Sự Kiện Phòng 503

Chương 29: Nhà Ngụy Nhất Thần



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lão Tam vừa muốn nổi giận, chợt nghe thấy trong phòng một trận tiếng cười sảng khoái, đến lúc này mọi người mới chú ý tới người phụ nữ đang đứng trước cửa, tuổi nhìn qua khoảng 30, trên người mang một cái tạp dề Pikachu, mặc quần áo ở nhà màu vàng nhạt, tóc uốn cong, nhưng không có thả xuống vai, mà là cột thành đuôi ngựa, chắc là sợ tóc làm lỡ việc, hai tay khoanh ở trước ngực nghiêng người dựa vào cửa, tay phải còn cầm một con dao…“Chị Phi, em đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc đang nấu ăn mà phải ra mở cửa, nhất định phải nhớ bỏ dao xuống, lần trước suýtchút nữa dọa chết nhân viên chuyển phát nhanh.”

Ngụy Nhất Thần vừa cầm con dao trong tay người phụ nữ, vừa nói với ba người phía sau “Giới thiệu một chút, đây là mẹ của em, các anh gọi dì là được, hoặc là gọi chị Phi giống em cũng được.”

Sau đó lại chỉ vào ba người ngoài cửa nói, “Ba người này chính là bạn cùng phòng của con, người cao nhất là lão Đại, gọi Tả Dự; người cao thứ hai là lão Tam, gọi Phiền Suất; còn lại là sinh viên tài cao lần trước em có nói với chị, vừa kiếm tiền vừa đi học – Cận Phi.”

Ngụy Nhất Thần lần lượt giới thiệu từng người, chỉ đến Cận Phi mới phát hiện trong tay mình còn cầm con dao, nhìn lại vẻ mặt của bọn Cận Phi, đoán chừng vừa rồi lúc mình giới thiệu mọi người tay còn cầm con dao chỉ, lập tức ngay cả mình cũng hắc tuyến.

Đến lúc này Lão Đại mở miệng “Vừa nhìn tư thế của Ngụy Nhất Thần, liền nhớ đến sau tết, từng nhà trong thôn chúng ta nối nhau giết heo, cầm dao, chỉ vào con nào giết con đó…”

“Ha ha… Ha ha ha ha” Chị Phi cũng không quan tâm tới Ngụy Nhất Thần đang xấu hổ, vịn khung cửa cười nghiêng ngả, cười đến eo cũng cong, khiến cho bọn Cận Phi cũng không biết có phải dì ấy đang nhớ ra chuyện gì đó buồn cười hay không.

“Vào đi, đừng đứng ngây ngốc ở ngoài chứ, rất lạnh.” Chị Phi cười đủrồi, mới nhớ tới mọi người vẫn còn ở ngoài cửa, vì vậy để tất cả mọi người vào nhà. Chờ mọi người đổi giày xong, chị Phi cầm lấy con dao trong tay Ngụy Nhất Thần, nói “Đồ ăn vẫn chưa làm xong, các em vào trong nhà đi dạo, sau đó xem tivi hoặc là chơi game, lát nữa đồ ăn làm xong chị gọi các em đến ăn!” Sau đó quay người đi về hướng phòng khách đối diện, sợ ở lại bọn nhỏ sẽ bị gò bó, còn thuận tay đóng cửa phòng bếp lại.

Không có người lớn, bọn Cận Phi thở phào nhẹ nhõm. Cho dù chị Phi nhìn rất trẻ, cũng là trưởng bối, ngay cả khi bọn họ đã buông lỏng, nhưng tinh thần vẫn bị kéo căng ra. Chị Phi đi rồi, Cận Phi mới nhỏ giọng hỏi Ngụy Nhất Thần “Đây là mẹ kế của cậu hả?”

“Mẹ ruột.” Ngụy Nhất Thần nhún nhún vai, ý bảo mọi người theo cậu lên lầu.

“Dì ấy còn trẻ như vậy? Hơn nữa tại sao cậu không gọi dì ấy là mẹ?”

“Lão yêu tinh kia năm nay rất trẻ, em nhớ chuyện này từ khi em biết nhận thức đến giờ chị ấy cũng chưa từng thay đổi, mỗi ngày dùng một đống chai lọ bôi lên mặt, cha em nói gương mặt chị ấy sớm muộn gì cũng biến thành đá. Hơn nữa từ nhỏ đã không cho em gọi chị ấy là mẹ, chị ấy nói gọi vậy rất già, ra ngoài đi dạo còn nói với nhân viên cửa hàng em là bạn trai chị ấy.”

Ba người khác “…”

Cận Phi không nhịn được co giật khóe miệng “Mẹ rất tân tiến nha.”

“Dạ, cho nên em cảm thấy đợi đến ngày nào đó em sẽ nói chuyện hai ta với người trong nhà, cho dù làm không cẩn thận mẹ em cũng sẽ không giống như cha mẹ người khác vừa khóc vừa gào chống đối.” Ngụy Nhất Thần đoán không sai, đợi đến lúc cậu bộc lộ, chị Phi quả nhiên không có vừa khóc vừa gào, mà là trực tiếp mang theo con dao đuổi bọn họ từ trong biệt thự tới nội thành, chẳng qua đây là về sau, sau này hãy nói.

Nhà cha mẹ của Ngụy Nhất Thần rất lớn, trái phải hoàn toàn đúng với danh hiệu biệt thự, tầng một là phòng khách, phòng bếp và nhà vệ sinh chung, hai bên phòng khách đều có cầu thang dẫn tới lầu hai, hai bên trái phải lầu hai có tất cả bốn phòng, hướng nam hai phòng, hướng bắc hai phòng, cho nên toàn bộ gian nhà có tổng cộng 8 phòng, bốn cái hướng nam, bốn cái hướng bắc. Bốn cái hướng bắc ở giữa có ba gian là phòng khách, một gian là phòng nghỉ ngơi của Ngụy Nhất Thần, ở giữa bốn phòng hướng nam một cái là phòng ngủ của cha mẹ Ngụy Nhất Thần, phòng bên cạnh là phòng sách của ba Ngụy. Một cái là phòng ngủ Ngụy Nhất Thần, bên cạnh là phòng sách của Ngụy Nhất Thần.

Hai phòng ngủ chính đều có phòng vệ sinh riêng, hai phòng khách lớn hướng bắc cũng có phòng vệ sinh, phòng khách nhỏ thì lại không có. Có điều hai tầng thì một tầng có phòng vệ sinh chung, lầu cao nhất thì lại là một phòng bếp nghỉ ngơi cỡ nhỏ, phía dưới khu nghỉ ngơi có thể đi xuyên hai bên trái phải lầu hai. Mà không gian ở dưới phòng ngủ lớn một cái là nhà để xe, một cái là hồ bơi cỡ nhỏ.

Ngụy Nhất Thần bỏ bọc đồ dơ xuống, liền dẫn ba người kia đi dạo một vòng, mãi cho đến khi tới khu hồ bơi, Cận Phi rốt cuộc không bình tĩnh được nữa, “Có phải đây gọi là tham nhũng hay không! Thời đại này còn có bao nhiêu người không có cơm ăn! Cho dù nhà tôi không có bán thì phòng ở cũng không có lớn và có hồ bơi như vậy!’

Cận Phi biểu tình sụp đổ, đồng thời sụp đổ còn có lão Đại và lão Tam. Chỉ có điều Ngụy Nhất Thần không nhìn ra, còn tưởng là bọn họ cảm thấy hứng thú với hồ bơi, cho nên vội vàng nói trong nhà có quần bơi mới, buổi chiều cơm nước xong có thể ở bên trong bơi vài vòng thư giãn một tí, khiến cho ba người kia đồng thời im lặng.

Cho dù phòng lớn hơn nữa thì cũng chỉ 20 phút đã giới thiệu xong, đến lúc này đồng hồ treo tường dưới lầu mới gõ tới 10. Ngụy Nhất Thần đoán chừng chị Phi còn lâu mới có thể làm xong, cho nên hỏi thăm mọi người muốn chơi cái gì. Lão Đại nhìn thấy hai cái tường trong thư phòng Ngụy Nhất Thần xếp đầy manga bản gốc lập tức con mắt liền biến thành màu xanh lục, vừa nghe Ngụy Nhất Thần hỏi, đã vội vàng xin, Ngụy Nhất Thần cũng không keo kiệt, nói sách phải nhìn mới có giá trị, liền để cho lão đại tự mình đi xem.

Lão Tam thì lại coi trọng máy chơi game trên tivi* của Ngụy Nhất Thần, phải biết rằng khi đó máy chơi game rên tivi còn phải nhập khẩu, trong nước cóthể nhìn thấy rất ít. Ngụy Nhất Thần cũng không do dự, thuần thục dạy cho lão Tam cách chơi, rồi ném lão Tam vào phòng nghỉ ngơi của mình. Sau đó ở trước khi Cận Phi mở miệng, đã kéo vào phòng ngủ của mình, thuận tay khóa cửa lại.

“Cậu muốn làm cái gì!”Cận Phi cảm thấy có một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân vèo một cái đã xông lên ót, bản năng của động vật làm cho Cận Phi nhanh chóng tránh về phía sau, kết quả vừa mới hơi mất tập trung, gót chân đã bị va trúng cái rương dưới giường, cả người liền ngã lên giường, Ngụy Nhất Thần cũng không khách khí, liền áp lên người Cận Phi, không đợi đến khi Cận Phi giãy dụa, đã ôm lấy hôn lên.

Vừa bắt đầu Cận Phi còn vùng vẫy một hồi, về sau cũng chậm rãi thả lỏng cơ thể, rồi nhẹ nhàng choàng tay lên vai của Ngụy Nhất Thần. Cận Phi chủ động ôm cậu, làm cho Ngụy Nhất Thần thực sự càng không nỡ buông ra, cho đến khi Cận Phi thực sự tức giận, môi hai người mới lưu luyến tách ra. Cận Phi nhìn vẻ mặt chưa thỏa mãn của Ngụy Nhất Thần, bỗng nhớ lại con chó lớn bổ nhào vào Ngụy Nhất Thần ban nãy, hai người, không đúng, hai con chó nhỏ biểu tình thật là giống nhau.

Cận Phi nghĩ vậy không nhịn được cười, sau đó bắt chước giống như Ngụy Nhất Thần lúc ở ngoài cửa, vỗ vỗ đầu Ngụy cẩu cẩu nói “Được rồi honey, mau xuống đây, ngoan!”*M áy chơi game trên tivi:

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv