Không biết lí do là gì mà khi bước qua phòng này cậu như có cảm giác vô cùng thân quen. Nhưng sau đó liền bỏ qua, vì đây là phòng to nhất, cũng là phòng đẹp nhất trong tầng 200 này.
Tiểu Lục chắc chắn trong đây phải có một nhân vật lớn nào đó, mà thế không phải....cũng có nhà vệ sinh hay sao ha? Mình cũng thông minh đó chứ nhỉ.
Cứ như vậy, Tiểu Lục gõ nhẹ lên cánh cửa " Cốc Cốc Cốc "
Lục Chính Thần nghe thấy tiếng động liền hạ bản tài liệu xuống, ánh mắt hướng về cánh cửa,
-Ai ở ngoài cửa?
Nhưng sau đó không thấy có động tĩnh nào nên anh liền không quan tâm nữa, một phần anh cũn nghĩ là do Hà Tử Thành vì tức giận mà trêu chọc anh bằng cách này.
Vừa cầm tệp tài liệu lên tiếng gõ cửa ấy lại vang lên một cách kỳ lạ
" Cốc..Cộp...Cốc "
Nghe như vừa dùng tay gõ vừa dùng vật cứng gõ lên vậy, Lục Chính Thần vẫn coi như không có gì, bởi anh nghĩ tiếng gõ cửa lúc nay là do Hà Tử Thành trêu chọc anh để bõ tức. Nhưng anh cũng tức rồi đó, trêu dai vậy ai chịu nổi chứ?
Lục Chính Thần vẫn coi như không có gì, bởi anh nghĩ tiếng gõ cửa lúc nay là do Hà Tử Thành trêu chọc anh để bõ tức. Nhưng anh cũng tức rồi đó, trêu dai vậy ai chịu nổi chứ?
Anh lại cầm lên tệp tài liệu vừa nhâm nhi tách cà phê nóng hổi trên bàn.
Bảo bối Tiểu Lục thấy không có ai đáp lại liền gõ thêm mấy tiếng nữa nhưng vẫn không có động tĩnh gì, cậu thử hỏi nhỏ
-Bên trong có ai không ạ? Nếu không có cho cháu nhờ một lát ạ
Nhưng do giọng nói của cậu nhóc quá bé kèm theo chiếc cửa cũng dày nên bên trong hoàn toàn không nghe thấy gì. Xác định bên trong không có ai Tiểu Lục dùng sức của một cậu nhóc nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, Lục Chính Thần thấy cánh cửa tư động mở liền kinh ngạc, anh đặt tách cà phê xuống rồi nhìn qua nhưng không thấy ai, đến khi anh nhìn xuống bên dưới cánh cửa mới thấy cậu nhóc. Lục Chính Thần cứ ngỡ đây lại là chiêu trò của Hà Tử Thành nhưng lại thấy cậu nhóc này thì hơi nghi, bởi chưa bao giờ Hà Tử Thành lại lấy một cậu nhóc làm trò chơi cho người khác, ngộ nhỡ đứa trẻ đó có bị gì thì cả gia sản nhà cậu ta cũng chưa chắc đền nổi
Anh đến gần cậu nhóc, cậu nhóc thấy anh thì im thin thít không dám nói câu nào. Nhưng chưa kịp mở lời hỏi thì Tiểu Lục do không nhịn được liền kêu lên
-Chú … chú ơi … cháu buồn đi vệ sinh …
Lục Chính Thần nhìn xuống thì thấy hai tay cậu nhóc ôm chặt lấy quần, hai chân cứ co rúm lại với nhau thì liền cười khì. Trông nhóc cũng dễ thương và cực kì ngoan ngoãn, giờ có muốn đuổi cậu nhóc khỏi đây cũng không nỡ và không đành lòng lắm.
-C … chú chú … cháu đi được không? Nó .. sắp ra rồi hự hự... nhanh chú ơi
Đôi mắt cậu nhóc đỏ chót, rơm rớm nước mắt. Lúc này Lục Chính Thần mới bừng từng, anh nhìn về phía sau rồi cúi người xuống, rõ là muốn hỏi thử cậu nhóc một câu Cháu là ai? Thôi nhưng giờ phải dẫn đứa nhỏ này đi không đến cái phòng được dọn sạch sẽ cũng sẽ bị …
Vốn định bồng cậu nhóc lên đưa nhóc vào nhà vệ sinh nhưng do khuôn mặt Lục Chính Thần có vẻ hung dữ khiến Tiểu Lục lùi lại nói
-Cháu … cháu hết buồn rồi ạ! Chú .. chú đừng đánh cháu được không hự?
Lục Chính Thần nghe vậy liền ngạc nhiên, anh đâu có ý định đánh cậu nhóc, nhưng bỏ qua việc đấy đã nhìn hai tay hai chân của nhóc ngày càng run run là biết không nhịn được rồi.
-Chú không đánh cháu đâu! Để chú đưa cháu đi vệ sinh, phòng chú có thể cháu đi không quen lại nhầm phòng thì ra hết đó.
Dứt lời anh ôm chầm cậu lên, hướng về phía bên trái rồi mở cửa phòng vệ sinh ra.
Tiểu Lục mở to mắt nhìn, lần đầu cậu thấy nhà vệ sinh còn trang trọng và sạch sẽ đến mức này, có khi còn sạch hơn phòng mẹ cậu, Tiểu Lục càng nghĩ càng chán, cậu thở dài một cái liền phát hiện nó sắp bùng liền nhanh nhanh chóng chóng tụt quần xuống giải quyết.
-Chú đi ra ngoài đi, cháu đang đi vệ sinh mà!!
Lục Chính Thần nghe vậy liền cươì
-Đều là con trai, cháu sợ gì? Chú có phải kẻ biến thái chụp trộm đâu mà cháu sợ.
Lần đầu tiên cậu nhóc đi giải quyết mà có người đứng xem, không những thế còn là người lạ … hỏi sao không ngại? Nhưng thôi cứ giải quyết xong rồi tính vậy.
-Chú Chú, cháu xong rồi, cháu đi đây!
Vừa nói xong cậu nhóc toan chạy ra liền bị kéo lại, hóa ra quầ cậu bị kẹt lại không kéo ra được. Đến lúc này chỉ có thể nhờ anh…nhưng Tiểu Lục lại không dám mở miệng vì sợ.
Lục Chính Thần thấy cậu nhóc mãi chưa ra liền quay lại thì thấy quần cậu nhóc bị kẹt, anh định lại gần gỡ ra cho cậu thì bị cậu ngăn lại
-Chú đừng lại gần đây, cháu không cần chú, cháu có thể tự lo rồi...chú lùi ra sau đi
………….
Lúc này Xuân Nghị mới phát hiện có gì đó không bình thường, liền chạy xuống nhà vệ sinh của Công Ty tìm Tiểu Lục nhưng không thấy, anh liền tìm cô tiếp tân gần đó hỏi
-Cô ơi, cho tôi hỏi cô có thể một cậu nhóc….
Chưa kịp nói xong cô tiếp tân đã đáp
-Có phải anh hỏi cậu nhóc tầm 5 hay 6 tuổi dễ thương đúng không? Cậu bé ấy vừa dùng thang máy đi ên tầng VIP rồi!
Cô ấy vừa dứt lời Xuân Nghị chạy một mạch lên tầng VIP tìm cậu nhóc.
Từ phòng đầu tiên cho đến phòng cuối cùng, từ phòng VIP thường cho đến VIP cao cấp hay khu vui chơi đều hình bóng cậu nhóc đều không có ở đó. Điều này khiến anh lo lắng đến mức khuôn mặt gần như sắp không còn máu .
Xuân Nghị thấp thỏm dùng điện thoại gọi cho Giang Tĩnh Lạc, gọi đến cuộc thứ ba cô mới bắt máy
-Alo, có chuyện gì đấy? Bảo bối nhà chị ăn no chưa?
-Chị chị ơi, em không tìm thấy cậu nhóc đâu rồi! Làm sao bây giờ?
Nghe câu nói của Xuân Nghị Giang Tĩnh Lạc vẫn bình thản nói
-Ôi giồi chú đừng đùa chị nữa, mấy lần chơi trốn tìm xong lừa chị rồi! Thôi không còn việc gì chị đi sắp xếp tài liệu tiếp đây, nhớ tí nữa đưa nó về nhà luôn cho chị nhá!