"Nói chính sự đương nhiên phải tìm một nơi yên tĩnh, cô nếu đã lựa chọn nhà ăn liền không thể cáu giận khi người khác nghe thấy." Lục Hòa Ngọc chậm rì rì mà đem miếng cơm cuối cùng một ngụm nuốt xuống sau đó mới không nhanh không chậm mà nói.
Biết thái độ của Phùng Kiều như vậy cũng không gì đáng trách, rốt cuộc việc này có chút xấu hổ, người đàn ông nói mơ hồ không rõ, rất dễ dàng làm người ta hiểu lầm cô ta phụ nữ được đàn ông bao dưỡng, ánh mắt của mọi người tự nhiên có chút khác lạ khi nhìn cô ta.
Lục Hòa Ngọc xác thật không chú tâm nghe bọn họ nói chuyện, chẳng qua là mấy câu nói cuối cùng kia cô cũng đã nghe được, cũng chỉ ghé mắt nhìn một cái rồi bị người phụ nữ bắt được, nhưng đây cũng không phải là lý do giận chó đánh mèo người khác.
"Không có một chút sự đồng tình nào sao?" Phùng Kiều tức khắc giống như quả bóng bị xì, uể oải ngồi trở lại ghế trên, lẩm bẩm tự nói, chính là lời này của cô nói xác thật không có sai, còn nhất châm kiến huyết.
Cũng là mình sai, sai ở chỗ biết rõ đối phương sẽ rút tiền đầu tư nhưng lại không ở trong văn phòng nói mà lựa chọn cái nơi này để vừa ăn cơm vừa nói, đúng là nên tìm một nơi an tĩnh, không có nhiều người ăn cơm nói chuyện, chứ không phải ở chỗ này.
Lục Hòa Ngọc không quan tâm tới cô ta, vẫy tay gọi người phục vụ tính tiền, lại cầm đồ vật của mình rời khỏi nhà hàng, cô không phải là người có thừa lòng đồng tình, đương nhiên sẽ không gặp người liền đồng tình, huống chi khi cùng người khác hợp tác làm buôn bán sẽ phải có nguy cơ bị rút tiền, có thể trách ai được.
Bất quá, Lục Hòa Ngọc trong một buổi trưa cũng không có bất luận cái thu hoạch gì, cô đi đến khi chân đau cũng chưa tìm được nơi thích hợp, cuối cùng chỉ phải dẹp đường hồi phủ.
Nghĩ cũng biết gây dựng sự nghiệp gì đó không dễ dàng làm lên như vậy, đặc biệt là ở thủ đô cái địa phương này, không phải chỉ có hùng tâm bừng bừng là có thể đủ làm ra thành tích, bởi vậy, Lục Hòa Ngọc cả ngày hôm nay cũng chỉ có thể thở dài.
Mấy ngày kế tiếp, Lục Hòa Ngọc đều di chuyển ở trên đường, đáng tiếc, vẫn luôn không tìm được văn phòng làm việc thích hợp với cô, bởi vậy cô không khỏi hoài nghi chính mình thật có thể gây dựng sự nghiệp sao? Nhớ trước kia đã từng đọc qua người ta gây dựng sự nghiệp lên quả thực là chỉ trong một giây, đáng tiếc, cô sống ở trong thế giới của một cuốn tiểu thuyết, nhưng chân chính làm lại không có đơn giản như vậy.
Mãi cho đến đầu tháng bảy, Lục Hòa Ngọc cũng chưa tìm được nơi làm việc, hơn nữa bên ngoài nắng nóng đến tàn nhẫn, cô trong khoảng thời gian này đi ra ngoài phơi nắng, cho dù đã bôi kem chống nắng và mở ô che nhưng cả người vẫn đen một vòng, cũng gầy một vòng, khi Cao Ninh gọi điện thoại cho cô, nói đến thủ đô, tìm cô đi dạo phố, đi xem Vạn Lý Trường Thành.
Lục Hòa Ngọc nghĩ chính mình có đi tìm thì cũng thế, liền đáp ứng cùng Cao Ninh đi dạo phố, đi xem Trường Thành gì đó, dù sao cô cũng là một người hiện tại ăn no mặc ấm
Bởi vì Chung Cảnh Tri biết chỗ ở của Lục Hòa Ngọc, anh cũng có một đoạn thời gian chưa thấy Lục Hòa Ngọc, trong lòng cũng nghĩ rất nhiều, liền tự mình đưa Cao Ninh đến bên ngoài tiểu khu của Lục Hòa Ngọc chờ cô.
Khi nhìn thấy cô người gầy một vòng, trong lòng đau một trận, lúc này mới qua một quãng thời gian cô liền đem chính mình lăn lộn thành như vậy, lại thầm mắng chính mình đoạn thời gian này như thế nào không gọi điện thoại hỏi tình huống của cô một chút.
"Như thế nào gầy nhiều như vậy?" Chung Cảnh Tri nhíu mày, có chút lo lắng hỏi.
"Cậu đi đâu, như thế nào lại biến thành như vậy?" Cao Ninh nhìn Lục Hòa Ngọc đen gầy không khỏi lắp bắp kinh hãi, tự nhiên cũng không phát giác tiểu cữu của cô khác thường.
Lục Hòa Ngọc có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Chung Cảnh Tri, nhàn nhạt mà cười đáp lại "Muốn sớm một chút quen thuộc hoàn cảnh thủ đô bên này, cho nên đi dạo nhiều một chút, hơn nữa thời tiết nóng ăn cũng thiếu chút."
"Có cái gì khó khăn liền tìm tôi." Chung Cảnh Tri cũng không tin tưởng lời này của cô, bất quá cô không muốn nói, anh cũng thực bất đắc dĩ, muốn hỗ trợ cũng không giúp được.
"Được." Lục Hòa Ngọc đáp ứng, cô không cảm thấy chuyện của mình tìm tới anh sẽ là chuyện tốt.
"Hôm nay bọn em muốn đi nơi nào chơi? Tôi đưa bọn em đi." Chung Cảnh Tri thấy cô đáp ứng, trong lòng vui vẻ, trên mặt bất động thanh sắc mà nói.
Cao Ninh thầm bĩu môi một chút, thật không công bằng, rõ ràng tiểu cữu nói sau khi đưa cô lại liền rời đi, kết quả sau khi nhìn thấy Lục Hòa Ngọc lại bất công, bất quá cô cũng cảm thấy chẳng có vấn đề gì, hơn nữa tiểu cữu của cô đối với nơi này quen thuộc hơn, có người đưa cô cùng Lục Hòa Ngọc đi cùng nhau liền càng tốt không cần lo lắng đang đi thì bị người ta lừa.
"Nếu không chúng ta đi ăn cơm trước đi, sau đó lại đi dạo trường thành?" Cao Ninh nói.
"Cũng được, đều nghe cậu." Lục Hòa Ngọc cười nói, đối cái đề nghị này không có ý kiến, liền tính cô đã từng đi xem trường thành rồi nhưng đó là khi đi một mình, đi cùng bạn bè cùng nhau đi cảm giác có chút bất đồng.
Chung Cảnh Tri tự nhiên liền đảm đương tài xế cho các cô, Lục Hòa Ngọc ngồi ở ghế đằng sau ghế lái, Cao Ninh thì ngồi ở đằng sau ghế phụ, vừa lên xe, Cao Ninh liền nhịn không được cùng cô nói đến chuyện Diệp Hàm cùng anh trai đi biển Aegean chơi, lại nói đến thành phố A sau kì thi đại học lại xảy ra không ít chuyện, đại khái là có Lục Hòa Ngọc ở bên cạnh tiếp thêm can đảm, Cao Ninh lúc này thế nhưng không sợ tiểu cữu của cô.
Lục Hòa Ngọc thì làm một người nghe đủ tư cách, ngẫu nhiên nghe được vài việc thú vị nhịn không được vui vẻ cười theo, thình lình nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, đúng lúc cùng đôi mắt của Chung Cảnh Tri gặp nhau, sâu thẳm đôi mắt làm trong lòng cô ngừng lại một nhịp, mạc danh có điểm chột dạ, sau đó lại dường như không có việc gì mà dời đi tầm mắt, không dám lại ngẩng đầu nhìn phía trước.
Chờ xe dừng lại, Lục Hòa Ngọc liền nhanh chóng cởi bỏ đai an toàn xuống xe, động tác nhanh nhẹn giống như con thỏ nhảy, lại không thấy được Chung Cảnh Tri khi nhìn thấy hành động của cô có chút buồn cười cong cong môi cười.
Bởi vì thời tiết nắng nóng, Chung Cảnh Tri mang các cô đến một tiệm cơm cafe, nơi này có trà bánh điểm tâm cũng có đồ uống ngọt, cũng rất ngon miệng, sau khi ăn xong lại lái xe đưa các cô đi đến dưới trường, đi theo các cô cùng nhau dạo trường thành.
Trước khi dạo trường thành, Chung Cảnh Tri không biết từ nơi nào lấy ra ba chiếc mũ cùng kính mát, đưa cho Lục Hòa Ngọc cùng Cao Ninh mang lên tránh nắng nóng.
Cao Ninh nhìn tiểu cữu vẫn luôn đi theo bên người các cô, thời điểm bắt đầu dạo trường thành cô tiến đến bên tai Lục Hòa Ngọc nói, "Thật đáng buồn, tiểu cữu của tớ vì cái gì muốn đi theo tới a, làm hại tớ có chút lời nói đều ngượng ngùng cùng cậu nói."
"Cậu không thường tới thủ đô, đại khái anh ấy cũng lo lắng cậu một người ở bên ngoài gặp nguy hiểm." Lục Hòa Ngọc an ủi cô nói, kỳ thật cô cũng cảm thấy một người đàn ông đi theo bên người rất không có phương tiện, rốt cuộc giữa các cô gái tổng hội luôn có vài lời nói không thể để cho người khác phái nghe được.
Bất quá, đối phương lại không có quan hệ gì với cô, huống chi, hiện tại là nghỉ hè, người đi du lịch chơi nhiều, vạn nhất Cao Ninh cùng mình ở bên ngoài thật gặp được cái nguy hiểm gì, đến lúc đó thật không biết làm thế nào nói với người nhà cô ấy, liền tính cô cảm thấy không được tự nhiên, cũng không dám nói cái gì.
"Được rồi, nếu không đêm nay tớ ở nhà cậu đi, tớ có rất nhiều lời nói muốn cùng cậu nói." Cao Ninh vừa nghe cũng chỉ là chu chu miệng, cũng cam chịu Lục Hòa Ngọc nói.
"Bố mẹ cậu bọn họ đồng ý thì tớ không có ý kiến." Lục Hòa Ngọc nhẹ thở một hơi, thái dương tuy rằng lớn, bất quá gió cũng không nhỏ, vì vậy cũng cảm giác được nóng hơn.
"Khẳng định sẽ đồng ý, tiểu cữu của tớ không phải ở đây sao, chỉ cần chú ấy đồng ý liền không thành vấn đề." Cao Ninh hướng cô chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn Chung Cảnh Tri không xa không gần nỗ một chút nói.
Lục Hòa Ngọc quay đầu nhìn vọng qua, thấy Chung Cảnh Tri đùa nghịch di động, cũng không biết đang làm gì, biểu tình thực chuyên chú, nhưng Lục Hòa Ngọc như thế nào cảm thấy, di động của anh hình như là hướng các cô nơi này chụp?
Lục Hòa Ngọc trực giác thật đúng là không sai, Chung Cảnh Tri cầm di động vẫn luôn yên lặng mà chụp bóng dáng của cô, cái bộ dáng người đàn ông si tình kia làm người không nỡ nhìn thẳng, trùng hợp đúng lúc Lục Hòa Ngọc quay đầu lại trong nháy mắt anh ấn xuống nút chụp đem hình ảnh lưu lại, chỉ là có chút tiếc nuối nhìn thấy trong bức ảnh còn có cháu ngoại mình ở trong đó.
Bất quá, bởi vì Cao Ninh muốn cùng Lục Hòa Ngọc chụp, nói muốn chụp nhiều mấy tấm ảnh chụp chia sẻ cho Diệp Hàm, làm cô ấy ghen ghét đi.
Muốn chụp ảnh toàn thân phải tìm người, Chung Cảnh Tri là lựa chọn duy nhất.
Đối với điều này, Chung Cảnh Tri tự nhiên vui vẻ mà thỏa mãn yêu cầu của cô, Lục Hòa Ngọc tuy rằng không phải rất thích chụp ảnh nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của cô.
Vì thế, Chung Cảnh Tri trộm mà dùng di động của mình chụp vài tấm chỉ có một mình Lục Hòa Ngọc, đương nhiên, vì sợ người khác phát hiện, Chung Cảnh Tri còn cố ý ở album đặt mật mã.
Điều này chỉ sợ liền Lục Hòa Ngọc cũng chưa nghĩ đến, bởi vì ở trong lòng cô vẫn luôn đều cho rằng mình là người không phải rất được yêu thích, kiếp trước kỳ thật rất muốn nói, cha mẹ cô nếu thiệt tình có chút yêu cô, liền tính công tác lại vội cũng không đến mức liền một chút thời gian trống đều không có, một đời này, nói như thế nào đâu, dùng người khác thân phận sống sót lại vẫn là không có duyên với trưởng bối.
Cũng sẽ không cảm thấy mình có thể làm cho người ta thích, luôn chỉ nghĩ nên làm như thế nào để kiếm nhiều tiền có thể để cô cả đời tốt đẹp, vậy liền đủ rồi.
Bất quá đó là nói về sau..
Giúp Cao Ninh cùng Chung Cảnh Tri chụp mấy tấm ảnh chụp chung, Lục Hòa Ngọc nhìn di động có điểm xuất thần.
Ở thời điểm cô ngây người, Cao Ninh lấy di động qua đối với Chung Cảnh Tri nói, "Tiểu cữu, cháu giúp chú cùng Hòa Ngọc cũng chụp một tấm ảnh chụp đi."
Lục Hòa Ngọc có điểm ngốc bị Chung Cảnh Tri duỗi tay kéo một chút, dưới chân không đứng vững bổ nhào vào trong lòng ngực anh, cô theo bản năng duỗi tay đi chắn, nhưng ở người khác nhìn thấy là cô duỗi tay nhéo quần áo của anh, Cao Ninh tắc nhanh tay ấn xuống nút chụp lưu lại một màn này.
Mấy ngày này, Cao Ninh cảm thấy tiểu cữu của mình hôm nay thật sự rất ôn hòa, cùng ngày thường hoàn toàn không giống nhau, ở trên đường trở về vì thế bật thốt lên nói "Tiểu cữu, hôm nay cháu không quay về, ở nhà Hòa Ngọc vài ngày, được không?"
Bởi vì biết anh từ trước đến nay anh là người có quy tắc, có kế hoạch rõ ràng, ít nhất đây là lần đầu tiên Cao Ninh nhìn đến Chung Cảnh Tri có kiên nhẫn bồi các nàng như vậy.
Chung Cảnh Tri tay nắm lấy tay lái nắm thật chặt, lại nhìn đến kính chiếu hậu ánh mắt của Lục Hòa Ngọc cũng có chút chờ mong, anh liền nhịn xuống lời muốn cự tuyệt nói "Có thể, bất quá trước đi về lấy quần áo, mỗi ngày gọi điện thoại cho chú báo bình an."
Ở trong nháy mắt anh đồng ý, nghe được ghế sau Cao Ninh hoan hô nhảy nhót thanh âm, đồng thời anh cũng từ kính chiếu hậu thấy được mi mắt Lục Hòa Ngọc cong cong tươi cười, thiếu chút nữa thất thần, cũng may anh còn nhớ rõ mình còn đang lái xe không đến mức thất thố.
"Cảm ơn tiểu cữu, cháu sẽ." Cao Ninh như gà con mổ thóc gật đầu, miệng đều cười đến khép không được.
Lục Hòa Ngọc xem Cao Ninh ngây ngô cười đều muốn che mặt, bất quá nụ cười của cô ấy có tính lây bệnh, khiến cô chính mình đều nhịn không được cũng cười rộ lên mà không biết.
Chỉ là ánh mắt khi nhìn đến kính chiếu hậu, ánh mắt cùng đôi mắt Chung Cảnh Tri va chạm, cô hoảng hốt có một loại ảo giác, anh ấy thích cô?
Nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không có khả năng, rốt cuộc bọn họ quen biết không lâu lắm, nhiều nhất chỉ là người xa lạ gặp qua vài lần? Hơn nữa hiện tại là Cao Ninh tiểu cữu?
Đại khái hôm nay ở dưới nắng nóng đến có chút choáng váng mới có ảo giác như vậy đi, ít nhất theo cô ấy đối phương cũng không giống một người dễ dàng động tâm.