"Bạn học Lục, này này, từ từ đã bạn học Lục."
Lục Hòa Ngọc đang vội vàng về phòng học, bỗng nhiên bị người ngăn cản đường đi, dừng lại lại phát hiện hóa ra là bạn học cùng lớp Diệp Hàm, vì thế rất thân thiện hỏi, "Xin hỏi bạn học Diệp có chuyện gì sao?"
"Tôi lạc đường." Diệp Hàm thở phì phò, ngượng ngùng mà cười hắc hắc nói.
Lục Hòa Ngọc nhìn cô một hồi lâu, rồi mới đột nhiên nhớ tới Cao Ninh đã cùng cô nói qua Diệp Hàm mù đường trong khóa, nếu là để cô đi từ phòng học đi vào khu dạy học đều sẽ đi nhầm, nhịn cười nói, "Tôi đang muốn về phòng học, cậu có thể đi cùng tôi."
"Thật sự rất cảm ơn cậu, cậu không biết tôi chạy vòng quanh đây cũng chưa tìm được bạn học cùng lớp, lại ngại đi hỏi người khác, may mắn cậu đi ngang qua, bằng không một lúc nữa tôi đều phải đến muộn." Diệp Hàm khuôn mặt đỏ bừng, không biết là xấu hổ vẫn là đã vận động quá nhiều, lại có chút phiền não mà túm tóc nói, "Cũng không biết bản đồ tôi vẽ bị ai cầm đi, bằng không hiện tại tôi cũng không đến nỗi đường cũng không tìm ra."
"Cậu thật đúng là đáng yêu." Lục Hòa Ngọc nhịn không được cười ra tiếng tới, theo cô biết, Diệp Hàm đã học ở chỗ này học 5 năm rồi đi, sơ trung, cao trung đều học tại đây, đi nhiều lần như vậy rồi hẳn là nhắm mắt đều có thể đi, cố tình cô giống như vừa mới đi qua, lại bảo cô đi lại một lần nữa đều sẽ lạc đường, thật sự là không biết nên nói như thế nào, bất quá cô cũng nghe nói qua có vài người là trời sinh như thế, có một vài người thậm chí còn có chứng mù mặt, một giây trước còn quen biết, giây tiếp theo liền quên.
Diệp Hàm nghe được lời này, mặt càng đỏ hơn, cô biết mình chính là đại vương nổi danh lạc đường trong lớp, bất quá rất nhiều bạn học đều cảm thấy mọi thứ cô làm đều là cố tình thu hút sự chú ý của người khác, còn không có người nào cảm thấy điều này đáng yêu, lập tức hảo cảm của cô đối với Lục Hòa Ngọc cọ cọ dâng lên.
"Cậu tin tưởng tôi?"
"Tin tưởng, chỉ là cảm giác về phương hướng không tốt mà thôi, so với người mắc chứng mù mặt người mà nói, chút này của cậu không coi là cái gì." Lục Hòa Ngọc rất khẳng định mà nói, đồng thời cô nhớ tới trong nguyên văn cái kia cả đời chưa cưới Địch Phàm, anh chính là bởi vì trừ bỏ người nhà ra nhưng lại nhớ rõ một nữ nhân là Trì Lam cho nên mới sẽ bởi vì tò mò tiến tới yêu cô, ngẫm lại liền cảm thấy một chậu cẩu huyết thật lớn, nữ chủ quang hoàn nha, quả nhiên là Mary Sue.
Đáng tiếc, anh chỉ là cái thâm tình nam xứng!
"A, chứng mù mặt là cái gì?" Diệp Hàm vẫn là lần đầu tiên nghe được mặt manh chứng cái này từ.
"Chứng mù mặt được gọi là hội chứng bị quên đi gương mặt, cảm thấy mặt mọi người lớn lên đều giống nhau, nhận không ra ai với ai, phỏng chừng chỉ có trường kỳ ở chung mới có thể nhớ kỹ mặt người nào đó, nói cách khác chính là mới vừa nhận thức mà quay đầu liền quên." Lục Hòa Ngọc bằng phương thức đơn giản giải thích cho cô, rốt cuộc đối phương là một thiếu nữ thật sự mà mình chỉ là ngụy thiếu nữ.
"Nguyên lai là như vậy, bệnh mù đường này của tôi chỉ sợ cũng không cứu được." Diệp Hàm tự giễu mà nói, rõ ràng cô liền nhớ rõ nhưng không biết sao mỗi lần đều đi nhầm thế này.
Lục Hòa Ngọc không nói tiếp, bởi vì cô không biết an ủi người khác, cũng may đã đến phòng học, bằng không thêm một hồi nữa nhưng xấu hổ đến chết.
"Hòa Ngọc, cậu như thế nào lại gặp phải Diệp Hàm?" Mới vừa trở lại chỗ ngồi, Cao Ninh liền thò qua tới, tò mò hỏi.
"Trên đường gặp được, làm sao vậy?" Lục Hòa Ngọc không có thói quen nói chuyện thị phi.
"Không có gì, cậu đoán ngày hôm qua tớ nhìn thấy ai." Cao Ninh cũng hiểu được Lục Hòa Ngọc không thích nói bát quái, lại nghĩ tới người ngày hôm qua nhìn thấy, liền lặng lẽ mở ra hình thức bát quái thấp giọng hỏi "Ngày nghỉ cậu có phải hay không không về nhà nha?"
"Người ngày hôm qua cậu nhìn thấy có liên quan đến việc tớ có về nhà hay không sao?" Lục Hòa Ngọc liếc mắt nhìn cô một cái, đối với việc cô thường thường không đâu vào đâu cũng đã quen.
"Hắc hắc, đúng vậy, ngày hôm qua tớ đi đại học A tìm anh trai tớ, thời điểm ăn cơm, gặp được anh cả Trì gia, anh ta biết cậu ở Nhị Trung học lại biết được tớ cùng cậu ngồi cùng bàn, liền nói cậu hôm thứ bảy đến đó mua máy tính, tớ nói cậu như thế nào liền không tìm tớ đi cùng đâu, tớ cũng muốn mua cái máy tính mới." Cao Ninh nói xong lời nói cuối cùng hơi dẩu miệng, cô cũng rất muốn đổi một cái máy tính mới, đáng tiếc sợ hai tòa núi lớn trong nhà không đồng ý.
Lục Hòa Ngọc nghe xong chỉ là nga một tiếng, cô biết Cao Ninh cùng Trì gia cũng coi như là thế gia, nhưng rốt cuộc trước kia Trì Tiểu Vãn cùng Cao Ninh hai người thật đúng là không có thân thiết như vậy, cha mẹ Trì gia đối với cô cũng như vậy cho nên cô cùng con cái thế gia quen biết rất ít.
"Hòa Ngọc, cậu có phải hay không.." Cao Ninh thấy Lục Hòa Ngọc biểu tình lãnh lãnh đạm đạm, không khỏi có chút hối hận, Hòa Ngọc bị Trì gia đưa về Lục gia, hẳn là rất khổ sở đi, bằng không như thế nào sẽ so với trước kia càng thêm không thích nói chuyện.
Lục Hòa Ngọc không biết ý nghĩ của Cao Ninh, đương nhiên cô cũng lười quản cô ấy nghĩ như thế nào, cười cười mà nói, "Tớ không phải con cái Trì gia, về sau không cần cùng tớ nói về bọn họ."
Cao Ninh nghe được lời này, còn có cái gì không rõ, định lại muốn nói cái gì, cuối cùng chủ nhiệm lớp ôm một chồng bài thi bước vào.
"Ai nha, thảm, lão sư* muốn trả bài thi, tớ không biết có đủ tư cách không." Cao Ninh vừa thấy lão sư đến cùng với tập bài thi trên tay kia, theo bản năng mà bĩu môi lải nhải một câu.
* lão sư = giáo viên
Lục Hòa Ngọc có vẻ rất bình tĩnh, tốt xấu trước kia cô cũng là một học sinh ba tốt, tuy rằng rời đi trường học hơn ba năm, hiện giờ lại học lại tựa hồ cũng không phải một việc khó, cho dù không có thi đến trước hạng ba thì trước hạng mười đối với cô tới nói cũng không phải việc khó.
Chủ nhiệm lớp sau khi đem bài thi chia cho bạn học, vỗ vỗ tay làm mọi người an tĩnh lại, vẻ mặt cười tủm tỉm nói, "Học kỳ này kiểm tra tháng lần đầu tiên, có một bộ phận bạn học thi thật sự không tồi, đặc biệt muốn khen ngợi bạn học Lục Hòa Ngọc, thành tích ngữ văn lần này của em là 139 điểm chẳng những là đệ nhất trong lớp, càng là cả năm cấp đệ nhất danh, nhưng tương đương một bộ phận bạn học học thi đến cực kém, hy vọng lần sau mọi người thi tốt một chút, được rồi, hiện tại chúng ta nói một chút về những câu dễ dàng ném điểm trong đề thi này."
Lục Hòa Ngọc nghe xong chép chép miệng, nguyên lai chính mình vẫn là khiêm tốn nha, cô lại khôi phục đến nguyên lai hoàn cảnh.
Vừa tan học, Cao Ninh liền nhịn không được, bò đến trên người Lục Hòa Ngọc nói, "Hòa Ngọc cậu thi như thế nào? Mau chỉ chỉ tớ."
"Đọc nhiều sách, làm nhiều sách luyện tập." Lục Hòa Ngọc xem xét Cao Ninh thò qua tới, bộ dáng này nhìn như thế nào liền giống như đang làm nũng đâu.
"Đọc sách a, quá nhiều, đọc đến phiền." Cao Ninh vừa nghe liền héo, cô lần này chỉ mới thi được một trăm linh mấy, thiếu chút nữa liền ở vạch đạt tiêu chuẩn.
"Chú ý trọng điểm, có cái gì không hiểu liền hỏi tớ." Lục Hòa Ngọc biết đọc sách thực phiền, bất quá chọn trọng điểm tới đọc cũng còn tốt, rốt cuộc kiểm tra tháng không phải thi giữa kỳ hoặc cuối kỳ, phạm vi thi cũng không coi là nhiều.
Cao Ninh vui mừng nhanh chóng gật đầu, có người chỉ không thể tốt hơn, vẫn là miễn phí đâu.
Chờ thành tích các khoa khác phát xuống dưới, Lục Hòa Ngọc tổng điểm thành tích cư nhiên là niên cấp đệ nhất danh, chủ nhiệm lớp tám cao tam mừng không khép được miệng, chính là đệ nhị danh Tôn Ngữ Trạch ở lớp mũi nhọn cũng mới 693 điểm, chút chênh lệch này có thể nói không nhỏ, lúc trước khi Lục Hòa Ngọc trên đường chuyển trường lại đây, không có mấy cái lớp muốn tiếp thu, rốt cuộc thành tích học sinh trung bình chỉ biết kéo thấp điểm, cuối cùng giáo viên chủ nhiệm liền dựa vào thành tích đem cô an bài đến lớp tám cao tam, Lương Thiếu Vân cũng không cự tuyệt, bởi vì thành tích học sinh lớp của ông cũng đều là trung bình, mỗi lần xếp hạng niên cấp có một cái có thể đưa đến trước hai mươi đều vui mừng, cũng không trông cậy vào thành tích của Lục Hòa Ngọc có thể có bao nhiêu tốt.
Bất quá, ai đều không thể tưởng được Lục Hòa Ngọc là một con hắc mã, lần kiểm tra tháng đầu tiên liền tranh được niên cấp đệ nhất, tuy nói trong lớp chỉnh thể thành tích vẫn là trung bình, tốt xấu cũng làm ông có cái hi vọng, ông cũng ngóng trông Lục Hòa Ngọc đến thời điểm mấu chốt thi tốt chút, như vậy tiền thưởng ông liền có thêm..
Lúc sau kỳ diệu phát hiện không khí học tập của lớp tám cao tam thay đổi, nếu nói lúc trước là cà lơ phất phơ, hiện tại mỗi học sinh đều học tập cực kỳ nghiêm túc, đi học không hề có xuất hiện hiện tượng ngủ quấy rối, có lẽ không có khả năng thành tích mỗi người đều có thể tăng cao rất nhiều, ít nhất loại hiện tượng này làm cho lão sư cảm thấy vui mừng.
Đối với này đó, Lục Hòa Ngọc không có nửa điểm ảnh hưởng, cô chính là hai điểm một đường sinh hoạt, thỉnh thoảng tra tra thị trường chứng khoán, biết hết thảy đều đang làm từng bước, liền thanh thản, yên tâm học hành.
"Hòa Ngọc, ngày mai nghỉ, cậu phải về nhà sao?" buổi chiều thứ bảy tan học, Cao Ninh, Diệp Hàm cùng Lục Hòa Ngọc cùng nhau đi ở trên đường nhỏ vườn trường, từ ngày Diệp Hàm lạc đường sau đó đụng phải Lục Hòa Ngọc, ba người liền quen thân hơn.
"Không quay về, tác nghiệp rất nhiều, sách luyện tập cũng chưa làm được nhiều, chạy tới chạy lui ngược lại lãng phí thời gian." Lục Hòa Ngọc suy tư một chút, huống chi người Lục gia thái độ đối với cô là làm lơ, cô trở về nơi đó cũng chỉ là mặt nóng dán mông lạnh, thôi, không bằng không trở về.
Hơn nữa, cô có thời gian còn không bằng hảo hảo mà nghĩ xem kiếm tiền như thế nào đâu.
"Thật tốt, không ai quản cậu." Diệp Hàm cùng Cao Ninh biểu tình giống nhau, đó là hâm mộ, ghen tị, hận.
Lục Hòa Ngọc chỉ là cười cười không nói tiếp, trước kia cô căn bản cũng không ai quản, từ tiểu học đến đại học, cha mẹ cho dù chỉ lo sự nghiệp cũng sẽ cho cô an bài rất nhiều bài tập, Diệp gia có gia thế cũng không tồi lại cũng rất điệu thấp, nếu không cũng sẽ không làm cô một người ở bên ngoài tự do tự tại sinh hoạt, càng miễn bàn làm cô tiến vào công ty tư nhân làm việc, sau khi đi vào nơi này, biết được kết cục tương lai, cô liền càng cần vì chính mình tính toán, cô làm không được giống Trì Tiểu Vãn điên cuồng như vậy, cũng không muốn bị người vắng vẻ sau liền tự ai oán, cô muốn được sống tốt, sống được xuất sắc, vậy cần thiết tự mình đi tranh thủ mà không phải dựa vào người khác bố thí.
"Đại học đều là một học kỳ mới về nhà một lần, tớ cũng chỉ là trước tiên thực hiện mà thôi, có quan hệ gì."
"Mới không, tớ đến lúc đó cũng học đại học A, đến lúc đó ở tại trong nhà đâu." Cao Ninh mãnh lắc đầu, lâu không thể về nhà cô sẽ khóc.
"Đúng nha, mẹ tớ cũng cho tớ đi học đại học A, rời nhà gần, Hòa Ngọc cậu thì sao?" Diệp Hàm phụ họa nói.
"Thi trường Thủ Đô đi." Lục Hòa Ngọc cười nói, chỉ có rời đi tỉnh D là có thể rời xa Trì gia cùng Lục gia, như vậy trường học Thủ Đô liền thành lựa chọn hàng đầu của cô.
"Đi Thủ Đô, chúng ta đây chẳng phải là muốn tách ra?" Cao Ninh có chút khó khăn, cũng không rõ Hòa Ngọc vì cái gì không đi học đại học A.
"Vì cái gì không đi đại học A nha, như vậy chúng ta lại có thể ở bên nhau nha, hơn nữa đi xa như vậy sẽ lạc đường đi?" Diệp Hàm không biết thế nào mới có thể làm Lục Hòa Ngọc thi đại học A, bật thốt ra liền nói.
"Phốc, cậu cho rằng Hòa Ngọc là cậu nha." Nguyên bản Cao Ninh có chút khổ sở nghe được lời này, nhịn không được vui vẻ.
"Ha hả, không có quan hệ, đến lúc đó đến kì nghỉ chúng ta lại tụ tập cũng được." Lục Hòa Ngọc cũng bị chọc cười, cảm thấy Diệp Hàm là người thú vị nhất mà cô gặp qua.
Ba người sau khi đi ra vườn trường liền tách ra, Lục Hòa Ngọc ở tại tiểu khu cách trường học không xa, còn lại Diệp Hàm cùng Cao Ninh là được người nhà lại đây đón đi, sau khi cùng các cô tách ra, Lục Hòa Ngọc nghĩ đến đồ vật trong tủ lạnh đều sắp hết, liền quẹo vào chuẩn bị đi siêu thị một chuyến, lại không ngờ gặp được người không muốn nhìn thấy.
"Hòa Ngọc tan học sao?"