Không khí hạnh phúc cùng với bọn trẻ khiến cho thời gian rất nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt, bọn họ đã trở về đảo được gần 1 năm rồi. Có được sự chỉ điểm của Hoàng Dược Sư, sự quản lý tài năng của vợ chồng Dương Dịch cùng với sự trợ giúp đắc lực của huynh đệ họ Dương, sản nghiệp của Niệm Từ đã phát triển rất mạnh mẽ, ngay cả đại mạc của người Mông Cổ cũng có môn nhân công việc của đảo Đào Hoa, tình hình Tây Chinh của quân Mông Cổ cũng được báo cáo rõ ràng để cho vợ chồng Quách Tĩnh có thể tiện lợi bố trí quân sự.
Trở lại đảo Đào Hoa giống như là trở lại nhà, Chu Bá Thông bỏ tất cả ngụy trang, khôi phục lại thiên tính của mình. Sư điệt, sư tôn của Toàn Chân Giáo gì đó, toàn bộ đều bị hắn ném ra sau ót, trở thành Hài Tử vương danh phù kì thực, cả ngày mang theo hai đứa bé ở trên đảo chọc gà trêu chó, gây sự cho cả đoàn người không được yên bình. Trong mắt người làm trước kia đã không còn bóng dáng của Chu đại gia thần bí của Tế Nam nữa, mà sau khi nghe Niệm Từ kể chuyện Tây Du Ký xong, mọi người đều âm thầm xưng hắn chính là Tôn Ngộ Không chỉ sợ thiên hạ không loạn. Trừ bỏ việc khoảng ba bốn tháng hắn ra ngoài mang Mỹ Mi trở về thành Tương Dương thăm cha mẹ ra, hắn căn bản là không suy nghĩ muốn rời khỏi đảo nữa.
Vì không để cho Quách Tĩnh và Hoàng Dung phải chịu nỗi khổ nhớ con, cũng vì để cho Mỹ Mi không trở nên xa lạ với cha mẹ, Hoàng Đảo chủ cách ba bốn tháng lại đưa Mỹ Mi về Tương Dương thăm mọi người. Vốn là muốn tự mình đi, nhưng kết quả là bị Lão Ngoan Đồng cùng với Mai Siêu Phong giành đi mất. Mỹ Mi ra ngoài đều có một hoặc hai cao thủ cao nhất trên giang hồ, cộng thêm mười mấy tùy tùng làm bạn, khí thế thật là hoành tráng. Cố định là Chu Bá Thông cùng với Mai Siêu Phong, đôi lúc là Lục Thừa Phong cũng đưa thủ hạ tới xen vào.
Lúc rảnh rỗi, Niệm Từ còn giảng dạy cho bọn nhỏ về tình huống chiến trận ở Tương Dương, dạy dỗ từ nhỏ để có thể tạo cho bọn nhỏ tính tự hào dân tộc và lòng thương người, khiến cho bọn nhỏ sùng bái anh hùng chống giặc, nên hiện nay ở trong mắt bọn nhỏ, trở thành tướng trấn giữ thành Tương Dương còn cao thượng hơn việc chiến thắng ở Hoa Sơn Luận Kiếm nữa.
Sau khi Mai Siêu Phong đem di hài của Trần Huyền Phong từ đại mạc về đảo Đào Hoa an táng xong thì đã tuân thủ lời thề của mình, không rời khỏi đảo một bước. Ban đầu, nàng ở trên đảo giúp sư phụ xử lý công việc khi sư phụ đi vắng, sau đó lại hợp tác với Dương Tam xây dựng mở rộng đảo Đào Hoa. Sau khi sư phụ trở về đảo, mấy ngày đầu tiên nàng vẫn bình thường nhưng nàng lại dần trầm mặc xuống. Vì thị giác có chướng ngại, cộng thêm tài quản lý của Mạc Sầu nên mọi sự vụ trên đảo đều giao cho Mạc Sầu quản lý, nàng không có việc gì làm, lại thêm nhìn một nhà sư phụ lại đang vui vẻ hòa thuận, nàng cảm thấy mình thật giống như người thừa. nếu không phải là vì lời thề, nàng thật muốn rời xa nơi này. Đang lúc này thì Niệm Từ tìm tới gặp nàng.
“Mai sư muội, cảm ơn muội hai năm qua đã quản lý mọi việc trên đảo Đào Hoa. Nếu không có muội ở đây, chúng ta lần này trở về không biết sẽ gặp phải khó khăn gì nữa.”- Niệm Từ chân thành nói.
“Sư tỷ đừng quá khách khí, ta chỉ làm theo bổn phận mà thôi. Đại đa số công việc đều do đám người Dương Tam làm, ta cũng không góp sức gì nhiều!”- Nàng nhàn nhạt nói. Khi nghe nói Dương Tam từng là người Minh Giáo, lại cam tâm tình nguyện quy thuận đại sư tỷ của mình thì nàng lại không khỏi bội phục nhãn lực hơn người của sư phụ, mới có thể tìm thấy một đệ tử kiêm thê tử có khả năng thu phục lòng người hơn người như vậy.
“Sư muội đừng nên quá khiêm tốn. Bọn họ là một đám đại nam nhân, không có được sự tinh tế, tỉ mỉ, đều là nhờ sư muội một bên nhắc nhở mà thôi. Trong lòng ta và sư phụ đều rất rõ ràng!”- Niệm Từ cười nói.
“Thật ra thì ta không nên gọi người là sư tỷ, phải gọi là sư nương mới đúng!”- nàng nói.
“Giữa chúng ta chỉ nói tới tình tỷ muội, không có phân biệt trưởng bối. Sư nương của chúng ta đang nằm tại đây, ta cùng với sư phụ đóng cửa là vợ chồng, mở cửa là thầy trò, ngươi không cần quá để ý. Ngay cả Dung Nhi cũng vẫn gọi ta là sư tỷ mà”- Niệm Từ cười nói tiếp.
“Nếu như không phải sư phụ giận chó đánh mèo thì ta mới chính là tiểu sư muội của đảo Đào Hoa, làm gì ở đây để ngươi gọi ta là sư tỷ đây”- hai người nghĩ về cảnh năm đó rồi cùng cười vui vẻ.
“Chúng ta là người một nhà, nhìn sư muội luôn buồn bã như vậy, ta cùng với sư phụ cũng không có dễ chịu. Mặc dù Trần Sư huynh đã trở lại sư môn, sư muội đã không còn tiếc nuối gì, nhưng cuộc sống không thể cứ để lặng lẽ trôi không mục đích như vậy được nha. Ta có chủ ý này, muội nghe thử qua có được không?”- trầm ngâm một lát sau Niệm Từ bắt đầu nói ra ý của mình.
"Cái gì?"
“Muội và Trần sư huynh ân ái nửa đời, đáng tiếc lại không có con. Sau này lại nhận nghĩa huynh ta làm đồ đệ nhưng huynh ấy lại không may chết sớm. Hiện tại thế sự rất loạn, hài tử mồ côi có rất nhiều, không bằng sư muội đi ra ngoài lưu ý thu dưỡng vài đứa, cũng có người thừa kế hương khói Trần gia, muội xem thấy có được hay không?”- mẫu tính là thiên tính, Niệm Từ hy vọng có thể đốt lên lại ngọn lửa nhiệt tình của Mai Siêu Phong.
“Ta chưa bao giờ làm mẹ thì có làm được không? Hơn nữa ta đã thề với sư phụ là đời này không bước chân ra khỏi đảo thì làm sao đi được đây?” -Nàng chần chờ hỏi, đề nghị của Niệm Từ thật khiến cho nàng động tâm.
“Không cần lo lắng, ta chưa từng làm mẫu thân qua nhưng khi sinh Tiểu Mã Câu rồi thì cũng tự động biết chăm sóc đấy thôi. Chờ tìm được hài tử, thì cứ để chúng chơi đùa cùng với Tiểu Mã Câu là được rồi. Có người nào trời sinh đã biết làm cha mẹ đâu, nếu như muội nguyện ý thu dưỡng,thì cũng có thể để chúng kế thừa dòng họ của mấy vị sư huynh, đảo Đào Hoa chúng ta không phải là không có tiền nuôi hài tử. Đó cũng là vì tương lai kiếm thêm trợ thủ cho Tiểu Mã Câu nữa nha!”
Nhớ tới mấy sư huynh đệ Khúc, Phùng bị mình liên lụy bị đánh gãy chân, còn có Vũ sư huynh còn đang mất tích, Mai Siêu Phong không khỏi mạnh mẽ lên, chậm rãi nói:
“Tạ sư tỷ đã quan tâm tới Siêu Phong. Ta nhất định sẽ không nhục sứ mạng, tìm mấy đứa trẻ ngoan ngoãn để kế thừa hương khói cho các sư huynh, cũng vì Tiểu Mã Câu tìm vài trợ thủ đắc lực!”
Buổi tối, Niệm Từ đem chuyện mình nói với Mai Siêu Phong nói lại cho Hoàng Dược Sư nghe, hắn quét nhẹ thê tử một cái, nói:
“Đại sư tỷ lợi hại như vậy còn cần vi sư phải ra tay sao? Ít lấy ta và Ngạo Chi làm bia đỡ đạn đi!”
“Chàng là ông trời của ta, ta phách lối không phải là do chàng dạy sao? Sư phụ chính là Định Hải Thần Châm của đảo Đào Hoa mà!”- Niệm Từ cười đùa vòng ra sau lưng của hắn, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho hắn.
“Nàng cho là ta không biết sao, Định Hải Thần Châm chính là Kim Cô Bổng trong tay Tôn Ngộ Không!”- thính lực của Hoàng Dược Sư cực kỳ tốt, hắn đã sớm nghe hết tất cả truyện kể nàng kể cho bọn nhỏ nghe.
“Ta là Tôn Ngộ Không, chàng là Phật Như Lai, ta làm sao cũng không thể trốn thoát khỏi bàn tay của chàng được”- nàng trêu chọc nói.
“Nàng chịu trốn sao?”- Dưới ánh nến, khuôn mặt tươi cười của Hoàng Dược Sư thật là có mị lực nha.
“Dĩ nhiên là không, có chết cũng phải dây dưa với chàng cả đời!”- vừa nói nàng vừa đỏ mặt, nghiêng người ngồi lên đùi của phu quân, dây dưa nóng bỏng.
Từ đó mỗi lần Mai Siêu Phong ra ngoài, khi trở về đều mang theo về một đứa nhỏ. Sáu đứa nhỏ từ còn nằm trong tã đến lớn 7, 8 tuổi lần lượt được đưa về đảo, dưới sự đề nghị mãnh liệt của Niệm Từ, bọn chúng đều được Hoàng Dược Sư đặt cho một cái tên, trở thành môn nhân của đảo Đào Hoa.
Ngay từ ngày được cho quay trở lại sư môn, Lục Thừa Phong luôn tâm tâm niệm niệm muốn trở về đảo Đào Hoa, hầu hạ ở bên cạnh sư phụ. Thật vất quả qua hết 1 năm, hưng phấn trở về đảo thì lại không thấy sư phụ phải thất vọng rời đi. Mấy năm sau, tin tức sư phụ quay về đảo được đưa tới Lục gia trang, hắn lập tức sửa sang lại hành trang, mang theo con trai Lục Quán Anh trở về đảo. Thấy sư phụ ở đó, hắn cao hứng tới nước mắt dàn dụa, không để ý tới đảo Đào Hoa lại có thêm một đám con nít nữa rồi. Tuy rằng hắn đi đứng chưa được thuận tiện lắm, nhưng vẫn cố ý muốn để cho con trai trở về, còn bản thân mình thì muốn ở lại đi theo hầu hạ sư phụ. Hoàng Dược Sư phải lên tiếng ngăn cản, cho phép hắn hàng năm lên đảo vài tháng thỉnh an, thì cha con hắn mới không hề cam tâm tình nguyện rời khỏi đảo.
Ngu Cô vẫn ở lại Lục gia trang, được hưởng đãi ngộ như một đại tiểu thư, về sau tuổi dần lớn, đã được Lục Thừa Phong làm chủ gả cho con em trong trang, cuộc sống cũng coi như là viên mãn, cũng bỏ xuống được một việc tâm sự của Hoàng Dược Sư.