Mộc Phỉ trong một lần đi tìm thuốc cho mẫu thân cô gặp nhóm người hung tàn đang chém giết, cô hoảng sợ bỏ chạy đã kéo theo đám người đấy về nhà thì thấy mẫu thân đã ra đi.
Một tên nam nhân yêu nghiệt là người bị đám người hung hãn quay giết giờ nằm thoi thóp bên cạnh cô. Lương tâm là một thầy y, cô không nỡ từ mặt mà cứu lấy hắn. Giây sau tên yêu nghiệt chớp mắt vài cái liền mở miệng ra đã gọi nàng một tiếng “nữ nhi”, hai tiếng “nữ nhi”, hỏi gì đều không nhớ. Mộc Phỉ hưng phấn, nàng suy tư, nếu có thể trị khỏi cho hắn, vậy nhất định con đường y học của nàng sẽ trở nên huy hoàng. Hành y là mục tiêu phấn đấu của nàng, so sánh với thiết bị chữa bệnh phát triển ở thế kỷ hai mươi mốt, triều đại Hoàng đế này thích hợp cho nàng triển khai quyền cước hơn, tạo nên thành tựu.
Nàng quyết định nuôi tên nam nhân này, thấy dáng dấp xinh đẹp, lỗng lẫy lại bánh bao liền đặt ngay cho hắn cái tên Xoa Bao. Dạy mặc y phục, nấu cơm, ăn cơm, ngay cả việc đi nhà xí. Sống nương tựa gắn bó lẫn nhau, ngày ngày thảnh thơi lại hạnh phúc.. Nhưng một ngày kia, nam nhân yêu nghiệt không thấy đâu....
Bình luận truyện