Edit: Đầm♥Cơ
Trương Mông chuyền dịch xong, buổi tối ngày đầu tiên phải có người bên cạnh ở cùng y, mà tôi sợ Mạnh Khung lo lắng, liền gọi tỉnh Trương Mông, để y gọi điện thoại cho Mạnh Khung.
Trương Mông rất suy yếu giơ điện thoại lên, bấm mật mã để tôi tự mình dùng, tôi gọi nhiều cuộc điện thoại cho Mạnh Khung nhưng anh đều không nhận, sau đó tôi lại gọi điện thoại đến nhà, cũng không có ai nhận.
Tôi nóng nảy, nói với Trương Mông: “Chú gọi cho người nhà của chú đi, nói họ lại đây với chú, tôi phải đi về.”
“Được, ” Trương Mông nói, “Nhóc về đi.”
Tôi nghĩ nghĩ, lại chạy trở về, nói: “Không muốn gọi người nhà thì gọi điện thoại cho vị kia, chú hiểu ý của tôi chứ?”
Trương Mông cười, nói: “Hiểu, nhóc mau cút đi thôi.”
Tôi dường như là chạy như điên về trường học, ở cổng trường học tôi thấy được xe đạp của Mạnh Khung nhưng lại không thấy người đâu. Xe đạp cứ nằm trên mặt đất như vậy, ngay cả khóa cũng không khóa, thế mà lại không bị người trộm đi.
Tôi đạp xe Mạnh Khung về nhà, ở dưới lầu thấy trong nhà không mở đèn, cũng biết Mạnh Khung không ở nhà rồi. Tôi dùng điện thoại trước nhà gọi điện cho Mạnh Khung, cuối cùng anh cũng bắt máy, nghe được tiếng điện thoại đả thông, tôi thậm chí có chút thấp thỏm.
“Alo, đại ca?”
Giọng Mạnh Khung vô cùng mệt mỏi, nhưng không có tức giận như trong tưởng tượng của tôi, tôi hơi thở phào nhẹ nhõm.
“Ừ, ” tôi nói, “Về trễ, mới vừa rồi cháu đi bệnh viện.”
“Bị bệnh sao?” giọng Mạnh Khung rất nhẹ, chậm rãi hỏi những lời này.
Tôi không muốn lừa dối anh, cũng không muốn nói cho anh biết chuyện Trương Mông, cho nên không nói gì.
Sau đó Mạnh Khung cũng trầm mặc, anh nói bây giờ anh đang ở bên ngoài ăn cơm, chưa về, nói tôi đi ngủ trước.
Mạnh Khung không tức giận giống trong tưởng tượng của tôi, tôi còn tưởng rằng anh sẽ chạy về nhà hỏi tới cùng tôi đã làm cái gì. Nhưng anh bình tĩnh như vậy, khiến tôi lại càng không an tâm, vì vậy tôi mặc quần áo vào đi ra ngoài tìm Mạnh Khung.
Anh nói anh đang ăn cơm, cho nên tôi đi các quán ăn lân cận trước, nơi nào cũng không có bóng dáng của Mạnh Khung, vì vậy tôi lại lên lầu gõ cửa nhà chú Triệu, chú Triệu rất mê mang nói: “Đơn vị không có tụ hội.”
Tôi nghĩ, đột nhiên phát hiện điều gì, liền vội vàng xoay người chạy tới trường học.
Bây giờ đã gần mười một giờ, người đi trên đường phố đã rất ít, tôi ôm tâm tính thử một chút đi tới cửa trường học, không phát hiện cái gì, nhưng ngay khi tôi xoay người sắp đi, tôi thấy được một cái bóng màu đen trên bậc thang cổng trường học.
Bóng dáng kia nằm tà tà ở trên lan can, co rút thành một cục, giống như một tên ăn xin uống say, rất lâu sau đó cũng không hề nhúc nhích.
Bên tai của tôi ‘đùng’ một tiếng, nhìn cái gì cũng mơ hồ, vội vàng chạy tới bên kia, dừng cũng không dám ngừng.
Ở cự ly cách cái bóng còn có hai bước, tôi liền cúi người xuống ghé vào bên cạnh anh, vừa cúi đầu đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, bước lên trước nắm được bả vai anh. Mặt của anh nóng bỏng, nhờ ánh trăng tôi thấy được ánh mắt anh mờ mịt cùng gò má đỏ bừng.
Tôi nhận ra Mạnh Khung rồi, có chút tức giận, cho nên không nói lời nào.
Tôi thở hổn hển, sờ sờ mặt của anh, phát hiện mặt anh lạnh giống như khối băng. Tôi không nhúc nhích.
Anh mê mang nhìn tôi, ngón tay giơ lên sờ mặt của tôi, cảm thấy mặt tôi lạnh lẽo, anh run một cái, rút tay về muốn rời khỏi.
Tôi không cho anh rụt về lại, mà kéo hai cánh tay anh, cõng anh lên trên lưng. Mạnh Khung dịu ngoan để tôi cõng anh, lưng của tôi thọt vào dạ dày anh, Mạnh Khung quẩy người một cái, chợt từ trên thân tôi nhảy xuống, quỳ trên mặt đất bắt đầu nôn mửa.
Tôi giúp anh vuốt lưng, dùng khăn giấy lau mặt của anh, nâng anh đến nơi có người mua một bình nước cho anh súc miệng. Mạnh Khung vẫn nhắm mắt lại, lông mi của anh có chút ướt át, mà tay của anh vẫn ôm hông của tôi.
Tôi nói với anh: “Cháu tìm chú thật lâu. Chú vẫn luôn ở cổng trường sao? Nhìn thấy cháu tới mới ném xe đạp xuống đất. . . . . . Tại sao lại trốn cháu?”
Mạnh Khung không lên tiếng, nhưng anh mở mắt, giơ tay lên, dùng ngón tay vừa gầy lại dài lau hai mắt của mình, không ngừng hít hà.
Anh nói: “Chú cũng vậy tìm cháu thật lâu, nhưng chú không dám rời khỏi trường, cũng không dám về nhà, chú sợ chú sẽ tức giận, mà chú không muốn gây gổ với cháu.”
Nghe anh lời này, tôi không tức giận nữa. Tôi cầm cổ tay của anh, đem cái tay anh che mắt mình xuống, nhìn người đàn ông tự ti lại hèn yếu ở trước mặt tôi này.
Tôi thở dài, dùng môi hôn khóe mắt của anh một cái.
Tôi nói:
“. . . . . . Cháu sợ chú rồi.”
Tôi không biết rốt cuộc anh uống bao nhiêu rượu, nhưng tôi biết anh ngồi giữa trời đông giá rét tháng Mười Một bao lâu. Sau khi về nhà tôi dùng khăn lông nóng lau người cho anh, anh bị chà có phản ứng, nhưng tôi lại không dám lấy ra giúp anh.
Mạnh Khung nằm ở trên giường, rất an tĩnh, chờ tôi thu dọn anh sạch sẽ, ngủ ở bên cạnh anh, anh mới bắt đầu nói chuyện.
Anh hỏi:
“Đại ca, cháu đã đi đâu?”
“. . . . . .” Tôi giúp anh đắp chăn, nói, “Ngủ.”
Mạnh Khung không nghe lời nói đi ngủ, anh ôm cánh tay của tôi. Tôi sờ sờ mặt của anh, phát hiện anh khóc.
Nếu như anh nổi trận lôi đình mắng tôi, hoặc là đánh tôi, tôi có thể sẽ không khó chịu như vậy. Nhưng một câu anh cũng không nói, chỉ ôm chặt tôi, một tiếng cũng không nói.
Anh như vậy khiến tôi vô cùng khổ sở.
Tôi hắng giọng một cái, nghĩ, tôi nên làm sao mở miệng với anh, tôi không biết nên nói gì với Mạnh Khung.
Vì vậy tôi sờ mặt lạnh lẽo của anh, đắp chăn cho anh, nói:
“Lần sau đừng uống rượu nữa.”
Mạnh Khung không lên tiếng.
Tôi nói: “Chú không vui phải nói liền cho cháu biết, cháu bảo đảm lần sau sẽ không khiến chú không tìm được như vậy nữa.”
Mạnh Khung vẫn không nói chuyện, chỉ gật đầu một cái.
Anh thỏa hiệp khiến tôi cảm động. Lúc tôi không tìm được anh thì tức giận không phải bình thường, anh chắc cũng như vậy, nhưng hai chúng tôi đều không phát giận, khi đó tôi cho rằng Mạnh Khung đã không giống kiếp trước, tràn đầy tính độc chiếm chỉ có đứa bé mới có với tôi. Tôi còn thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc đó tôi không nghĩ tới, tại sao Mạnh Khung lại thỏa hiệp như vậy.
Uống nhiều rượu như thế, lại hứng gió nửa đêm, ngày hôm sau Mạnh Khung liền sốt lên. Sáng sớm còn chưa có gì, chỉ không bò dậy nổi, còn nói nhức đầu.
Tôi rót nước nóng cho Mạnh Khung, lấy nhiệt kế cho anh kẹp lại. Mặt của anh trắng bệch, thân nhiệt còn nóng dọa người.
Tôi lấy tay sờ trán của anh, lại chạm vào dưới nách anh. Anh cũng không giãy giụa, chỉ nằm ở trên giường mặc tôi kiểm tra.
Anh đắp chăn run lẩy bẩy, lúc kẹp lại nhiệt kế lạnh lẽo khuôn mặt còn vặn vẹo. Tôi do dự một chút, cởi áo chui vào chăn mền của anh.
Mạnh Khung giùng giằng muốn đẩy tôi, nói không muốn lây bệnh cho tôi. Tôi cầm cổ tay của anh bắt chéo hai tay sau lưng, cùng anh lồng ngực kề nhau, cách quần áo cũng có thể cảm nhận được nhịp tim dồn dập của anh.
Chờ anh không run lên nữa tôi mới lấy nhiệt kế ra, liếc mắt nhìn số ghi trên đó, tôi kéo anh ra khỏi chăn, nói:
“Đi bệnh viện.”
“Không cần.” Mạnh Khung rút tay ra, “Chú nằm chút là được. . . . . . Không đi, không đi bệnh viện.”
Tôi không nói lời nào mà kéo anh ra khỏi giường, nhiệt độ cơ thể anh sắp đến bốn mươi độ rồi, tôi sợ anh sốt hỏng mất.
Nhưng Mạnh Khung vừa đứng lên liền bắt đầu ói, trong dạ dày không có thứ gì, anh ói đến không thở nổi, nước mắt cứ từng giọt từng giọt chảy xuống đất.
Tôi dùng khăn lông nóng lau tay lau mặt cho anh, đạp xe chở anh đi.
Lúc xuống lầu Mạnh Khung rất tức giận, không muốn đi bệnh viện với tôi, nhưng lúc tôi đưa anh ngồi lên xe, anh đột nhiên an tĩnh lại, lấy tay nắm thật chặt eo của tôi, tựa đầu dính vào sau lưng tôi.
Thì ra là mỗi ngày Mạnh Khung đều chở tôi đi như vậy. Bây giờ đến lượt tôi chở anh mới biết gió trước mặt lớn như vậy, lớn đến khiến người ta không thở nổi. Tôi cảm thấy có chút chua xót trong lòng, cổ họng giống như ngạnh lại, một câu cũng nói không nên lời.
Đến bệnh viện, Mạnh Khung nói với bác sĩ anh đau bụng, đo nhiệt độ, phát hiện nhiệt độ của anh vốn không hạ xuống mà còn tăng lên.
Bác sĩ sợ anh bị thận, nói anh đi siêu âm và kiểm tra nước tiểu, lại truyền dịch, cuối cùng bác sĩ nói: “Viêm dạ dày, ruột thừa cũng có chút nhiễm trùng, hơi ngộ độc rượu, về sau kiêng rượu đi thôi.”
Tôi nghe mà tâm phát lạnh, lòng nói tối hôm Mạnh Khung qua thụ bao nhiêu tội, tôi hỏi: “Không sao chứ? Lúc nào thì làm giải phẫu?”
“Không có chuyện gì lớn, phải nhanh làm giải phẫu một chút, cậu xem anh ta sốt cao như vậy, không nhanh lên bàn mổ thì chịu không được.”
Vì vậy tôi làm thủ tục nhập viện cho Mạnh Khung, lúc đi ra không mang theo bao nhiêu tiền, trên thực tế Mạnh Khung cũng không còn bao nhiêu tiền. Tôi phải chạy đến phòng bệnh của Trương Mông mượn tiền. Khi đó Trương Mông đang ngủ, bị tôi gọi dậy phải nói là vô cùng căm tức, khí thế hung hăng ném cả tiền và trái cây bàn bên cạnh ra ngoài.
Tôi thấy trên bàn của Trương Mông có hộp giữ nhiệt, cũng biết y có người chăm sóc, không hề nữa lo lắng.
Mạnh Khung đang nằm ở trên giường bệnh truyền nước biển, anh nằm nghiêng ôm lấy mình bụng của mình, không nhúc nhích giống như đang ngủ. Nghe được tôi đi tới, anh mới ngẩng đầu lên.
Tôi nói: “Ruột thừa nhiễm trùng, chú phải làm phẫu thuật.”
Mạnh Khung nhắm hai mắt lại, lại cúi đầu.
Tôi vẫn cảm thấy Mạnh Khung không cần lệ thuộc vào tôi, nhưng bây giờ xem ra, cũng không phải vậy.
Tôi lấy táo nhặt được từ phòng bệnh của Trương Mông, hỏi anh có ăn không, Mạnh Khung nói anh không muốn ăn. Tôi xem anh cứ ôm bụng mình, cũng biết bây giờ anh chắc hẳn ăn không vô cái gì, liền nằm trên giường bệnh với anh, dùng tay của mình vuốt vuốt cho anh.
Tôi nói: “Có đau không?”
Anh nói: “Tối hôm qua rất đau.”
Tôi hỏi: “Tại sao chú không gọi cháu dậy?”
Anh nói: “Quá phiền toái.”
Tôi trầm mặc một chút, phát hiện anh có thể dễ dàng khiến tôi tức giận. Tôi không thích loại cảm giác này. Nắm được tay truyền nước biển, tôi đổi một tư thế thoải mái cho anh. Mạnh Khung hẳn là một đêm không ngủ rồi, anh dựa vào tôi, cho dù đắp chăn lên cũng không dừng phát run.
Tôi cởi áo khoác xuống đắp lên người anh, lại chui vào bên cạnh. Anh ôm eo của tôi, ngủ thiếp đi vẫn lộ ra nét mặt rất mệt mỏi.
Tôi vốn muốn để anh ngủ thêm một hồi, nhưng một y tá đã đi tới, nhắc nhở tôi lập tức giải phẫu rồi, nói tôi mang Mạnh Khung đến nhà vệ sinh lau người sạch sẽ, bởi vì sau khi giải phẫu không thể tắm.
Một tay Mạnh Khung truyền nước biển, không chỉ hành động bất tiện, còn cần có người xách bình truyền nước cho anh. Tôi đi theo anh vào toilet, anh vô cùng e lệ, mới đầu không cởi quần áo, chỉ dùng khăn lông xoa xoa cổ và cánh tay.
Vì vậy tôi để anh tự mình cầm bình truyền nước, vén áo sơ mi của anh lên, dùng khăn lông nóng lau sau lưng cho anh.
Nước rất nóng, sau lưng của Mạnh Khung đều đỏ, anh dùng tay chống tường, xương bả vai liền bén nhọn lồi ra. Mấy lần Mạnh Khung muốn tránh đều bị tôi kéo trở lại. Tôi lau trước ngực, bụng, cởi quần xuống lau chân cùng bộ vị nhạy cảm cho anh, chưa lau xong hốc mắt Mạnh Khung đã đỏ.
“. . . . . .” Tôi cẩn thận từng li từng tí lau tay ghim kim cho anh, hỏi, “Đau không?”
Mạnh Khung lắc đầu một cái, nói: “Chú cảm thấy mình phiền cháu quá.”
Tôi nói “Lúc cháu còn nhỏ chú cũng lau người cho cháu như vậy, chú quên sao?”
Mạnh Khung hỏi: “Giải phẫu cần bao nhiêu tiền?”
“Không nhiều, ” tôi qua loa, nói, “Về sau nếu thân thể không thoải mái, không thể gạt cháu. Về sau cháu cũng không gạt chú.”
Mạnh Khung gật đầu một cái, để tôi lại lau thân thể cho anh một lần, đến khi hoàn toàn lau sạch sẽ chúng tôi mới ra khỏi nhà vệ sinh.
Mạnh Khung đi vào bàn mổ, bác sĩ gây mê đi ra hỏi: ” Muốn gây mê toàn thân hay gây mê bộ phận cho bệnh nhân?”
Tôi hỏi: “Cái nào tốt hơn?”
Bác sĩ gây mê nói: “Gây mê toàn thân đi, giải phẫu xong còn phải nằm, gây mê bộ phận eo sẽ đau đến nằm không được.”
Tôi nói: “Vậy thì gây mê toàn thân.”
Bác sĩ gây mê nói: “Gây mê toàn thân hơi đắt.”
Tôi nói: “Không có việc gì.”
Bác sĩ gây mê đi vào, chẳng được bao lâu lại đi ra, ông có chút không nhịn được, nói: “Bệnh nhân mãnh liệt yêu cầu gây mê bộ phận, cậu cảm thấy thế nào?”
Tôi cau mày, gằn từng chữ nói: “Người nhà bệnh nhân mãnh liệt yêu cầu gây mê toàn thân, tôi nói gây mê toàn thân, thì cứ gây mê toàn thân.”