Hitomi tung Ma thuật phản trọng lực vào tảng đá, chỉ thấy nặng mấy trăm ký to lớn thạch đầu giống như lông vũ một dạng phiêu phiêu từ từ trên không trung.
Hitomi nhìn nhìn, chợt nảy ra một ý tưởng, “Speed –Type Magic!”.
Bình yên vô hại tảng đá, phút chốc hóa thành một cái kinh khủng binh khí, lấy cực nhanh tốc độ phóng đến trước nó cây cổ thụ.
Oành!
To bằng ba, bốn người ôm cây già, không hề có sức mạnh phản kháng nào tức thì bị lực húc từ khối đá đập cho rung rinh dữ dội, nửa thân cây phía trên gần như nứt gãy ra.
“Uy lực sát thương, nhìn trông ghê gớm, kì thực chỉ có tiếng mà chẳng có miếng …Nhưng nếu mình thay kích cỡ chừng này bằng vô số hạt sỏi nhỏ khác thì sao…(- -)!”
“Đặc biệt…Kết hợp với Firudo từ lực, bản thân mình điều khiển hạt sắt nhỏ, cộng thâm ma thuật gia tốc và phản trọng lực…”
“Lúc ấy…Chà chà…☜(˚▽˚)☞!”
Hitomi chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy rùng mình…Cậu cũng không dám thử nghiệm chiêu thức vừa mới nghĩ ra đó.
Phạm vi cùng với uy lực của nó, so với ban nãy to lớn thạch đầu, chênh lệch thật sự quá lớn. Cứ như là trời và đất ở giữa vậy.
Mực dù là newbie, tuy nhiên Hitomi đã chứng tỏ tài năng trác tuyệt của mình, đáng tiếc là không hề có ai ở đó để cho cậu một lời cổ vũ hay động viên cả.
“Tham thì thâm…!”
Hitomi tự nhủ như vậy, cậu cũng không kiêu ngạo cho rằng bản thân có thể thành thục mọi loại phép thuật ở những lần thí nghiệm non nớt nhất. Dẫu chúng chỉ là những pháp thuật sơ đẳng.
Ba, là con số Hitomi giới hạn cho chính mình.
Cậu sẽ chỉ dùng, và luyện tập phép mới, khi nào bản thân đã cực kỳ thông thạo ba loại Ma thuật căn bản (Basic Magic).
Hai loại vừa rồi, Speed-Type Magic (Ma thuật hệ gia tốc) Speed-Type Magic (Ma Thuật Hệ Gia Trọng), là đơn giản nhất hai cái ma pháp.
Cái cuối cùng này, sẽ khó hơn một chút.
Convergence-Type Magic (Ma Thuật Hệ Hội Tụ), Hitomi hồi tưởng lại những điều trong sách đã viết.
Hội tụ phép thuật, cũng là một dạng bổ trợ ma pháp, không có tính năng trực tiếp công kích, tuy nhiên phổ biến hơn rất nhiều so với Speed-Type Magic và Speed-Type Magic.
Nó cho phép pháp sư thay đổi mật độ của vật chất.
Giải thích nhìn có đôi chút màu mè triết lý, nhưng thực sự chả có gì.
Thay đổi vật chất ở đây, chính là thay đổi đặc tính “Mềm –Cứng, Sắc bén – Cùn”.
Một thanh kiếm gỗ, bình thường giao đấu nhiều nhất chỉ được gây sát thương ngoài da, không có khả năng tổn thương nặng nề, hoặc uy hiếp đến tính mạng của đối phương.
Tuy nhiên, nếu người dùng cố tình chuyển đổi mật độ gỗ cứng ngang với sắt thép, đồng thời sống đao trở nên bén nhọn cực kì, vậy thì kiếm gỗ đó, không đơn thuần là binh khí luận bàn, mà rất dễ dàng trở thành hung khí giết người.
Tương tự, nếu Psion đủ mạnh, pháp sư hoàn toàn có thể biến mặt đất dưới chân hóa bùn lầy, giam cầm đối thủ đến chết.
Convergence-Type Magic là một loại hết sức chuyên dụng ma thuật, đặc biệt trong chiến đấu và các đơn vị bộ đội, người ta thường xuyên thấy Hội tụ ma pháp tung ra tựa cơm bữa.
Hiện tại thế giới, khi các pháp sư đã có tiếng nói và địa vị thậm chí ngang bằng với các cường quốc sở hữu hạch đạn và các chiến lược vũ khí, thì binh khí lạnh, vũ trang cùng thuật cận chiến trở nên quan trọng vô cùng.
Các hành động trảm thủ xuất hiện thường xuyên, không chỉ tại báo đài, ngay cả địa phương nhỏ lẻ nhiều khi vẫn xảy ra những trận chiến như thế, từ nhỏ đến lớn đều có cả.
Lần này thì Hitomi không xài tới đá nữa, cậu nhảy lên ngắt một mảnh lá và chạc của cây thụ già đã bị đứt gãy lúc nãy.
Theo ánh nhìn của Hitomi, lá cây phát tia sáng dịu nhẹ rồi dần dần chuyển màu lam đậm, có xen lẫn chút óng ánh hoàng kim.
Hitomi vuốt ve từng phiến gân, màng lá, cảm giác sự mát lạnh, có chút nhồn nhột, ngứa ngứa nơi tay. Phải biết rằng Hitomi hiện tại là chính hang mình đồng da sắt, có thể gây cho cậu ngoài lề cảm nhận, chứng tỏ đồ vật trước mắt phải rất sắc bén.
~~~ Phiu ~~~
Hitomi phóng đi mảnh lá, chỉ nghe tiếng gió rít gào, cách cậu năm mét một cây cổ thụ đột ngột đóng đinh một vệt vàng sáng loáng.
Hitomi chạy tới quan sát, tiện tay một ném, nhưng lá cây lại đâm sâu đến gần mười cemtimet. Tuy nói rằng lực đạo của cậu không hề yếu ớt, nhưng chẳng thể phủ nhận rằng, Ma thuật hội tụ tăng phúc mật độ của vật liệu quả thật rất kinh người.
Có điều, thứ này không phải vĩnh cửu tính.
Bởi vì thế giới có khả năng tự mình chữa trị.
Vậy nên, chỉ cần Psion của Hitomi tiêu hao hết, vùng thi triển thuật thức giải khai, Edios lưu trữ thông tin lực tức hồi phục như cũ, lá cây sẽ trở lại hình dáng mảnh dẻ của nó khi xưa.
Thử đi thử lại, thử tới thử lui, hết đất đai cây cối thì chuyển qua các sinh vật sống.
Hitomi hô biến vào một chú chim…Chim đang bay gãy cánh sà xuống, thể trọng tăng đột ngột khiến nó không cách nào thích ứng kịp.
Nhưng rất nhanh thôi, Psion tán ra, chim lại được trở về bầu trời.
Không chỉ loài cầm, mà thú dưới đất, ong, sâu, bướm, vân vân, Hitomi đều cho chúng nó “một thoáng trải nghiệm ma thuật”…Bao gồm Speed Type Magic, Weight Type Magic và Convergence-Type Magic.
“Thú vị nhỉ…(0.0)?!”
Hitomi cảm thấy kinh ngạc khi ma cậu trộn lẫn hỗn hợp đánh kép ba ma thuật lên một bé thỏ con.
Tăng tốc phép…
Giảm trọng phép…
Cứng rắn phép…
Đặc biệt phép cứng rắn, tựa hồ khoác lên mình thỏ một lớp chiến giáp màu vàng chóe sặc sỡ trông xinh đẹp cực kì.
[Nếu để cho Momo với mấy cô nữ kia thấy chắc chắn là mê tít mắt… ≧◔◡◔≦]
Sau khi bổ trợ ma thuật xong, thỏ lập tức biến hình…Sức chiến đấu bạo tăng.
Hoa mắt một cái là Hitomi phải chú tâm mới thấy nó nhảy phóc qua mấy cành cây, chẳng khác gì sóc cả. Chưa hết, giáp gai trên mình khiến thỏ ta tự tin tăng mạnh, đụng liên tiếp nhiều chạc cây không xi nhê liền không thèm quan tâm, cứ thể một đường thẳng tiến.
Thỏ đi xa rồi, Hitomi cũng thu tầm nhìn không quan tâm nữa. Rốt cuộc cũng chỉ là một thí nghiệm nhỏ mà thôi.
“Hôm nay tu luyện như thế đủ rồi…!”- Hitomi thì thào, bất chợt, cậu nghe văng vẳng đâu đó tiến leng keng va chạm của kim loại và tiếng người la hét.
[Lại có người tới gần như vậy…(0~0)]
Bởi lúc nãy luyện ma thuật có chút mê mẩn khiến Hitomi thu hẹp bớt phạm vi đề phòng, co xuống chỉ còn năm đến mười mét phạm vi cảm nhận, thế nên hiện tại mới phát hiện có “kẻ nhập cư trái phép” ở đây.
[Rốt cuộc là phổ thông hay là đặc biệt sự tình đây…]
Hitomi thoáng chút nghĩ ngợi, không chần chừ búng người lên thân cây. Thân thể nhẹ tựa lồng hồng bắn về phía trước, trong nháy mắt đã vô tung vô ảnh.
Cậu lựa chọn gia trì cho bản thân hai loại ma pháp vừa học, Ma thuật gia tốc cùng giảm nhẹ thể trọng. Không sử dụng Soru hay Geppo vì dù có cố giảm thiểu tiếng động đến mức nào thì hai thức này cũng gây ra không nhỏ âm thanh rung rung trong không khí.
Nếu chưa biết năng lực của các Ma pháp sư thì thôi, tuy nhiên, khi Hitomi đã hiểu rõ được phần nào sự đáng sợ của họ thì cậu cũng chẳng dám bất cẩn tí nào.
Dù sao vẫn còn rất nhiều ma thuật bí truyền ngoài kia Hitomi chưa hề rõ ràng công dụng cũng như uy lực, chỉ riêng Ninjutsu của đền Kyuchou đã rất đáng gờm rồi.
Mà trên thế giới này, không bao giờ thiếu nhất, chính là những cái kia cổ xưa gia tộc cùng bí mật của họ.
“Hây…Ya…!”
Binh…Binh…Bốp…
Cốp…Cốp…!!!
Nương theo mỗi lúc một lớn tiếng gầm gừ và chói tai âm thanh ma sát giữa kim loại với nhau, Hitomi chỉ mất chưa tới hai mươi giây là đã tới được chỗ đánh nhau.
Không…
Phải nói là cỡ nhỏ chiến trường thì đúng hơn!
Xung quanh mười mét phương viên cây cối ngã ràn rạt, đứt gãy không một cái lành lặn. Trên mặt đất nhiều hố to từ mười centimet đến nửa mét đều có.
Mà thủ phạm “phá hoại cây cối”, hiển nhiên là hai người cậu thấy trước mắt.
Hai người này mặc hai bộ chế phục bó sát người, nhìn hiện đại tinh vi cực kì, thỉnh thoảng lại ánh lên màu lam nhạt ánh sáng.
Hitomi cảm nhận được sóng Psion dao động, không chỉ ở không khí, mà còn trên hai bộ đồ đó. Vầy có nghĩa là, hai tên kia, thân phận chẳng hề đơn giản chút nào.
[Trạm chổ ma thuật lên một món đồ cỡ trung như áo quần, đồng thời duy trì mấy loại ma pháp bổ trợ, kéo dài lâu đến vậy…Rốt cuộc, bọn họ thuộc tổ chức nào đây… ►_◄ ]
Bất chợt, cách xa Hitomi nhất người mặc áo đen hình vằn ri, họa tiết có chút giống hình rồng thốt lên một câu tiếng anh tiêu chuẩn, cánh tay tỏa ra ánh huỳnh quang, giống như chuẩn bị phóng thích pháp thuật.
“Chết đi…!”
Hắn ta đột nhiên hét to rồi quăng ra một quả chói sáng lựu đạn.
Mặc màu xanh thẫm đen đen, sau lưng có ghi con số 101 kẻ đối diện tựa hồ bất ngờ vì hành động của đối phương.
Oành!
Chói lòa con mắt ánh sáng từ quả lựu đạn chiếu ra, làm tất cả phải nhíu mắt lại.
Một giây ngẩn người, trong chiến đấu, cũng là hết sức nguy hiểm sai lầm.
Và dĩ nhiên, ai cũng sẽ phải trả giá cho điều đó.
Vù~~~
Phập!
Lợi dụng thời cơ tức thì, màu đen áo rồng lao đi như tia chớp, trên tay kiếm hóa thành một vòng trăng lưỡi liềm quét thẳng về phía đầu của kẻ thù.
Người này phản ứng cực nhanh, định tung ma pháp phòng thủ, bỗng nhiên lại thốt lên một tiếng đau đớn.
[Không phải chứ…]- Hitomi nhíu mày, […lại bị thương…( - -)?!]
101, Hitomi tạm gọi như thế, đang che dấu máu chảy dầm dề, đến hiện tại rốt cuộc bị phát giác.
Cũng vì thế mà 101 lỡ mất một nhịp, chỉ thiếu chút nữa là đã bị chém chết tại chỗ.
Mặc dù né tránh chỗ hiểm, 101 vẫn phải trả giá thảm thêm một cánh tay máu chảy dầm dề nữa. Tổng cộng hai tay của hắn gần như đều phế đi.
“Khặc khặc…Binh đoàn 101, các ngươi tựu không ngờ tổng bộ của chúng ta tìm đến được bí mật địa điểm của các ngươi phải không… (─‿‿─)!”
“Vì lý do gì…!”- Bên kia người nghiến răng hỏi.
“Khà khà…Ta biết ngươi có ý định câu giờ, nhưng đằng nào nơi đó cũng sẽ diệt vong trong vòng nửa tiếng nữa mà thôi…Trả giá cho ngươi thoát đi…Ha ha, liệu có ai ở chốn này cứu ngươi được chứ…!”
“Còn lý do sao…!” – Hình rồng áo đen chợt lạnh lùng nói, “Có tiền là có tất cả…Không hẳn lúc nào cũng đúng, nhưng gần như chín mươi phín phần trăm tỷ lệ là đủ rồi…!”
“Bán nước sao…Phản bội giả…!” – 101 ôm lấy vết thương bi ai nói, “Trong khi chúng ta huấn luyện binh sĩ, chiến sĩ, chiến đấu sa trường vì họ…Những con chó hèn nhát ấy…!”
“Giờ người mới thấy rõ điều đấy sao…Ngu xuẩn… ◤(¬‿¬)◥!”
“Ta nghĩ nhiêu đó là quá nhiều cho một kẻ sắp xuống mồ…Chết đi!!!”
Hình rồng áo đen gầm lên dữ tợn, lam nhạt trên áo lần nữa lóe sáng, cả người tựa thiểm điện chấp kiếm đâm thẳng tới 101…Bên kia người, tâm tình thất vọng lẫn tuyệt vọng, đầu gục thấp giống như đang chờ tử vong phán quyết hàng lâm.
To be continued…