Sống Lại Để Yêu Anh

Chương 22: Cách thức yêu của tôi



Edit: Mật Mật

Beta: Bắp

“Lý Hiểu Nhạc,em oan ức lắm à?” Quý Duy Phó điều chỉnh lại nét mặt, giọng  nghiêm túc hỏi.

Lý Hiểu Nhạc bĩu môi nhìn Quý Duy Phó bướng bỉnh không chịu trả lời vấn đề của anh, nhưng lại dùng ánh mắt để lên án anh. Cô không oan sao? Có thể không oan à?. Bị người mình thích ghét, xa lánh khiến cô rất đau lòng. Một lòng mong chờ buổi hẹn hò của hai người nhưng lại trở thành một buổi hẹn nhóm. Cả một ngày đều bị coi như không khí, bộ dạng lạnh nhạt của anh như một thanh kiếm đâm vào trái tim cô, khiến cô không thở nổi.

Cô không phải  người thích khóc. Nhưng khi gặp chuyện có liên quan đến anh thì thần kinh vừa mẫn cảm vừa yếu đuối của cô rất dễ bị kéo lên.

“Lý Hiểu Nhạc, tôi hỏi em. Hôm nay em hẹn ai đi đạp thanh*?” Tay Quý Duy Phó thỉnh thoảng gõ nhẹ đầu gối, sắc mặt nhìn qua vẫn là vẻ lạnh lùng nghiêm nghị mà xa cách. Nhưng nhìn kĩ lại phát hiện khóe miệng của anh ẩn hiện đường cong, điểm tinh tế rõ ràng như thế nhưng Lý Hiểu Nhạc đang bị bi thương bao phủ làm sao phát hiện được.

“Quý Duy Phó!” Lý Hiểu Nhạc hết sức nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Quý Duy Phó. Mặc dù giờ phút này trong lòng của cô rất muốn làm phản, thế nhưng nhiều năm qua vẫn giữ thói quen coi Quý Duy Phó là trung tâm cuộc sống, trong lúc nhất thời vẫn khó có thể thay đổi.

“Vậy vừa rồi em chơi với ai.” Quý Duy Phó lại hỏi.

“ À…Lâm Khải Hiên!” Lý Hiểu Nhạc nghĩ một chút rồi rụt rè trả lời.

“Cho nên, em mời tôi đi chơi nhưng lại bỏ tôi một mình, đây là đúng sao? Tôi bị người ta coi thành không khí mà vẫn muốn tôi cười đùa vui vẻ sao? Em thấy tôi tính tình tốt liền cho rằng tôi dễ bắt nạt đấy à?

Quý Duy Phó vô cùng giảo hoạt đặt mình ở vị trí vô tội rồi hỏi từng câu từng câu đều nhằm vào chỗ sai của Lý Hiểu Nhạc. Quý Duy Phó nói một câu đầu Lý Hiểu Nhạc liền cúi thấp một chút. Hình như hôm nay mình đúng là có bỏ rơi anh một chút rồi, nhưng vậy cũng không thể chỉ trách cô chứ! “Người không phải do anh mang tới sao? Hơn nữa cũng là anh lạnh nhạt với người ta trước mà.” Lý Hiểu Nhạc nhỏ giọng phản bác.

“Còn dám cãi”. Quý Duy Phó khẽ quát một tiếng, nhìn như là bị phản bác mà trong lòng không vui, nhưng có trời mới biết nhìn khuôn mặt của Lý Hiểu Nhạc vì cố gắng chịu oan mà biến hoá không ngừng khiến trái tim anh sung sướng ngất trời. Thật sự xấu xa vô cùng. “Tôi lạnh nhạt với em một chút em liền đi tìm người khác, nói vậy được sao?”

Quý Duy Phó là kiểu người điển hình của việc chỉ cho phép quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn. Một khi phát hiện tình cảm của mình, cho dù chưa nói rõ ràng cũng mang người nào đó làm thành vật riêng của mình.

“Quý Duy Phó…” Lý Hiểu Nhạc đột nhiên giống như phát hiện chuyện gì vậy, đôi mắt ngập tràn nước mắt càng trở nên sáng ngời, có chút chần chờ mà hỏi. “Anh không phải …đang ghen chứ!”

Không ngờ cảm giác của cô nhóc này lại nhạy bén như vậy, Quý Duy Phó bị cặp mắt sáng lấp lánh của Lý Hiểu Nhạc nhìn đến ngứa ngáy trong lòng, chỉ muốn thuận theo bản năng mà hành động, nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình lại phải mạnh mẽ kiềm chế lại. Sờ nhẹ đầu cô xong quay mặt đi, giọng nói đầy kiêu ngạo. “Em cảm thấy có thể sao?”

Đúng vậy. Vuốt lại chỗ tóc bị sờ loạn, Lý Hiểu Nhạc có chút thất vọng. Đã sớm biết lòng của  Quý Duy Phó không dễ đạt được như vậy rồi. Cô vẫn còn một đoạn đường dài đằng đẳng phải đi nữa.

Nhìn mặt Lý Hiểu Nhạc không che giấu được biểu tình thất vọng, Quý Duy Phó có chút không nỡ đànhbất đắc dĩ gõ trán Lý Hiểu Nhạc. “Em ấy, chỉ giỏi hành hạ người khác…”

“Đừng gõ trán em!” Lý Hiểu Nhạc có chút bất mãn gạt tay Quý Duy Phó ra. Hôm nay Quý Duy Phó thật kì quái, lúc nóng lúc lạnh hoàn toàn không giống một người. Giống như nhân cách bị phân liệt vậy.

Cô nhóc này lại dám phản kháng mình, xem ra phải dạy dỗ thật cẩn thận một chút!

“Lý Hiểu Nhạc, xét thấy thái độ hôm nay của em hết sức tệ hại tôi quyết định sẽ có một hình phạt nho nhỏ cho em, em…”

“Chờ đã, em không làm gì sai tại sao lại bị phạt” Lý Hiểu Nhạc không phục ngắt lời Quý Duy Phó.

“Em dám nói hôm nay em không làm gì sai?” Quý Duy Phó nghiêm túc nhìn Lý Hiểu Nhạc, khí thế mạnh mẽ không hề có xu hướng giảm bớt. “Biết sai không nhận, cũng phải phạt.”

“A…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Hiểu Nhạc nhăn nhó kêu rên, nhưng lần này thông minh không dám phản bác gì nữa.

Cho nên nói góp nhặt nhiều năm lạm dụng uy quyền thật sự là quá dọa người.

“Xét thấy mọi chuyện xảy ra hôm nay đều bởi vì Lý Hiểu Nhạc không đủ quan tâm Quý Duy Phó, cho nên sau này Lý Hiểu Nhạc phải quan tâm Quý Duy Phó nhiều hơn, mọi việc đều phải ưu tiên  Quý Duy Phó, đặt Quý Duy Phó ở trong lòng, không được đến gần nam sinh khác ngoài Quý Duy Phó, mỗi sáng  phải đích thân làm điểm tâm cho Quý Duy Phó ăn, mỗi sáng phải chờ Quý Duy Phó cùng đi học, Quý Duy Phó nói gì phải nghe đó, tuyệt đối không phản đối, không cãi lại.”

Nói một đoạn dài như vậy ngay cả lấy hơi cũng không có. Sau đó còn hết sức thản nhiên nhìn Lý Hiểu Nhạc bị anh nói đến sửng sốt, chờ câu trả lời của cô.

Mà Lý Hiểu Nhạc sớm đã bị một tràng văn kia của Quý Duy Phó làm cho choáng váng, luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng. Cảm giác giống như mọi chuyện đều bị đảo lộn, muốn hỏi lại hắn thế nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của Quý Duy Phó, cuối cùng chỉ đành mạnh mẽ mang nghi vấn nuốt xuống, gật đầu đáp ứng điều kiện không công bằng này.

Mà Quý Duy Phó sau khi đợi Lý Hiểu Nhạc gật đầu đáp ứng, lại hết sức nhanh chóng rút một quyển sổ từ ba lô ra, ‘xoạt xoạt xoạt’ viết một lúc lâu. Một tờ hiệp ước cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt Lý Hiểu Nhạc, cô nhăn mặt đau khổ nhận lấy tờ giấy và cây bút Quý Duy Phó đưa qua ký tên mình lên. Thấy thế nào cũng giống bán mình cho người khác làm nô tì.

Quý Duy Phó hài long nhìn tờ hiệp ước gật đầu một cái, sau đó bỏ vào ba lô cất kĩ. Gọi Lý Hiểu Nhạc đứng dậy xuống núi, bãi chiến trường sau lưng … Tự  có người thu dọn.

Ngày thứ ba mươi sau khi sống lại:

Tôi vẫn cho là mình đã hiểu rất rõ Quý Duy Phó, nhưng cho tới hôm nay mới phát hiện thật ra anh còn có rất nhiều mặt mà tôi không biết, càng ở bên cạnh càng cảm thấy anh là một ẩn số. Cảm giác kiếp trước sống mười năm vẫn không bằng sống lại một tháng. Chuyện này không biết nên vui hay nên buồn đây.

Tôi vẫn luôn nỗ lực muốn anh thích mình, thế nhưng tôi  chưa bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó bị Quý Duy Phó ghét sẽ như thế nào, hôm nay tôi rốt cuộc có cơ hội cảm nhận một chút loại cảm giác đó, loại cảm giác giống như cả trái tim bị xé nát, thật sự cả đời này cũng không muốn tiếp tục cảm nhận. Khi anh ấy dùng ánh mắt lạnh lùng xa cách nhìn mình, cảm giác cả thế giới đều trở thành một màu xám xịt. Trong lòng không ngừng kêu gào đừng, đừng chán ghét em, đừng đẩy em đi.

Nhưng cho dù thế nào, chỉ cần Quý Duy Phó chưa chính miệng nói ghét tôi thì tôi nhất định vẫn sẽ tiếp tục mang nụ cười đi theo anh ấy. Bởi vì tôi yêu anh ấy. Có lẽ sẽ có người nói yêu như vậy quá mức hèn mọn, nhưng vậy thì sao? Đây chính là cách tôi yêu anh ấy.

Chẳng qua không biết nếu thật sự có một ngày tôi bị Quý Duy Phó ghét, tôi sẽ như thế nào? Liệu tôi có thể chịu được nỗi đau đó không? Vẫn có thể tiếp tục cười mà sống không? Chỉ mong…Vĩnh viễn sẽ không có một ngày như vậy.

….

Những ngày sau hội đạp thanh đều rất bình thường, Quý Duy Phó cùng Lý Hiểu Nhạc mỗi ngày sau khi tan học vẫn cùng đi thư viện học bài như cũ, hiện giờ bạn học đối với việc hai người công khai đi đôi về cặp đã trở nên quen thuộc, thậm chí có một số người còn cảm thấy hai người cũng rất xứng đôi. Đương nhiên đó chỉ số ít, hơn nữa nếu bọn học biểu đạt ý nghĩ của mình liền bị phản đối nên suy nghĩ trong đầu bọn họ không lâu sau liền rơi vào quên lãng. Bởi vì bọn họ cũng không có thời gian đi quan tâm người khác có phải quan hệ yêu đương hay không.

Bởi vì, sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi. Ngay cả những nữ sinh bình thường thích soi mói Lý Hiểu Nhạc cũng giảm xuống không ít. Mà Lý Hiểu Nhạc lại bận tối mắt tối mũi, mặc dù cô bây giờ có tư duy của người trưởng thành, năng lực thông hiểu tăng không ít, thế nhưng vẫn bị những đề toán kia làm khó. mỗi ngày trừ lúc tan học Quý Duy Phó giảng giải cho cô, buổi tối cô còn phải làm xong một lượng lớn bài tập mới có thể đi ngủ. Cho nên đến khi thi giữa kì hết thúc, bộ dạng của Lý Hiểu Nhạc có thể sánh bằng quốc bảo rồi.

Nhưng lúc này cô vẫn không thể nghỉ ngơi, bởi vì từ một tuần trước cô nhìn thấy một quán cà phê đang tuyển nhân viên bán thời gian làm thứ bảy chủ nhật liền đến phỏng vấn rồi, cung đã trao đổi với ông chủ xong, thứ bảy này thi giữa kì xong sẽ tới làm.

Sau khi sống lại cô hiểu chuyện hơn nhiều, cô biết từ nay về sau chuyện cô cần làm khẳng định so với bạn bè cùng lứa nhiều hơn nhiều, mà bây giờ bất kể làm gì cũng không thể thiếu tiền. Cô không thể bởi vì chuyện riêng của mình mà khiến cả nhà gánh thêm áp lực, chỉ có thông qua cách này mới có thể dần dần lấp đầy túi tiền của mình đề phòng bất cứ tình huống nào, đối với cha mẹ cô cũng chỉ giải thích cô thích đồ này đồ kia muốn tự dựa nào năng lực của chính mình để mua, như vậy mới khiến cha mẹ miễn cưỡng đồng ý cho cô đi làm. Dĩ nhiên cô cũng không nói chuyện này với Quý Duy Phó.

Cho nên, thi giữa kì xong, Lý Hiểu Nhạc nhắn cho Quý Duy Phó một tin nhắn nhắn rồi chạy thẳng đến quán cà phê. Ngày đầu tiên đi làm không nên đến trễ.

Vào quán cà phê, nguyên nhân vì là cuối tuần nên đã có vài người khách ngồi đó uống cà phê trò chuyện, Lý Hiểu Nhạc vừa gật đầu với đồng nghiệp vừa đi về phía phòng thay đồ để thay quần áo. Thay quần áo xong lúc đi ra mới phát hiện ông chủ quán đang ngồi trước một chỗ  hướng về một khối đá hình dáng kì quái lộ vẻ mặt tưởng nhớ.

Ông chủ tiệm cà phê tên  Lưu Dương là một người đàn ông trẻ chừng ba mươi tuổi. Đàn ông ở cái tuổi này, dáng dấp không tệ, lại có một quán cà phê kinh doanh khá tốt trong khu phố náo nhiệt, theo lý thuyết hắn phải đang trong giai đoạn năng nổ, ngập tràn ý chí phấn đấu mới đúng, nhưng hắn lại giống như bị rút đi linh hồn vậy, cặp mắt vô thần, mặt không cảm xúc, mỗi ngày như cái xác sống biết đi, chỉ có thỉnh thoảng khi đối mặt với hòn đá hình thù kì quái này mới để lộ ra một chút cảm xúc. Lý Hiểu Nhạc nhìn cũng có chút sợ hãi, nếu không phải nơi này lương cao, cô cũng không dám tới làm.

Nhưng dù thế nào, việc gì đến ắt sẽ đến, cô chỉ muốn cố gắng hết sức làm tốt công việc của mình, còn chuyện không nên quản cô liền mặc kệ.

Chẳng qua là thời điểm này Lý Hiểu Nhạc không thể ngờ rằng nơi này sẽ trở thành sóng gió đầu tiên trong cuộc đời sau khi sống lại của cô, mặc dù không lớn lắm, nhưng vô cùng có ý nghĩa.

* Đạp thanh: Cũng chính là 1 ngày hội kiểu du xuân, chơi xuân trong tiết Thanh minh nhé, đừng ai hiểu nhầm đạp thanh là đi tảo mộ à nha 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv