Không lâu lắm, Edge Shot và Hitomi đã đi đến một đầu thông đạo.
Dọc theo lối mòn trên những thềm đá, Hitomi cảm giác bọn họ tựa hồ xuyên vào thời cổ đại, trực tiếp đi vào mê cung dưới lòng đất. Hai vách tường xung quanh đều treo cây đuốc đã thắp sáng rực lửa.
Phía trên tường có khắc họa vô số hình vẽ, có thú vật, có thú nhân, cũng có con người…Những hình ảnh này, giống như là tại khắc họa từng thời kì biến đổi của con người. Mặc dù không biết là ai vẽ nên, nhưng có một điều khẳng định rằng, chúng nó, đã tồn tại từ rất lâu rồi.
“Tới nơi!”
Edge Shot đột nhiên lên tiếng, cắt ngang dòng suy tư của Hitomi. Trước mặt hai người là một cảnh cổng bằng đá, được khảm chặt vào tường, dày đến hơn một mét, nhìn qua vô cùng kiên cố.
Edge Shot tiến lên gõ ở cửa theo một giai điệu kì quặc, một chặp sau, từ bên trong truyền ra tiếng thở dài, dù là cách trở dày đặc như thế, nhưng âm thanh giống như trực tiếp truyền thẳng vào đầu họ vậy, Hitomi giật mình nhìn chằm chằm cánh cửa không chớp mắt…
Két…Rắc…Két….
Cửa đá tựa hồ được sự cho phép của chủ nhân bên trong, chậm rì rì bắt đầu mở ra.
“Vào đi…!”
Khàn khàn giọng nói dường như đã lâu lắm rồi không mở miệng.
Hai người xuyên qua cửa đá tiến vô. Đập vào mắt Hitomi là một căn phòng thật lớn, thậm chí còn có phần rộng hơn cả đại sảnh nhà Yaoyozoru, tuy nhiên bên chung quanh hết sức trống trải. Có bốn cái cột trụ điêu khắc hình rồng hoa văn chống lên bốn phía, bức tường đằng sau vẽ những họa tiết kì quái, và cuối cùng, ngồi ngày chính giữa đại sảnh, là một cái gầy gò khoác lấy áo choàng màu nâu xám đầu láng o, rõ ràng là một vị thiền sư. Ông đang ngồi niệm niệm, thỉnh thoảng lại viết viết gì đó.
Quả thật, có chút khác biệt với trong tưởng tượng của cậu, mọi thứ quá đơn sơ, giản dị, nhưng lại cho Hitomi một cảm giác phản phác quy chân vậy.
Cậu không nhìn thấy mặt bởi vì thiền sư không hề quay đầu lại, nhưng hiển nhiên đây chắc chắn là người thầy mà Edge Shot sen-pai muốn gặp.
Edge Shot quỳ một gối trên mặt đất, đầu cúi xuống, hướng vị thiền sư làm nghi lễ thầy trò, và nói:
“Sư phụ…Đệ tử tới đây thăm ngài!”
“Con đến rồi sao, Edge Shot!”
“Thăm ta, giống như không phải tính cách thường ngày của con.”
Vị thiền sư chậm rãi trả lời…Edge có chút lúng túng đáp:
“Con còn một việc nữa muốn hỏi…!”
“Ta biết con muốn bày tỏ điều gì!”
“Lần trước, sư đệ rời đi để thực hiện tín niệm của mình, nhưng cậu ấy quá cố chấp…Hiện tại đang bị cả giới anh hùng truy sát! Cầu xin sư phụ chỉ cách để con có thể đưa cậu ấy trở về (-.-)!”
Thiền sư bình thản lắc đầu, “Đó là quyết định của nó…Ta không thể thay đổi được…”
“Trên thế giới này, ngoại trừ chính bản thân, không ai có thể thay đổi quyết tâm của nó…Là sư huynh, con phải hiểu điều đó chứ!”
“Vâng…”
Edge Shot thấp giọng, tâm tình có vẻ hạ. Thiền sư tiếp tục:
“Xã hội anh hùng chuẩn bị trải qua một biến cố lớn, mọi thứ sẽ rung chuyển, Stain, mặc dù cố chấp, nhưng lý tưởng của nó, không hẳn không có tác dụng…”
“Chẳng qua là…Tốt hay xấu, ai nói trước được đây…!”
“Chuyện của Stain, con có thể thử, nhưng đừng ép buộc…Đạo bất đồng, tương vi mưu, hãy để mọi thứ thuận theo tự nhiên!”
Ông hơi dừng lại một chút, quay sang Hitomi hỏi:
“Bên cạnh con cậu nhóc này hẳn là thực tập sinh!?”
Đứng nhìn tưởng chừng không có cảm giác tồn tại Hitomi, đột nhiên được nhắc tới, lập tức giật mình lên tiếng:
“Dạ vâng, thưa thiền sư, đúng vậy!”
“Ừm…”
Thiền sư quét một vòng từ trên xuống dưới, làm Hitomi hơi rợn rợn người. Ở trong đôi mắt thấu suốt từng trải kia, cậu thấy đầy những tang thương và mất mác, dường như bao nhiêu bí mật đều dần bại lộ trước cái nhìn của vị thiền sư.
"Cũng thật là đặc biệt..."
Ngay khi mà Hitomi sắp chịu hết nổi thì vị thiền sư thu ánh mắt của mình lại. Ông cầm lấy cây bút, lấy một tờ giấy trắng, thấm mực và viết lên đó vài chữ.
Xong, ông nhắm mắt lại, gục đầu, tựa hồ ngủ gục mất.
“Edge Shot –san… ( 0,0)!?”
“Suỵt, đừng lên tiếng!”
Edge Shot đưa ngón tay đặt trên miệng ra dấu im lặng, Hitomi thức thời im lặng.
Trong đại sảnh một khủng cảnh thật quỷ dị. Hai cái người trẻ tuổi, một quỳ, một khom người, kính cẩn đứng sau lưng vị thiền sư, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng ngáy khò khò của ông.
Ước chừng năm phút sau, vị thiền sư khẽ “Hô”, thở dài ra từng đạo bạch vụ, mắt ông trở nên trầm đục hơn hẳn.
“Sư phụ…?!”
“Ta không sao…” – Thiền sư khoát khoát tay nói, “Cậu lại gần đây”
[Mình…(0.0)?!]
Hitomi hơi ngớ người, tiến tới trước mặt thiền sư, bàn tay nhăn nheo của ông đưa ra nắm lấy tay cậu. Bất chợt, tận sâu trong đôi mắt trầm đục ấy lóe lên một tia sáng, một sát na, tức vĩnh hằng.
Thiền sư buông tay Hitomi ra, bỗng thở hắt một hơi, trên khuôn mặt hiền từ có chút sầu khổ nở một nụ cười nhẹ.
“Tốt…Thế giới này, thật may mắn…Còn có cứu!”
Nói xong, ông đặt mảnh giấy trên bàn vào tay Hitomi rồi quay người, nhắm mắt lại và nhập định.
“Sư phụ…Sen-sei…?!”
Hể… (o.0)…!?
Vậy là sao???
Cậukhông hiểu, giống như đang lạc vào một mảnh sương mù trước hoàng loạt những hành động kì quái của vị thiền sư.
Edge Shot cũng đăm chiêu, tuy nhiên dường như đã biết tính cách của sư phụ mình, anh không quấy rầy ông, đứng lên chắp tay cúi đầu chào lần nữa, sau đó kéo Hitomi ra ngoài.
Trên đường đi…
“Edge Shot –san…Rốt cuộc, ngài ấy muốn nói cái gì…!?”
“Anh cũng chẳng rõ nữa…(-.-), đưa mảnh giấy cho anh xem chút!”
“Dạ đây!”
Edge Shot nhìn vào bên trong.
Giấy chỉ có đúng ba hình vẽ, nét mực còn chưa ráo hẳn, bên trái là một chữ A thật lớn, lại chèn ở trong một cái vòng tròn, bên phải ngược lại, hình tròn phủ kín nụ hoa. Chính giữa là khuôn mặt của một người hết sức mơ hồ. Mái tóc không màu, dựng hết lên, lấp lóe hồ quang.
[Nó muốn nói gì nhỉ…!]
[Tại sao ông ấy không cho chúng ta biết luôn mà chơi trò đố chữ vậy trời…]
Hitomi có chút đau đầu thầm nghĩ, đoán đoán viết viết, Momo mới giỏi, còn cậu thiệt tình không thích chút nào.
“Sư phụ anh trước giờ không nói thẳng vấn đề…Việc này cũng liên quan đến năng lực của ông ấy!”
“Năng lực…Nhắc mới nhớ, năng lực của ngài ấy là gì vậy?”
“Tiên tri!”
“Sức mạnh của sư phụ anh kì thực rất lạ lùng, thậm chí mờ mịt vô cùng. Quirk của ông ấy không dành cho việc chiến đấu, nhưng nếu em nghĩ ông ấy dễ bắt nạt thì nhầm to rồi, mặc dù anh chưa thấy sự phụ thật sự ra tay lần nào …”
[Nói thế bằng không nói (-.-)!]
Hitomi cũng muốn tra xét tin tức, khổ nỗi gặp mặt quá nhanh, đến lúc nhận ra thì bản thân đã bị đuổi đi rồi.
Edge Shot trịnh trọng nói với Hitomi, “Em giữ cho kỹ tờ giấy này, trong tương lai không xa, nó ắt hẳn sẽ hữu dụng đối với em!”
“Còn bây giờ…”
“Edge Shot! Edge Shot!”
“Hửm…(o,o)!?”
Một cái mặc áo blue trắng, mang cặp kính gọng kiềng, hớt hơ hớt hải chạy tới la to:
“Edge Shot –san, xảy ra chuyện lớn rồi…!”
“Chuyện gì (`・ω・´)!?”
“Dalab…Theo lời phân phó của anh, ban nãy tụi tôi đã cho hắn ta một loạt những kiểm tra xem xét thân thể có bị sao không…Thì phát hiện một tin tức chấn động!”
“Chuyện gì, mau nói ( -_-)!”
“Năng lực của hắn biến mất…!”
“Hả… ಠ▃ಠ!?”
Cả Hitomi và Edge Shot đồng thời la lên, người trước kinh ngạc, còn kẻ sau thì sửng sốt hết sức.
“Đây là thật sự ►.◄!?”
Edge Shot nghiêm túc hỏi lại lần nữa.
“Đúng thế…!” –Vị này bác sĩ trả lời thật nhanh, “Ban đầu kiêm tra, tố chất thân thể, bệnh tật, tất cả đều bình thường, đến khi kiểm tra huyết dịch, thì mọi người đột nhiên phát hiện ra một loại vật chất cực kì mới lạ. Thứ này không gây ảnh hưởng xấu đến cơ thể người, nhưng nó ngăn chăn liên hệ giữa con người với đốt xương ngón chân thứ sáu, tức là cội nguồn năng lực của chúng ta…Sau đó, khi chúng tôi cho Dalab vận dụng năng lực, hắn quả nhiên không dùng được!”
“Chuyện này đã có bao nhiêu người biết rồi(- -)!” - Edge Shot ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, lập tức hỏi điểm mấu chốt.
“Mới chỉ có các bác sĩ kiểm tra, cộng thêm hai người mà thôi!”
“Vậy còn tốt…Thứ đó nếu lộ ra, chắc chắn sẽ gây nên khủng hoảng cho xã hội!”
Edge Shot thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói với Hitomi, “Xem ra, linh cảm của em là đúng rồi Kizari! Hôm nay tới đây thôi, để anh đưa em về…”
“Edge Shot –san…Mấy hôm trước, em có gặp vụ tương tự rồi!”
Hitomi quyết định lật bài.
“Cái gì (0,0)!?”- Edge Shot giật mình kêu lên, “Em có sao không, năng lực vẫn còn sử dụng được chứ!”
“Dạ vâng…Nhưng có nhiều cái không tiện nói ở đây, để về em sẽ viết thành một ít tổng hợp thông tin gửi cho anh.”
“Với lại…Em còn thu được một ít hàng mẫu nữa…” –Hitomi lấy từ trong túi ra khẩu súng và mấy viên đạn nói tiếp, “Những thứ này em đoạt từ một lũ côn đồ đang trấn lột người khác…Công dụng thì em chưa rõ lắm, nhưng mà thời gian thì có hạn chế đấy anh ạ…Tầm một giờ là hiệu quả sẽ hết!”
“Tốt lắm!” –Edge Shot và vị bác sĩ kia mừng ra mặt, nhận lấy mấy viên đạn như nhắt được chí bảo.
“Tôi mang thứ này tới phòng thí nghiệm, khi nào có kết quả thì sẽ thông báo hai người sau…”
“ỪM!”
“Đã cử người theo dõi tên kia chưa…!?”
“Rồi…Nhưng hắn ta quá giảo hoạt, sau khi thi đấu xong lập tức mua vé rời khỏi nơi đây…Thám tử tra ra dấu vết của hắn, thấy trạm kế tiếp chính là thành phố Hosu.”
“Thành phố Hosu sao…!?”
Edge Shot lẩm bẩm một chút, ánh mắt bỗng trở nên lăng lệ…
“Về thôi, Kizari, ngày mai chúng ta sẽ đi thành phố Hosu!”
Và hẹn gặp cậu…Stain!
Edge Shot thì thầm, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía xa xa…
Giống như cảm ứng được gì, đứng trên nóc nhà, quấn băng đầy người một cái mang kiếm gầy gò đàn ông trung niên bỗng thì thào, “Sen-pai!”
To be continued!