-À không sao, chút chuyện nhỏ ấy mà! Thôi tôi dẫn thằng bé về đỡ phiền anh
Lục Chính Thần nhìn cậu nhóc, vẫn là cái ánh mắt xua đuổi và đề phòng đó, anh không nói gì mà chỉ xoa nhẹ lên đầu cậu bé.
Cậu nhóc tức giận hất tay anh, môi mím chặt lại ra vẻ. Lục Chính Thần tiễn Tĩnh Lạc đến cửa, anh vẫy tay nhìn cô rồi nói
-Tạm biệt, hẹn gặp lại nhé cô gái.
Dứt lời anh cũng quay rời rời đi, Giang Tĩnh Lạc cũng không mấy mảy may đến lời anh nói. Đối với cô người đàn ông vừa nãy có chút phiền phức, hỏi hơi nhiều thứ nhưng được cái cái lòng tốt nhặt thằng bé mà không bỏ rơi cũng khiến cô cảm động rồi.
Lục Chính Thần đi được một lúc thì hình dáng quen thuộc của Xuân Nghị đang thục mạng chạy tới. Nhìn thấy cậu nhóc anh thở phào một cái
-Chị này, tìm thấy tiểu quỷ này mà cũng không nói với em, em còn tưởng có người bắt có nó tống tiền chị cơ. Cái thằng tiểu quỷ này nữa, có bao giờ đi lạc đâu hả?
Nói là vậy nhưng ngay sau đó Xuân Nghị đã bế nhanh cậu nhóc lên rồi, còn ôm chặt không cho đi đâu nữa.
…….
Sau khi bước vào trong phòng, Lục Chính Thần không khỏi vui sướng mà nhảy cẫng lên….Thật không ngờ vật nhỏ của anh bây giờ lại có thể xinh đẹp mà quyến rũ đến mức này.
Khi mới nhìn thấy tiểu bảo bối, anh nghĩ ngoại hình của cô sẽ rất mũm mĩm bởi đã sinh ra tiểu bảo bối nghịch ngợm kia nhưng không, khi nhìn thấy vật nhỏ anh đã nhận ra những suy nghĩ trước đó thật sự quá ư là sai lầm mà.
Nhưng đấy không phải điều anh chú ý nhất, đó là cả ba vòng của vật nhỏ sau khi sinh con hoàn toàn không hề thay đổi mà có khi nhìn còn quyến rũ hơn năm xưa. Người lạ nhìn cũng không nhận ra được cô gái trước mặt đã có một tiểu quỷ năm tuổi như này đâu ha.
Lục Chính Thần cầm lên tệp tài liệu của Giang Thị, anh trầm ngâm suy nghĩ
Không ngờ bản tài liệu mà mình thấy hoàn hảo nhất lại là của vật nhỏ, vậy chắc chắn trong đó sẽ có thông tin chi tiết về cô ấy.
Giang Tĩnh Lạc. Giang, sông lớn; Tĩnh, yên tĩnh không có tiếng động, Lạc trong vui vẻ…
Tên cô ấy thật hay.
“ RẦM “
Lục Chính Thần đang chăm chú đọc thêm về thông tin của Giang Tĩnh Lạc thì ngay lập tức liền bị Hà Tử Thành từ đâu xông vào.
-Hây, Chính Thần à….cậu đúng là có con mắt sáng suốt! Tôi…tôi đúng là đã nhìn nhầm người mà, tức ghê ấy
Chưa đến nơi khuôn mặt đã tối sầm lại, nói
Anh khó hiểu nhìn Hà Tử Thành, mày nhướng lên lạnh lùng nói :
-Cậu lại có chuyện gì vậy hả? Có phải thân quá rồi quên hết quy tắc trong công ty rồi đúng không hả? Đây là phòng VIP đó, vào thì phải làm sao, gõ cửa….có vậy thôi
Hà Tử Thành đầu là còn đang tức giận, nhưng ngay sau đó liền trở sang kiểu ngại ngùng gãi gãi đầu nhìn Lục Chính Thần nói
-Ừm thì tui chỉ khen cậu thông minh sáng suốt thôi mà, có gì mà phải nói tớ nặng lời như thế chứ. Người ta tủi thân đó…
Lục Chính Thần, dùng lại cái ánh mắt xua đuổi của Tiểu Lục nhìn anh
-Thôi thôi bớt đi ông, rồi có chuyện gì sao?
Đến đây máu sôi của Hà Tử Thành nổi lên
-Tôi là tôi nói thẳng luôn nhá, nếu khong phải mẹ của ngài mai mối không thì tôi đã đạp nát mặt cô ta rồi. Lục Thị đâu phải công ty nhỏ, một dự án thôi cũng lên đến hàng vạn rồi mà cậu thử nghĩ coi…ấy vậy mà cô ta dám không nói không rằng chạy một mạch ra khỏi phòng họp trong khi dự án sắp về tay cô ta, như vậy có phải quá coi thường chúng ta rồi không? Hả hả?
Nói hết một hơi, Hà Tử Thành tức đến ứa máu, không muốn nói thêm một câu nào về Giang Tĩnh Lạc nữa.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn ở đây là bình thường Lục Chính Thần sẽ luôn và luôn luôn chen ngang vào giữa câu nói của Hà Tử Thành, nhưng lần này thì không. Không những thế anh còn im lặng không nói lời nào, cũng không ngẩng cái đầu lên nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của anh nữa…
Hà Tử Thành nhíu mày, khua khua tay trước mặt Lục Chính Thần
-Hây hây
Lục Chính Thần ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi
-Xong chưa?
Hơi lo lắng rồi à nha, nghe xong câu hỏi của Lục Chính Thần mà Hà Tử Thành cảm nhận được điều gì đó không đúng lắm…
Lục Chính Thần nhìn Hà Tử Thành, anh quay về bàn tìm lại mấy tệp tài liệu rồi đưa cho anh, không nhanh không chậm nói :
-Đi thôi!
Hà Tử Thành giờ lại trở thành người khó hiểu nhìn Lục Chính Thần rồi lại nhìn xuống tệp tài liệu của Giang Thị, không lẽ Lục Chính Thần anh định…..
-Chính Thần, không lẽ anh….
Lục Chính Thần nhìn anh gật đầu
-Đúng như cậu đang nghĩ đó, chúng ta bây giờ đi kí hợp đồng, cùng GIANG THỊ.
Why? Tại sao…Hà Tử Thành công nhận là bản tài liệu của Giang Thị đúng là rất tốt nhưng cái thái độ thiếu lịch sự ấy thì thật sự không được. Có biết bao nhiêu công ty cớ sao lại chọn đúng cái công ty có thái độ ấy chứ?