Editor: Cỏ
(Chương 33 là ngoại truyện nên mình sẽ edit sau)
Chu Dao tỉnh lại, nhìn trên giường chỉ có mình nàng, duỗi tay lấy di động đặt ở trên tủ đầu giường xem giờ, thân thể vừa động mông liền đau:"Tê...." Nàng quay đầu ra sau xem, mông đều thâm tím, tối hôm qua đồ lưu manh kia không biết phát điên cái gì uống rượu liền điên, xuống tay tàn nhẫn đánh mông nàng.
Mặc quần áo xong rửa mặt rồi đi ra ngoài, xuống hành lang lầu hai xem, nhìn thấy thân trên hắn trần trụi chỉ mặc một cái quần đùi, ngồi trên sô pha phòng khách gọi điện thoại, trong tay kẹp điếu thuốc.
Chu Dao che lại mông đi qua, Trình Nghị thấy nàng xuống dưới, liền nói với người trong điện thoại:"Ngày mai đến công ty nói sau." Rồi cúp máy, đem điếu thuốc trong tay dí lên gạt tàn dập tắt.
Chu Dao đi đến trước mặt hắn, đem vạt váy vén lên, hai cánh mông đẫy đà màu mỡ che kín bởi vết thâm tím sưng tấy, trông thảm đến mức dọa người.
Trình Nghị còn chưa kịp phản ứng, đã thấy mông nàng đến trước mặt hắn, trong mắt chỉ toàn hình ảnh cặp mông tròn trịa của nàng, nhìn thấy thứ mình đã tạo ra, có chút chột dạ sờ sờ mông nàng.
Thân thể Chu Dao rụt rụt:"Tê...Đau, đừng có sờ."
Ngay sau đó lại phẫn hận nói:"Anh nhìn xem tối hôm qua anh phát điên cái gì!"
Tuy rằng lúc trước khi làm hắn đều cắn, mỗi lần đều để lại người nàng đầy vệt đỏ, nhưng lần này lại đặc biệt nghiêm trọng, cặp mông như bị xe cán qua, đi đường cũng cảm giác được đau đớn.
Trình Nghị tự biết đuối lý, vội vàng nhận sai:"Bà xã anh sai rồi, để anh lấy thuốc mỡ giúp em xoa một chút."
Chu Dao bị hắn ôm về phòng, quần áo cởi sạch sẽ đặt lên giường, sau lưng tuyết trắng che kín một mảnh vệt đỏ ái muội, hắn ngồi một bên bôi thuốc mỡ giúp nàng, còn đem tay xoa cho ấm trước, để tác dụng của thuốc dễ dàng thẩm thấu hơn, lòng bàn tay hắn thô ráp còn có vết chai mỏng, Chu Dao bị thương ở mông cho dù bị hắn nhẹ nhàng xoa ấn cũng cảm thấy đau không chịu được, liên tục kêu đau "úi".
Trình Nghị nhìn hai cánh mông vốn căng đầy trắng nõn bị hắn biến thành như vậy cũng rất đau lòng, mỗi khi ở cạnh nàng người hắn sẽ không có một chút lý trí nào, tối hôm uống rượu lại càng thêm thô bạo hơn.
Sau khi bôi thuốc mỡ xong hắn đau xót hôn hôn mông nhỏ nàng, lại bẻ ra kẽ mông hôn hôn lỗ đít hồng nhạt, dùng đầu lưỡi liếm nó đến nhẹ nhàng sợ hãi run rẩy.
Hô hấp hắn dần dần trở nên nặng nề, càng lúc càng dùng lực liếm, đầu lưỡi chui vào, Chu Dao vô cùng lo lắng hắn lại động dục, nàng còn chưa nghỉ ngơi tốt đâu, tối hôm qua bị hắn làm cho tiểu huyệt có chút đau nhức, đành lắc mông ngăn cản môi lưỡi hắn tiến công.
Thanh âm cũng có chút không ổn:"Ưm ~ anh đừng hôn, em còn rất mệt đấy."
Trình Nghị ở huyệt dưới nàng hung hăng thọc vào rút ra vài cái mới ngẩng đầu lên, hồng hộc thở hổn hển, hai tay chống ở hai bên đầu nàng, lưu manh đè trên người nàng, hôn xuống sườn mặt nàng lộ ra từ trong chăn.
"Đói bụng sao? Anh làm đồ ăn cho em."
Thứ duy nhất hắn có thể làm là trứng gà và rau xanh.
Chu Dao cười:" Anh không cần đến công ty sao? Nên đến vào buổi chiều nhiều một chút."
Trình Nghị gặm cắn đôi vai non mịn của nàng, kìm hãm xao động trong cơ thể:"Bận lâu như vậy cũng chưa có thời gian chăm sóc cho em, hôm nay anh không đến công ty nữa mà ở nhà với em."
Chu Dao xoay người qua, đem cả khuôn mặt lộ ra ngoài, khóe miệng nàng mang theo ý cười, hai má lúm đồng tiền sâu hoắm, đôi mắt sáng long lanh:"Vậy em muốn cùng anh ra ngoài đi dạo phố hẹn hò, không muốn ở nhà đâu."
Ở nhà hắn luôn ôm nàng động tay động chân, không cẩn thận một chút lại hẹn hò trên giường.
Nàng thật sự rất vui vẻ, khoảng thời gian trước vì hắn bận rộn, thời gian ở bên nhau không nhiều lắm, khó làm nũng được với hắn, mang theo giọng nhẹ nhàng khoa trương của thiếu nữ, nàng nói:"Chúng ta chưa từng làm qua việc này."
Trình Nghị hôn má lúm đồng tiền nhỏ của nàng, cười nói:"Đều nghe bà xã, hôm nay muốn làm gì đều làm hết."
Chu Dao đẩy đẩu người hắn để hắn đừng đè trên người nàng nữa, nàng muốn chuẩn bị để đi hẹn hò, Trình Nghị bật cười đem nàng đè dưới thân hôn mấy trận mới đứng lên.
Vì bọn họ lần đầu tiên hẹn hò, Chu Dao liền tỉ mỉ trang điểm nhẹ nhàng, mặc một cái váy liền màu vàng nhạt bình thường, cái váy đem vòng eo nàng bó đến càng nhỏ, bộ ngực đẫy đà, còn đeo thêm đôi giày cao gót.
Trình Nghị đã sớm mặc xong quần áo, ngồi ở lầu một yên lặng chờ nàng, áo trên của hắn cùng màu với váy nàng, nhìn thấy nàng mặc váy liền áo, eo nhỏ kia kích cỡ chỉ bằng nắm tay, hai cẳng chân tinh tế thẳng tắp, hầu kết Trình Nghị lăn tăn, chợt không muốn ra ngoài nữa, chỉ muốn đem nàng đè dưới thân làm việc sung sướng cả ngày.
Hắn ôm nàng đi ra ngoài, tay lại không an phận sờ lên ngực nàng vuốt ve, Chu Dao cả giận nói:"Lão Trình! Có thể đừng luôn sờ tới sờ lui được không?"
Trình Nghị cắn lỗ tai nàng, thanh âm mang theo bất đắc dĩ:"Anh có già như vậy sao? Không phải chỉ lớn hơn em vài tuổi thôi mà."
Ánh mắt Chu Dao giảo hoạt cong mắt cười:"Ba tuổi là một thế hệ, chúng ta là cách nhau ba thế hệ rồi."
Trình Nghị cười xấu xa, hung hăng xoa nhẹ ngực nàng, ngón tay từ cổ áo nàng cắm lên ngực nàng:"Ngực em rãnh mông em lão tử đều đã liếm qua, còn có chỗ nào lão tử chưa liếm?"
Chu Dao đỏ mặt trừng mắt liếc hắn một cái, nam nhân này không thể nói chuyện bình thường được, đầu óc toàn tư tưởng bậy bạ:"Mặc kệ anh."
Bọn họ đi ăn cơm trước, Chu Dao đã lên mạng tìm hiểu trước, nàng đánh giá rất cao một tiệm cơm tây cách điệu, bầu không khí xác thật không tồi, hơn nữa trong khoảng thời gian này không có nhiều người nên không cần xếp hàng, khi Trình Nghị nghe được nàng muốn bò bít tết chín hết liền không nhịn được bật cười.
Chu Dao buồn bực nói:"Em thích chín hết không được sao."
Trình Nghị cười không ngừng, đem phần bò bít tết của nàng giúp nàng cắt thành miếng nhỏ:"Được được được."
Cơm nước xong đi lên khu thương mại xem phim, chọn một bộ hài kịch lãng mạn, hai nam nữ diễn viên chính đều là người Chu Dao thích.
Trình Nghị xếp hàng mua vé, Chu Dao đi mua bắp rang, tuy rằng vừa mới ăn cơm xong, nhưng xem phim mà không ăn bắp rang sẽ cảm giác thiếu thiếu một chút.
Lâm Ngữ Hi ở trong tiệm châu báu mua trang sức, bên tai là giọng nhân viên cửa hàng lấy lòng khen tặng, vô tình ngó mắt ra ngoài cửa sổ, thấy được bóng dáng người quen, thân hình hắn cao lớn cường tráng, khuôn mặt cương nghị, so với năm đó thần thái còn trầm ổn cao ngạo hơn nhiều.
"A Nghị."
Trình Nghị nghe thấy có người gọi hắn, quay đầu lại, nhìn thấy người xưa lâu không gặp, nàng thay đổi rất nhiều, khuôn mặt tinh xảo quần áo được may khéo léo, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều lộ ra một phong thái tự tin.
Lâm Ngữ Hi cười, cùng hắn chào hỏi:"A Nghị, đã lâu không gặp, từ xa em đã nhìn thấy một người giống như anh, không nghĩ tới thật sự là anh, thật không thể tin được kiểu người như anh cũng tới xem phim."
Trước đây khi hắn cùng nàng ở bên nhau sẽ không kiên nhẫn với mấy việc như thế này, số lần bọn họ đi dạo phố vô cùng ít ỏi hầu như không có mấy, chẳng lẽ nữ nhân bên cạnh hắn hiện tại, đã thay đổi hắn.
Trình Nghị cúi đầu cười cười, thái độ cũng không lung lay, đối xử với nàng tựa như với một người bạn bình thường:"Đưa bạn gái tới."
Khi hắn nhắc tới bạn gái không dấu được sự sủng nịch lại không phải vì nàng, khuôn mặt tinh xảo của Lâm Ngữ Hi hơi bất động, âm thanh cứng đơ:"Anh hiện tại sống tốt không?"
Trình Nghị nói:"Rất tốt, em thì sao."
Ngữ khí nhàn nhạt khách khí hỏi lại.
Bên môi Lâm Ngữ Hi hiện lên một nụ cười chua xót:"Lão nam nhân kia đã chết từ năm trước, em cùng vợ hắn tranh giành gia sản đã được một năm."
Trình Nghị cười cười từ chối cho ý kiến, năm đó khi nàng chọn con đường kia bọn họ đã sớm trở thành người dưng, chưa từng gặp lại.
Chu Dao đứng ở quầy bán bắp rang, từ xa đã nhìn thấy khuôn mặt lãnh diễm của một cô gái dáng người cao gầy đứng cạnh Trình Nghị, cô gái kia nói chuyện cùng hắn, giọng điệu thân thiết.
Chờ mua xong trở về, liền tò mò hỏi hắn:"Cô gái vừa rồi là ai thế?"
Trình Nghị nhận lấy đồ vật trong tay nàng, một tay ôm lấy bả vai nàng đưa vé cho người kiểm duyệt rồi đi vào xem phim, ngữ khí nhàn nhạt trả lời:"Một người bạn bình thường."
Chu Dao tuy hơi có cảm giác quan hệ của bọn họ không đơn giản như vậy, nhưng cũng chỉ "ồ" một tiếng cũng không hỏi nữa.
Tìm vị trí tốt ngồi xuống, nhặt lên một cái bắp rang đặt vào trong miệng:"Em là lần đầu cùng người khác đi xem phim đấy."
Trình Nghị nghe xong trong lòng giật giật, cười nói:"Có chuyện gì muốn làm anh đều thỏa mãn em, chỉ cần em không chê em và anh cách nhau ba thế hệ (9 tuổi) là được."
Chu Dao chụp tay hắn, trong lòng ngọt lịm lại giả vờ giận dỗi nói:"Ai cần anh làm."
Phim này thật sự buồn cười, Chu Dao xem đến mức cười không ngừng, kết cục là một cặp tình nhân vốn vì hôn nhân mà nhốn nháo ồn ào, rốt cuộc cũng tổ chức hôn lễ, họn họ mắc mưu bố mẹ ở giáo đường đọc diễn văn cho nhau, ngữ khí chân thành ánh mắt kiên định, Chu Dao cảm động đến mức nước mắt chảy rưng rưng, lúc bọn họ trao nhẫn, không kìm được rơi nước mắt.
Trình Nghị vừa bực mình vừa buồn cười, không rõ cô nàng này khóc cái gì, lấy khăn giấy giúp nàng lau khóe mắt:"Khóc gì mà khóc, muốn kết hôn ngày mai cùng lão tử đi lãnh chứng!"
Mắt Chu Dao chứa đầy nước mắt trừng hắn một cái, đồ lưu manh này đâu hiểu con gái khát khao một hôn lễ đẹp như thế nào.
Lúc xem xong phim, đôi mắt Chu Dao vẫn hồng hồng, phấn trang điểm có chút lem luốc:"Em đi toilet sửa sang lại một chút."
Chu Dao đứng trước gương tô lại son, nữ nhân vừa rồi nói chuyện với Trình Nghị cũng rửa mặt ở bồn rửa tay, ánh mắt hai người qua gương va chạm nhau, Chu Dao cười cười thân thiện với nàng.
Lâm Ngữ Hi không hiểu tại sao mình không thể đi khỏi đây, đứng bên ngoài chờ bọn họ xem xong phim, nhìn thấy Trình Nghị ôm một nữ nhân vào lồng ngực, giúp nàng ngăn cản đám đông từ trong trào ra, ngũ quan nữ nhân dịu dàng thanh nhã, vóc dáng nhỏ xinh tựa vào ngực hắn.
Như chim nhỏ nép vào người hắn, hai người động tác thân mật, ánh mắt tiếp xúc ái muội triền miên không coi người ngoài ra gì, đây chính là nữ nhân đã thay đổi hắn sao.
Nhìn thấy một màn này trong lòng liền khó chịu cảm giác ghen tị, nhịn không được đi theo nàng vào toilet, chủ động chào hỏi với nàng:"Chào cô, tôi tên là Lâm Ngữ Hi."
Chu Dao cũng cười đáp lại:"Chào cô, tôi tên Chu Dao."
"Tôi biết Trình Nghị, Trình Nghị đã nói cho cô biết tôi là ai chưa?"
Chu Dao trang điểm xong, đặt tay ở vòi nước cảm ứng rửa một chút, có chút không hiểu sao nàng lại hỏi vậy:"Hắn nói cô là một người bạn của hắn."
Khóe miệng Lâm Ngữ Hi gượng cười, môi đỏ hơi cong:"Không sai, tôi là bạn hắn, nhưng hắn lại không nói tôi còn là bạn gái cũ của hắn sao?"
Nàng yên lặng đi đến bên cạnh hộp giấy lấy giấy lau tay:"Hình xăm trên lưng hắn chính là tên của tôi."
Ngữ khí mang theo chút khiêu khích cùng ngạo nghễ.
Người Chu Dao hơi cứng lại, động tác lau tay dừng một chút, trái tim nhịn không được co rút đau đớn, trong nháy mắt hoảng loạn không biết nên đáp lại như thế nào mới tốt.
Trước đây gọi video cũng vô tình nhìn thấy trên lưng hắn có một hình xăm, nhưng nàng không nhìn kỹ lắm, hóa ra là vì nữ nhân trước mắt này xăm.
Chu Dao áp xuống cơn ghen tuông ở yết hầu, cười cười:"Lâm tiểu thư nói cho tôi việc này là có ý gì? Người nào mà không có quá khứ."
Lâm Ngữ Hi nói tiếp:"Trước ngực tôi cũng vì hắn mà xăm một cái."
Chu Dao trước sau không dao động, trên mặt vẫn luôn cười rạng rỡ:"Hắn liếm phía dưới của tôi, đã liếm cho cô sao? Hôm nay trước khi ra ngoài còn liếm cả mông tôi cơ."
Câu này đối với Lâm Ngữ Hi liền thành đòn trí mạng, nam tử to lớn kia theo chủ nghĩa nam nhân lại chịu liếm phía dưới của nữ nhân, Lâm Ngữ Hi không thể ngờ được hắn sẽ yêu nàng đến mức vậy, nàng ngây ngẩn cả ngườu không nói nữa.
"Lâm tiểu thư, chúng tôi còn phải đi hẹn hò nữa, tạm biệt."
Chu Dao vòng qua nàng đem khăn giấy trong tay ném vào thùng rác đi ra ngoài.
Trình Nghị chờ ở bên ngoài đi tới:"Bà xã còn muốn đi đâu tiếp không?"
Nghe thấy hắn gọi nàng là "bà xã" mà nàng không thể ngừng suy nghĩ hắn có phải cũng gọi nữ nhân kia như vậy không, tuy rằng nàng đã từng nghĩ qua trước đây hắn cũng sẽ có bạn gái, nhưng không nghĩ rằng hắn thế nhưng sẽ vì nữ nhân kia xăm hình.
Trong lòng nhịn không được nước mắt chực rưng rưng, trái tim co rút lại đau đớn:"Không đi, em muốn về nhà."
Dọc đường đi nàng đều rầu rĩ không vui không nói chuyện với hắn, Trình Nghị cho rằng nàng vẫn còn đắm chìm trong bộ phim, túi quần tây trang đựng một cái hộp nhỏ cộm lên, hắn suy nghĩ khi nào nên đưa cho nàng mới thích hợp.
————————