Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 181: Bạn cũ tề tụ (1)



“Hô…Xong rồi sao…chờ lâu bở hơi tai…(._.)!”

Ashido thở dài ngán ngẩm nói.

Khâu kiểm tra tất nhiên là trọng yếu, nhưng quả thật dày vò tụi nó tốn một mớ thời gian.

Có điều, đây là quy định nên đành chịu chứ sao.

“Thôi, thôi…tụi mình về khách sạn cất đồ, rồi đi chơi nhé…(^-^)!”

Momo dỗ dành Ashido giống như chị gái dỗ dành em nhỏ vậy.

Nghe đến đi chơi, Ashido cặp mắt sáng rỡ, miệng toét ra cười toe toe nói:

“Thế chúng ta đi nhanh nào…!”

“Từ từ, Mina –chan…Momo –chan còn phải bắt taxi nữa…!” –Asui đặt ngón tay lên miệng, một thói quen thường lệ của cô nàng, và lẩm bẩm. “I-Island…mình cũng háo hức quá…chỉ nghe trên báo đài chớ cũng chưa đi lần nào…!”

“Tốt…Mau gọi xe thôi!”

Hitomi tiến đến cắt ngang cuộc trò chuyện, đồng thời hỗ trợ kéo va li của từng người ra ngoài đại sảnh.

Dịch vụ khách sản nơi Momo đăng ký rất cao cấp, chỉ một cú điện thoại của cô bé, chưa đầy mười phút sau, một chiếc xe sang trọng bảy chỗ ngồi đã xuất hiện, phanh cái kít trước mặt tụi nó.

“Đây là xe chuyên dụng cho tụi mình nhé…Mọi người lên nào…(^o^)!”

Lái xe là một ông bác trung niên, nhìn qua phong cách nói chuyện cũng là người Nhật Bản, ông sắp xếp va li của tụi nó vô trong cốp, rồi quay đầu hỏi:

“Tiểu thư Yaoyozoru, bây giờ chúng ta về khách sạn luôn hay sao…?!”

“Ừm…làm phiền chú!”

Xe xình xịch khởi động.

Xung quanh khung cảnh dần dần chạy lùi ra sau tụi nó. Cảnh vật ở đây quả thật rất đẹp, mặc dù hiện đại, tân tiến, nhưng không hề mất đi sự xanh tươi và sạch sẽ. Bầu không khí hết sức trong lành và mát mẻ.

Đường phố, xe cộ chạy ngược lại không quá nhiều, mà khói bụi thì gần như chẳng thấy.

Người dân chủ yếu là đi bộ, thỉnh thoảng còn thấy mấy đứa nhóc xài ván trược và giày pa tanh rượt nhau chạy cười nắc nẻ.

Nhắc đến nguồn năng lượng tránh ô nhiễm, thì nó chưa được phổ cập trên thế giới, nhưng tại I-Island, đã được dùng khá phổ biến. Tất nhiên, điều tiên quyết là bạn phải có tiền.

Kít ~~~

Xe dừng trước một khu khách sạn xa hoa.

“Cập bến nhé…Mấy cháu xuống đi, để chú lấy hành lý cho!”

Uraraka, Asui lục tục bước ra, tiến vào khách sạn.

Lại thấy một cái quản lý đi tới, nói với Momo điều gì đó, cô bé gật đầu liên tục, xong quay lại nhìn Hitomi, Jiro đám người giải thích.

“Đây là năm sao Hotel Plaza…một trong những khách sạn chất lượng bậc nhất ở I-Island…Gia đình tớ đã đặt phòng sẵn hết rồi, mọi người cứ tự nhiên nhé…!”

“Tuyệt quá…cất đồ rồi đi quẩy thôi mấy đứa ơi…☜(˚▽˚)☞!”

Hitomi cũng mỉm cười, nhấc chân, định đi theo các bạn…bất chợt, nụ cười trên môi cậu cứng lại.

“Momo…!”

“Gì thế…Hitomi –kun…(0,0)!?”

“Cậu có phải…quên cái gì không…!?”

“Quên là sao…tụi mình có hai phòng, phòng ba người thì vô…”

“Ý chết…Jiro, Uraraka, Asui, Ashido, có vấn đề rồi mấy cậu ơi…!”

Nghe tiếng gọi của Momo, bốn bạn nữ đang hì hà hì hục vác va li vô thang máy kia dừng lại, Jiro khó hiểu hỏi: “Sao thế, Yao- Momo, nhìn cậu hớt hơ hớt hải vậy…(0.0)!?”

“Tớ quên béng mất, Hitomi –kun là con trai…thành thử, giờ đặt có hai phòng thôi…làm thé nào bây giờ…(-.-)!”

Jiro:!!!

Asui: …

Uraraka: (v.v)

Ashido: (0 0)

Momo mặc dù không lớn tiếng, nhưng đằng sau Hitomi vẫn nghe rõ ràng bạn gái đang nói gì, mặt xạm lại… [Tui không là con trai thì là con gì…(0~0)…Lần này có khi mang đồ ra ghế sô pha ngủ cũng nên...(T^T)!]

“Hay là tụi mình cho cậu ấy thuê cái phòng khác…!” –Tốt bụng Uraraka đề nghị, nhưng Momo lắc đầu nói, “Vì chuẩn bị có tiệc lễ chào mừng All Might, đồng thời có khách mời từ nhiều ngành công nghiệp khác nhau ở I-Expo, bởi vậy, toàn bộ chỗ nghỉ ngơi đều đã bị người ta đặt hết rồi…(-.-)!”

“Hay là mình để cậu ấy tìm kiếm phòng trọ nào ở tạm đi…(ñ_ñ)!” – Jiro cười gian nói.

Hitomi cảm giác bản thân đang bị đẩy vào con đường tăm tối. Đúng lúc này, Ashi nhanh miệng chen vô nói:

“Tụi mình bốn đứa chung một phòng đi, để cặp couple ở cùng nhau là được rồi…Phải không nhỉ…Yao –Momo…oooo…~~~~!”

Cô nàng cố ý kéo dài từ cuối cùng thêm, khiến cho Momo đỏ bừng mặt, tức giận lấy tay cù lét Ashido, làm cho cô bạn cười nắc nẻ, van xin mãi mới thôi.

Rốt cuộc, bởi vì buổi tối có lễ hội, mà mấy bạn nữ, ai cũng cần phải tư vấn về trang phục, cho nên, Hitomi được thả rông vào phòng, còn năm “bà tám” kia trực tiếp chui vào gian kế bên xì xào nhỏ to chẳng ai biết.

Đợi một chặp, cảm thấy uể oải quá, Hitomi cởi bớt đồ ra, nhảy tót lên một cái giường, vì trong phòng có tận hai cái, nên cậu cũng không lo lắng sẽ bị trừng phạt vì dám “vượt quyền” như vậy.

….

Cốc cốc ~~~ cốc cốc ~~~

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, đánh thức Hitomi dậy.

Cậu ngồi thẳng, lết chân tới ấn mở chốt ra, thì thấy Momo đám người đã mặc hết phục trang anh hùng vào, tinh thần ai nấy đều hồ hởi, điệu bộ giống như chuẩn bị đi dạo phố vậy.

Mà mấy câu nói tiếp theo lập tức chứng thực suy đoán của cậu.

“Tụi mình ra ngoài tham quan nè…cậu đi luôn chớ…(^.^)!”

“Dĩ nhiên…!” ~~~~ [Chẳng lẽ tui còn từ chối được…mà không phải đó là mục đích từ đầu sao…tham quan thì gọn lẹ chớ chải chuốt gì mà lâu thế không biết…(-.-)…]

Hitomi nhìn đồng hồ, hiện tại đã là ba giờ chiều. Tính ra, bọn con gái sửa soạn mất đến cả tiếng đồng hồ có hơn, từ lúc đến khách sạn Plaza này.

“Yosh…Tuyệt lắm…lên đường thôi nào, các chiến binh…(°∀°)!”

Ashido phấn khởi hét to, tay chỉ lên trời tư thế ăn mừng chiến thắng. Mà người qua đường ánh mắt nhìn chăm chú, khiến cả bọn ngượng chín mặt, vội vàng lôi kéo con nhỏ chuồn mau.

“Ở đây có tất cả các loại nhà máy của thành phố lớn nhé…≥^.^≤…Từ xí nghiệp cỡ vừa và nhỏ, cho đến cơ quan dân dụng chế tạo trnag phục anh hùng, lễ hội, văn hóa…đều đầy đủ không thiếu thứ gì…”

“Tất nhiên, điểm hạn chế duy nhất, là các cậu không thể tùy tiện đi ra ngoài!”

“Cậu đã từng đến đây chưa…Momo –chan…mình thấy cậu rành quá nhỉ…?”

Uraraka vừa hỏi, vừa mê mẩn sờ sờ mấy con thú bơm hơi cao chọc trời, đứng ngay tại cổng những công viên nước chính giữa thành phố.

“Thật ra, khi còn bé tí, tớ đã tới một lần rồi…nhưng hồi đó đến giờ chưa quay lại…”

“Chuyến này, có thể tính là lần thứ hai nhé…!”

“À, bật mí thêm nè, bởi vì tính chất nghiên cứu, nên rất nhiều nhà khoa học và gia đình họ đều cư ngụ tại I-Island đó…(▰˘◡˘▰)!”

“Vậy sao…nếu thế thì chúng ta sẽ có cơ hội gặp họ hả…Momo-chan (o,o)?!”

“Ừ, buổi tối tiệc lễ, mọi người đến đông đủ, mình nghĩ họ cũng sẽ tới thôi!”

Hai bên lề đường, đều có những cửa hàng nhỏ, bán các đồ gia dụng. Thỉnh thoảng, sáu người còn thấy nhiều họa tiết âm nhạc, được cụ hiển hóa, trôi nổi trên trời cao giống những trái bóng bay, phát ra từng bản nhạc du dương mà êm tai đến kì lạ.

Tuyến phân cách giữa hai làn giao thông, đều được trồng một hàng cây cao dài, tán lá rộng, đủ để phủ bóng râm cho khách du lịch ngắm cảnh, lại tô điểm thêm cho I-Island.

Hitomi nhìn được vô số loại hình khác nhau, từ mỏ chim, người quạ, người gấu, cá ngựa, bạch tuộc nhân…điều quan trọng nhất là, không hề có bất kì một vụ phạm pháp nào, dù nhỏ hay lớn xuất hiện.

Ở Nhật Bản, Dagoka, cứ bình quân mười đến mười lăm phút, tại các con lộ cách xa, lại có một vụ phạm tội, nhưng ở đây, lũ ác nhân đó dường như đều biến mất.

Có lẽ một phần cũng vì không thiếu các anh hùng ăn mặc phục trang đi tản bộ trên phố, họ vừa đi tuần tra, vừa mỉm cười thân thiện chào hỏi mọi người.

Vù ~~~

Một cái bóng lớn đột ngột che kín không trung, toàn bộ người dân đều sững sờ.

Trong tầm mắt của mỗi người, xa xa tiến lại gần một cái khổng lồ thân ảnh, bước chân đạp xuống rúng động mặt đất.

Đó là…một con khủng long bạo chúa!

Không, đúng hơn là một cái khoác áo choàng trắng khủng long bạo chúa.

Ánh chiều ta càng tô đậm thêm sắc thái dữ tợn của nó.

Bỗng một người hét to:

“Mau nhìn kìa…Anh hùng quái vật Godzillo…≧❂◡❂≦!”

[Anh hùng hả…Hú hồn…(- -)!]

“Lần đầu tiên tôi thấy anh ấy ngoài đời thật đấy…@@@@....Không thể tin nổi!”

“Chắc là ảnh được mời bởi nhà tài trợ nào đó rồi…(*.*)!”

“Rất nhiều anh hùng danh tiếng cũng xuất hiện ở đây…chắc là để đánh bóng cho các thiết bị tân tiến sắp sửa ra lò rồi…!”

BỊCH ~~~ BỊCH ~~~ BỊCH ~~~

Godzillo bước từng bước nặng nề như đi diễu hành một vòng quanh thành phố.

Với khổ hình bự con như anh ta, thậm chí so với Chisaki đều chẳng hề kém cạnh chút nào, ắt hẳn ban tổ chức phải rất khổ sở để sắp xếp chỗ ở cho vị anh hùng này.

[Đúng là đi một ngày thì khôn thêm ra…mở mang được tầm mắt cũng không tệ…]

Hitomi nhìn theo bóng lưng Godzillo xa dần thầm nghĩ.

Nếu đem chỉ số sức mạnh và khả năng phá hủy, thì thế giới ma pháp cao hơn thế giới anh hùng một bậc, nhưng xét về khoản hắc công nghệ, cùng với đặc thù nhân loại, thì ma pháp thế giới vẫn còn kém xa.

Thế giới anh hùng, nhìn qua không mấy nổi trội, nhưng tiềm năng khai phá, vẫn còn rất lớn.

To be continued…

P/S: Cảm ơn bạn phattannguyen4994@ đã buff đậu và phiếu, thời gian hơi gấp rút, nhưng sẽ cố bom thêm chương trong tối nay hoặc ngày mai. Vẫn ghi nợ 3c, không tính bom nhé, khi nào trừ xuống sẽ thông báo.

~~~ Truyện Conver ~~~ Phong Trần Lãng Tử ~~~ My Hero Academia~~~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv