàn làm việc to lớn, Lục Thanh Nghiêu vô cảm ngồi trên ghế, nhìn máy tính.

Trên màn hình máy tính đang chiếu lại toàn bộ quá trình Lương Dĩ Mạt bị Thẩm Lân Hiên tát.

Trong video, Lương Dĩ Mạt tóc dài như thác nước, khuôn mặt tinh xảo kiều mỹ mang theo vết thương, khóe miệng giễu cợt, nước mắt tràn ra khoé mắt nhưng lại cố nén khóc, mang theo vẻ kiêu ngạo lạnh lùng quyến rũ.

Điều này thật không giống với Lương Dĩ Mạt thường ngày, bình thường cô sớm đã cuồng loạn, vừa khóc vừa nháo, la lối khóc lóc lăn lộn.

Không ngờ bị tát trước mặt mọi người như thế, cô lại không hề phản kháng.

Có ý tứ.

Bên cạnh Lục Thanh Nghiêu còn có một người đàn ông đang đứng, là trợ lý của hắn Lâm Cẩm Hoa.

Lâm Cẩm Hoa không biết Lục Thanh Nghiêu hận Lương Dĩ Mạt đến mức nào, hắn đã xem đoạn video này bảy tám lần, hơn nữa hắn còn lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, hình như còn rất hài lòng?

"Công ty quản lý của Lương Dĩ Mạt có phản ứng gì không?" Giọng nói của Lục Thanh Nghiêu nghiêm nghị nói.

"Theo nguồn tin đáng tin cậy, công ty quản lý muốn chấm dứt hợp đồng với cô ta, nhưng người đại diện của cô ta đã che giấu đi, không ai có bằng chứng chứng minh hình ảnh là do Lương Dĩ Mạt phát tán." Lâm Cẩm Hoa giải thích: "Trên thực tế ảnh Lương Dĩ Mạt tung ra, thân thể Giang tiểu thư cũng không bị phơi bày ngoài ánh sáng, chỉ có phần lưng phía sau."

"Phần lưng phía sau còn chưa đủ?" Lục Thanh Nghiêu trầm giọng nói: "Lần này tha cho cô ta, nói không chừng lần sau cô ta còn gây ra hoạ lớn hơn nữa."

Lâm Cẩm Hoa yên lặng mà gật đầu.

"Lục thị không cần tham gia, một mình Yến Bắc Thần cũng đủ làm cô ta khó sống." Lục Thanh Nghiêu liếc nhìn lại video, nước da Lương Dĩ Mạt trắng noãn, lại mặc một chiếc váy đỏ, quyến rũ nóng bỏng.

Nhớ lại thời điểm rời khách sạn, hắn nhìn thấy vết đỏ hồng trên khăn trải giường trắng tinh.

Đôi môi mỏng hắn khẽ động: "Tìm người nào đó chịu tội thay."

Trong ánh mắt Lâm Cẩm Hoa hiện lên một tia kinh ngạc: "Thay Lương Dĩ Mạt gánh lấy chuyện này?"

"Đúng vậy." Lục Thanh Nghiêu tắt máy tính: "Tôi không muốn thiếu nợ cô ta."

"Vâng, tôi đi làm ngay." Lâm Cẩm Hoa gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Khi bước ra bên ngoài, Lâm Cẩm Hoa nhíu mày thật sâu, anh còn tưởng rằng Lục Thanh Nghiêu hận Lương Dĩ Mạt cướp đi lần đầu tiên của mình, còn mong cô chết đi. Nhưng cuối cùng lại giúp Lương Dĩ Mạt tẩy trắng, thật không thể tin được.

Chẳng lẽ là mình nghĩ sai rồi?

...

Một tuần sau.

Một buổi tiệc tư nhân.

Buổi tiệc rượu này là vì kim bài sáng tác Quý Duy Dật mà tổ chức.

Hai năm trước hắn xuất ngoại thi đấu giải Grammy, bây giờ đoạt giải trở về và là nhà sản xuất thu nóng nhất trong làng âm nhạc.

Nhiều ca sĩ nghe tin hắn trở về, đều đã chuẩn bị tốt để tìm hắn sản xuất một album.

Nghe nói trước khi hắn về nước trước, Giang Vân Yên đã tìm gặp, nhờ hắn chuẩn bị một album mới cho cô.

Hiện tại hắn đang tìm ca khúc mới.

"Anh họ, chào mừng anh trở về." Thẩm Lân Hiên đi đến trước mặt Quý Duy Dật, cánh tay hắn bó thạch cao.

"Cậu làm sao vậy?" Quý Duy Dật nhíu mày.

"Đừng nhắc nữa, một tuần trước bị mấy tên côn đồ mắt chó đánh, bọn họ còn không quen biết tôi." Thẩm Lân Hiên tức giận nói.

Quý Duy Dật cau mày: "Không lẽ là người ta tìm trả thù?"

"Sao có thể!" Thẩm Lân Hiên xua tay: "Em không kết thù với ai, ai sẽ trả thù em?"

"Không phải một tuần trước cậu đánh một cô gái sao?" Quý Duy Dật nhắc nhở.

"Anh nói Lương Dĩ Mạt?" Thẩm Lân Hiên chế nhạo: "Vậy càng không thể, cô ta không có bản lĩnh đó. Trước lúc xảy ra chuyện, anh ruột cô ta cũng không bảo vệ cô ta, bây giờ cũng không biết cô ta đang ở đâu."

"Ai ở Long Thành này không biết Thẩm Lân Hiên cậu là tiểu công tử Thẩm gia, tôi thấy cậu vẫn là cẩn thận một chút." Quý Duy Dật dặn dò nói.

"Vâng, em hiểu rồi." Thẩm Lân Hiên không để bụng nói: "Anh, việc chuẩn bị cho album mới thế nào rồi?"

"Vẫn chưa tìm được ca khúc thích hợp." Quý Duy Dật nâng ly rượu Cocktail lên: "Những bài hát của các ca sĩ tài năng trên mạng, quả thực chính là rác rưởi."

"Khiếu thẩm mỹ anh cao, đương nhiên không thích những bài hát bình thường, bài hát có thể được anh nhìn trúng nhất định là cực phẩm." Thẩm Lân Hiên trêu chọc.

Vừa dứt lời, một bản nhạc dương cầm ưu nhã liền truyền đến.

Đôi mắt đen của Quý Duy Dật lóe lên, ánh mắt liền dừng lại trên cây dương cầm màu đen cách đó không xa, một bóng dáng xinh đẹp mảnh mai đồng thời rơi vào mắt anh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv