Tức nước vỡ bờ, đó vốn dĩ là quy luật hiển nhiên của tạo hóa. Có ân trả ân, có oán báo oán. Bị hãm hại dẫn đến mất mạng, Ngụy La hối hận vì sự ngây thơ của chính mình. Sống lại, nàng quyết tâm bóp chết sự đơn thuần hồn nhiên kia, quyết tâm khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ cùng kiên cường. Nhưng cho dù có mạnh mẽ như thế nào, đó cũng chỉ là vỏ bọc. Tình yêu chân thật của vị Nhiếp chính vương kia đã khiến nàng phải đầu hàng mà lột bỏ lớp mặt nạ ngụy tạo sau cùng. Hắn cưng chiều nàng, sủng nàng đến tận trời. Hắn coi nàng là ánh sáng vô tận của cuộc đời hắn. Vậy thì hà cớ gì, Ngụy La không thể đón nhận tình yêu từ hắn? Tình yêu vốn dĩ tự nhiên mà đến. Sợi dây hồng đã se duyên, cho dù dùng mọi cách trốn tránh, cô nương xinh đẹp kia vẫn phải khuất phục trước sự thiêng liêng của tình yêu.
Ngụy La nàng không phải là nữ nhân xinh đẹp nhất, nhưng chiến thắng của nàng, đó chính là thành công thu phục trái tim của vị vương gia kia. Đôi uyên ương tương phùng, hiển nhiên đó chỉ còn là vấn đề về thời gian! Cùng với sự cưng chiều vô tận kia, liệu nàng có thể ngụy tạo sự mạnh mẽ này đến khi nào?
Bình luận truyện