Khi Lục Hòa Ngọc bẻ ngón tay đếm ngày trôi qua, cô chậm rãi làm nhạt áy náy trong lòng, hai người mỗi ngày đều đúng giờ đi làm, đúng giờ tan tầm, Chung Cảnh Tri thỉnh thoảng đưa cô trở về Chung gia ăn một bữa cơm, Chung lão gia tử còn hỏi Lục Hòa Ngọc có biết viết thư pháp hay không, Lục Hòa Ngọc tỏ vẻ không biết, Chung lão gia tử trừng mắt bắt cô đi học.
Vì thế trong lúc nhàn rỗi, Lục Hòa Ngọc lại học nhiều thêm một môn công khóa, đó chính là luyện thư pháp, bất quá cuộc sống của hai người trải qua cũng gọi là ấm áp.
Nhưng Lục Hòa Ngọc đại khái ở phương diện thư pháp này thật sự không có thiên phú gì, vô luận luyện như thế nào vẫn là xấu, đừng nói cái khí khái gì đó, có thể nhìn ra được chữ gì cũng đã tương đối không tồi.
Chung Cảnh Tri nhìn đều nhịn không được có chút muốn cười nhưng tốt xấu là vợ của mình, vẫn an ủi cô là người ai cũng có sở trường riêng, tựa như cô ở phương diện lập trình rất lợi hại, người khác thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
"Muốn cười liền cười đi, nghẹn sẽ nội thương." Lục Hòa Ngọc liếc mắt nhìn anh một cái, tuy rằng có chút thất vọng nhưng còn không đến mức cảm thấy uể oải.
Chung Cảnh Tri không cười, chỉ là đi đến phía sau cô, nắm lấy bàn tay cầm bút còn dính một chút mực của cô, cứ như vậy hai tay cùng nhau cầm bút, từng nét bút mà viết xuống tám chữ.
Nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc.
Đem bút buông xuống, Lục Hòa Ngọc đem đầu dựa ra đằng sau đụng vào ngực anh, thấp giọng mà nói, "Ngày mai anh cùng em đi chùa Giới Đài, được không?"
Sau ngày tòa án xét xử qua đi, vài người quyền cao vị trọng đều bị phán tử hình hoặc ở tù chung thân, bị cướp đoạt quyền lực chính trị cả đời, Đường gia nguyên bản cao không thể với tới cũng ầm ầm rơi đài.
Bất quá, ngay tại thời điểm Đường lão gia tử bị bắt, cũng đã dự kiến Đường gia kết cục, vẫn như cũ khiến người không khỏi thổn thức.
"Được." Chung Cảnh Tri ôm lấy cô, cằm gối lên vai cô, anh thực thích loại cảm giác này, một loại cảm giác chân thật.
"Anh nghĩ Thiện chân nhân có thể đã sớm biết loại kết quả này hay không?" Lục Hòa Ngọc luôn cảm thấy đắc đạo cao tăng này đó bản lĩnh rất lớn, có bản lĩnh nhìn thấu lòng người.
"Có thể là như vậy đi, chẳng qua Phật nói không thể nói, không thể tiết lộ." Chung Cảnh Tri mỉm cười mà nói.
"Xác thật không dễ dàng a, bất quá kiểu nhìn thấu nhân sinh của người khác này, vậy ông ấy có thể nhìn thấy nhân sinh của mình như thế nào sao?" Lục Hòa Ngọc có chút tò mò hỏi.
Chung Cảnh Tri cười nhéo nhéo mặt cô nói "Nhìn thấu nhưng không nói ra, hơn nữa ông ấy có thể được đến cái thân phận này, chứng tỏ ông ấy cũng không dễ dàng."
Lục Hòa Ngọc hừ một tiếng không nói chuyện nữa, bất quá cô xác thật đã hỏi một cái vấn đề ngu ngốc.
Chung Cảnh Tri nhìn bộ dáng né tránh của cô, nhịn không được hôn hôn, trong lòng cực kỳ yêu thích cái biểu tình này của cô.
Chỉ là Lục Hòa Ngọc lại không nghĩ rằng, đêm đó khi chuẩn bị đi vào giấc ngủ, Chung Cảnh Tri nhận được điện thoại của A Lăng, nói Đường Việt Ninh đã tự sát, không cứu về được.
Cho dù đây là kết cục đã sớm được đoán trước nhưng Lục Hòa Ngọc vẫn ngẩn ngơ muốn khóc, nước mắt lại không trào ra được.
"Anh ta sao lại tự sát đâu? Không phải muốn em đi chùa Giới Đài hỏi Thiện chân nhân hay sao? Không phải anh ta còn muốn biết mình cùng Trì Tiểu Vãn có duyên kiếp sau gặp lại hay không sao? A Lăng nói không phải thật sự đi?" Lục Hòa Ngọc chỉ cảm thấy trong đầu rối loạn, cô cho rằng Đường Việt Ninh ít nhất sẽ chờ cô đi chùa Giới Đài hỏi qua kết quả, vì vậy cô khó có thể tiếp nhận được việc anh ta đột nhiên tự sát.
"A Hòa, bình tĩnh một chút." Chung Cảnh Tri vừa thấy Lục Hòa Ngọc không đúng, hai tay bắt lấy vai cô lắc lắc, đột nhiên rất muốn đánh A Lăng một trận, khi nào gọi điện thoại không được, cố tình lúc này lại gọi đến đây.
"Anh bảo em bình tĩnh như thế nào? Đường Việt Ninh anh ta tự sát! Anh ta không đợi em giúp anh ta làm xong chuyện đó liền đã chết, em sao có thể bình tĩnh đựo?" Lục Hòa Ngọc dùng sức đẩy Chung Cảnh Tri ra, biết rõ mình không nên phát hỏa với anh nhưng cô khống chế không được.
Nhưng vừa nói xong, Lục Hòa Ngọc nhìn biểu tình chết đứng của Chung Cảnh Tri, cô cắn cắn môi dưới, trong mắt tràn đầy áy náy đứng ở đó có chút không biết làm sao, nước mắt cũng nhịn không được mãnh liệt mà trào ra.
Chung Cảnh Tri ánh mắt ám ám, thở dài, tiến trước một bước giơ tay lau nước mắt ở trên má cô, đau lòng mà nói "Anh biết, anh cũng biết em khó có thể tiếp thu loại kết quả này, chỉ là em có nghĩ tới Đường Việt Ninh vì cái gì bảo em nhất định phải vào ngày mười lăm mới đi chùa Giới Đài hay không? Bởi vì anh ta đã tính toán hết thảy, liền thời gian cũng đã tính tốt!"
Lục Hòa Ngọc bổ nhào vào trong lòng ngực anh thất thanh khóc rống, cho dù biết Đường Việt Ninh đang tính kế chính mình, nhưng cô cũng không thể hận anh ta được, đơn giản chính là do cô đã chiếm thân phận mà người con gái mà anh ta yêu.
Chung Cảnh Tri duỗi tay ở sau lưng Lục Hòa Ngọc vỗ từng cái an ủi, cũng không nói nữa, trong lòng biết A Lăng sẽ gọi cuộc điện thoại này, nhất định là đã bị Đường Việt Ninh tính kế, không khỏi tự giễu mà giật nhẹ môi.
Đường Việt Ninh thủ đoạn thật đúng là đanh đá chua ngoa, sau khi chết còn tính kế mình một phen.
Nhưng cũng không có biện pháp, người đều đã chết, anh còn có thể hận đối phương hay sao?
Cuối cùng cũng chỉ có thể cam chịu thôi.
"Thực xin lỗi." Lục Hòa Ngọc sau khi đã khóc xong lại không khỏi có chút áy náy, thanh âm mang theo dày đặc giọng mũi nói, hai tay ôm chặt eo Chung Cảnh Tri, không có dũng khí mà ngẩng đầu xem vẻ mặt của anh, có chút lo lắng anh sẽ tức giận với mình.
"Ngoan, không phải em sai." Chung Cảnh Tri âm thanh nhẹ nhàng trấn an, kỳ thật anh cũng không dự đoán được cô sẽ đột nhiên mất khống chế, đây vẫn là lần đầu tiên trong 5 năm qua từ khi quen biết, anh thấy cô khóc thành bộ dáng này, anh cũng rất đau lòng a.
"Em có phải hay không rất đáng ghét?" Hỏi ra những lời này Lục Hòa Ngọc trong lòng cũng có chút thấp thỏm, bất an.
Cô biết khuyết điểm của mình đặc biệt nhiều, cũng luôn là người khác đối xử với mình như thế nào, mình cũng đối xử với người ta như thế, sẽ không chủ động đi lấy lòng người khác, thậm chí vẫn luôn hưởng thụ Chung Cảnh Tri đối xử tốt với chính mình.
Xã giao rất kém cỏi, người có thể lui tới cũng chỉ có vài người như vậy, ở trong mắt người khác, cô đại khái vĩnh viễn có một bộ dáng cao cao tại thượng.
Chính là cô căn bản không dám nói ra, kỳ thật cô không phải vẫn luôn đều mặt lạnh tâm lạnh như vậy, chỉ là do cô đã quen, cô chưa từng có hưởng thụ qua cha mẹ yêu thương, không dám tiếp xúc với người khác sợ mình mang cho người khác phiền toái.
Chỉ cần khi nhìn đến sự ghét bỏ trong mắt người khác, cô liền sẽ lập tức tránh đi rất xa, lo lắng mình sẽ bị họ chán ghét trở nên xấu xí.
Lục Hòa Ngọc biết mình có lẽ vĩnh viễn đều không thể quên được cái loại biểu tình chán ghét này khi cha mẹ ruột nhắc tới cô, phảng phất tựa như ở trong đồ ăn nhìn thấy một con ruồi bọ ghê tởm, khó chịu.
Cô cũng sợ ở trên mặt người khác cũng nhìn thấy biểu tình như vậy, cô sợ sẽ lần nữa chịu thương tổn, cho nên đã đem bản thân giấu kín ở trong thế giới của chính mình, lẳng lặng nhìn nhân sinh trăm loại hình thái.
Cô cũng hâm mộ người khác, cũng khát vọng có một người yêu thương mình, sủng mình.
Chung Cảnh Tri có khả năng không biết, một người vẫn luôn tự tin tràn đầy như cô, kỳ thật cũng rất sợ anh một ngày nào đó không hề yêu cô, cô sẽ như thế nào đâu?
"Thật đúng là đứa ngốc." Chung Cảnh Tri cảm thấy được cô bất an, không khỏi thở dài "Anh yêu em liền sẽ yêu toàn bộ con người em, bất kể là ưu điểm vẫn là khuyết điểm, anh đều sẽ tiếp thu toàn bộ."
"Đến nỗi chuyện của Đường Việt Ninh, ngày mai chúng ta đi chùa Giới Đài một chuyến sẽ biết, có lẽ sẽ có không kết cục như vậy thì sao?"
Chung Cảnh Tri dỗ một hồi lâu, Lục Hòa Ngọc mới dần dần bình phục cảm xúc, buồn ngủ cũng dần dần dâng lên, mang theo một tia nhàn nhạt bất an chìm vào giấc ngủ say.
Nhìn Lục Hòa Ngọc đã ngủ say, Chung Cảnh Tri xoa mặt, trong lòng trầm tư, luôn cảm thấy Lục Hòa Ngọc mất khống chế không chỉ là chuyện này của Đường Việt Ninh.
Phải nói là ở trong nháy mắt đó anh có thể cảm thấy được người cùng linh hồn cô đã tách ra, bi thương đến từ linh hồn của cô.
Anh từng lén đi tìm Thiện chân nhân, chính là không nhận được đáp án, anh không thể biết được quá khứ của cô, chỉ có thể nghĩ mọi cách để cô quên đi đau khổ.
Lại không nghĩ rằng chuyện của Đường Việt Ninh lại dễ dàng khơi mào cô mất khống chế.
Cúi người ở trên trán cô khẽ hôn một cái, ánh mắt nhìn cô ôn nhu mà triền miên, anh sẽ chờ đến ngày cởi bỏ nỗi lòng của mình với anh.