Không Gian Vô Sắc trong nháy mắt đã được thiết lập, bao bọc lấy hai người Ngô Kiến Quốc cùng Thiết Sa vào bên trong.
Vốn dĩ đây là con át chủ bài mà Ngô Kiến Quốc muốn dành đến phút cuối mới mang ra sử dụng, để đề phòng trường hợp hai tên sinh đôi A Miêu A Cẩu kia tạo ra đột biến gì đó, hoặc là đối phương có thêm người tới trợ giúp.
Mặc dù ngay khi Ngô Kiến Quốc bước chân vào bên trong khu biệt thự này, thì ở phía ngoài quân đội đã bắt đầu tiến hành phong tỏa hoàn toàn lối vào, không để cho bất kỳ người nào tiến lại gần khu vực này nữa.
Thế nhưng trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra được, cho nên mọi thứ đều phải đề phòng hết mức có thể.
Chẳng ai dám chắc đối phương có thể có siêu năng lực kỳ dị nào đó đủ sức qua mắt vòng vây của quân đội, giống như cách Tống Viễn Sơn đã thần không biết quỷ không hay mà trộm đi đầu đạn A hơn một năm trước hay không.
Hoặc giả bọn chúng còn chẳng cần phải ẩn nấp, mà đường đường chính chính cường ngạnh vượt qua các lớp bảo vệ bên ngoài, mở một con đường máu vào thẳng phía trong khu biệt thự cũng nên.
Đương nhiên Ngô Kiến Quốc rất tin tưởng ở năng lực của quân đội, cũng không nghĩ đối phương đủ tự tin để có thể nghênh ngang mà đối đầu trực tiếp với hàng tá vũ khí nóng được triển khai ngoài kia.
Thế nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, Ngô Kiến Quốc không thể phó mặc sự an toàn của bản thân vào tay người khác được. Mạng của hắn, phải là do hắn tự mình nắm lấy, tự mình quyết định, mới có thể khiến hắn hoàn toàn an tâm.
Đó là còn chưa kể tới sự việc xảy ra với Tống Viễn Sơn lần trước đã làm dấy lên nghi ngờ trong lòng Ngô Kiến Quốc, rằng có hay không việc những tổ chức siêu năng giả như Nhân Đồ Hội đã gài cắm gián điệp nằm vùng trong hệ thống mà không ai phát hiện ra.
Mặc dù rất không muốn tin vào điều đó, thế nhưng Ngô Kiến Quốc vẫn phải công nhận rằng những kẻ đó ẩn nấp thực sự rất sâu, chẳng có gì đảm bảo chúng sẽ không thể thẩm thấu vào lực lượng của quân đội được.
Ngay cả đám người của lực lượng tình báo Nam Dương, chỉ là những phàm nhân mà còn có thể giữa thanh thiên bạch nhật ngang nhiên thành lập một loạt chân rết tại Yến Kinh, nữa là những dị nhân có năng lực siêu phàm kia?
Bởi vậy nên Ngô Kiến Quốc từ đầu tới giờ vẫn luôn giữ gìn năng lượng, không có trực tiếp sử dụng Không Gian Vô Sắc.
Thế nhưng tình huống lúc này đã khác trước, quả thực Ngô Kiến Quốc không nghĩ tới việc Thiết Sa sẽ sử dụng cách đồng quy vu tận với Đường Yên để đe dọa, đối phó với hắn.
Nếu bỏ qua sự an toàn của Đường Yên, thì lúc này Ngô Kiến Quốc đã hoàn toàn có thể nghiền nát Thiết Sa, dồn hắn tới bước đường cùng, không còn chút khả năng chống đỡ nào nữa.
Tối đa chỉ cần thêm ba phút! Ngô Kiến Quốc hoàn toàn tự tin có thể lấy mạng Thiết Sa trong quãng thời gian ngắn ngủi đó.
Tuy nhiên Ngô Kiến Quốc lại không thể cứ để mặc Đường Yên sống chết không quản mà chăm chăm đối đầu với Thiết Sa.
Nên nhớ hắn hôm nay tới đây là để cứu người, chứ không phải để giết người, cho nên tính mạng của Đường Yên phải được đặt lên trước nhất. Còn việc có hay không hạ được Thiết Sa, với Ngô Kiến Quốc thực sự chẳng phải là ưu tiên hàng đầu, dù sao hắn cũng không có nhiệm vụ phải giải quyết đám người này.
Mặc dù Ngô Kiến Quốc không dám chắc Thiết Sa còn lại bao nhiêu năng lượng, có đủ sức để đánh sập hoàn toàn căn biệt thự này hay không.
Thế nhưng đứng trước lựa chọn mang tính sống còn này, Ngô Kiến Quốc vẫn quyết định sẽ không đánh cược may rủi, mà ngay lập tức sử dụng Không Gian Vô Sắc để kiềm chế đối phương.
Siêu năng lực vừa được giải khai, không gian xung quanh ngay lập tức biến thành hai màu đen và trắng.
Thiết Sa không khỏi giật mình hốt hoảng, vốn nghĩ rằng đem tính mạng Đường Yên ra là có thể uy hiếp được Ngô Kiến Quốc, lại không ngờ đối phương còn sở hữu năng lực kỳ dị như vậy.
So với lần va chạm cách đây vài ngày, Ngô Kiến Quốc đã trở thành một con người hoàn toàn khác.
Năng lượng trong người Thiết Sa lúc này giống như một dòng nước nhỏ giữa mùa đông giá lạnh, bị thời tiết khắc nghiệt làm cho đóng băng hoàn toàn, không thể mảy may di chuyển được chút nào.
Siêu năng lực của hắn, vì lẽ đó cũng đồng dạng không cách nào thi triển ra được.
Tâm tình Thiết Sa trùng xuống, lúc này ngay cả thứ lợi thế duy nhất để đem ra mặc cả với đối phương cũng bị vô hiệu hóa, vậy thì hắn còn cách nào có thể thoát khốn được đây? — QUẢNG CÁO —
Mặc dù thân thể của hắn vẫn y nguyên là kim loại, không bởi vì trúng phải siêu năng lực của đối phương mà trở lại thành máu thịt thông thường, thế nhưng Thiết Sa vẫn không khỏi căng thẳng.
Đầu óc hắn nhanh chóng xoay vần, chỉ trong tích tắc đã đưa ra quyết định chính xác nhất.
Chạy!
Chỉ có chạy thoát khỏi nơi này, mới mong có thể giữ được tính mạng. Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt, Tống Viễn Sơn lần này không cứu ra được, vậy thì lần sau từ từ tính cách khác.
Còn mạng của Thiết Sa hắn lại chỉ có một, chết rồi liền xong, không có cơ hội làm lại nữa.
Cho nên Thiết Sa ngay lập tức làm ra lựa chọn tháo chạy khỏi căn biệt thự, bỏ qua nhiệm vụ được giao lần này.
Thế nhưng đó chỉ là mong muốn của bản thân hắn mà thôi, còn kẻ đứng bên kia chiến tuyến - Ngô Kiến Quốc - lại không hề có ý định để cho Thiết Sa toàn mạng mà rời đi khỏi đây.
Phải biết đám dị nhân này hành tung vô cùng bí ẩn, ngay cả cơ quan tình báo cũng phải đau đầu nhức óc vì chúng. Mà ngay chính bản thân Ngô Kiến Quốc lần này cũng chỉ là ngẫu nhiên có được tin tức từ miệng Tống Viễn Sơn, cho nên mới có thể tìm ra được nơi ẩn nấp của bọn chúng.
Để cho một con chó sói chạy thoát, vậy thì từ nay về sau sẽ phải đối diện với sự rình rập không ngừng của nó. Như vậy không chỉ nguy hiểm cho chính bản thân mình, mà rất có thể còn liên lụy tới những người xung quanh.
Trước đây, Ngô Kiến Quốc là kẻ độc lai độc vãng, tứ cố vô thân, cho nên hắn có thể hoàn toàn không quan tâm tới kẻ thù của mình, càng chẳng sợ hãi bị chúng bày mưu tính kế.
Bây giờ lại hoàn toàn khác, mặc dù Ngô Kiến Quốc không cố gắng kết giao với mọi người, thế nhưng những người có quan hệ hắn trong lúc bất giác lại càng ngày càng nhiều thêm.
Đường Yên, Trần Tiểu Uyển, Lý Văn Lượng, Lão Cửu... Những người này, đều có thể coi như bằng hữu của Ngô Kiến Quốc, đương nhiên hắn sẽ không muốn để cho bọn họ phải vì mình mà chịu liên lụy.
Nhất là khi Thiết Sa lại là siêu năng giả. Đứng trước lực lượng của những kẻ như vậy, phàm nhân chỉ có thể thúc thủ vô sách, ngay cả chạy trốn cũng khó khăn, càng không nói tới việc phản kháng lại bọn chúng.
Bởi vậy nên những kẻ như Thiết Sa, chết đi mới là tốt nhất!
Ngô Kiến Quốc đuổi sát theo Thiết Sa, không để cho hắn có chút cơ hội nới rộng khoảng cách nào. Đoạn, hắn bổ mạnh thanh gươm trong tay về phía Thiết Sa, nhắm thẳng vào đầu hắn mà chém tới.
Thiết Sa thầm chửi một câu con mẹ nó, quả nhiên là âm hồn bất tán.
Mặc dù rất không cam tâm, thế nhưng hắn cũng chẳng có cách nào khác, đành phải lần nữa sử dụng đôi câu liêm đã rách nát trên tay để cố gắng chặn lại lần công kích này của đối phương.
Keng!
Rắc!
Một kiếm này, giống như cọng rơm cuối cùng đặt lên lưng con lạc đà, khiến cho nó hoàn toàn ngã quỵ.
Đôi tay Thiết Sa đã không thể chịu đựng thêm nữa, bị cường lực từ thanh gươm chặt vào khiến cho nứt toác ra, cuối cùng đôi câu liêm kia cũng triệt để rơi rụng xuống mặt đất.
Thiết Sa lúng túng, bản thân hắn lúc này đã hoàn toàn rơi vào thế bị động không thể trả đòn, mà thứ vũ khí duy nhất trên tay cũng bị thanh gươm của Ngô Kiến Quốc chém gãy.
Hắn muốn tìm một phương án nào đó khả dĩ có thể bảo mệnh, thế nhưng lại nhanh chóng nhận ra mình đã không còn con bài nào có thể sử dụng được nữa.
Ngạnh kháng? Hắn bây giờ đã là đèn cạn dầu, chẳng có sức mà hoàn thủ, thậm chí ngay cả né tránh cũng không nổi nữa, còn nói gì tới việc lấy cứng chọi cứng. — QUẢNG CÁO —
Chạy trốn? Đối phương nhanh hơn hắn, mạnh hơn hắn, lại có siêu năng lực áp chế hoàn toàn năng lượng của hắn. Thiết Sa muốn chạy, cũng chạy không thoát.
Thỏa hiệp? Rất tiếc, trong tay Thiết Sa không có gì đủ sức lay động Ngô Kiến Quốc.
Trong đầu Thiết Sa còn chưa tính toán được cách nào để thoát khỏi tình trạng hiện tại, thì Ngô Kiến Quốc đã áp sát tới gần người hắn, tung một cú đá cực mạnh, nhắm chuẩn vào vết thương trên bụng Thiết Sa.
Rầm!
Thiết Sa bị một cước này đá bay, lăn lộn trên mặt đất mấy vòng.
Hắn vừa lồm cồm bò dậy, còn chưa kịp làm ra hành động nào, thì đã nhận ra có một lưỡi kiếm sắc bén lạnh như băng đang gác trên cổ mình rồi.
Thiết Sa lần này coi như triệt để thất bại.
Ngô Kiến Quốc nhìn đối phương đang quỳ trên mặt đất, bàn tay siết chặt thanh gươm, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lùng.
"Khoan... Hãy khoan...!"
Thiết Sa ngẩng đầu nhìn Ngô Kiến Quốc, giọng hoảng hốt lắp bắp:
"Ta còn không có... Đúng rồi, ta biết rất nhiều thông tin, có thể giúp ích cho các... Ách... Ặc..."
Lời nói của Thiết Sa còn chưa dứt, thì thanh gươm trong tay đối phương đã động, nhanh như chớp cắt một vệt sâu hoắm trên cổ hắn.
Thiết Sa đưa tay lên cổ, muốn cố gắng bịt lại vết thương kia, thế nhưng máu từ trong đó không ngừng phun ra thành dòng, khiến cho sự che chắn của hắn chỉ hoàn toàn là vô vọng.
Nếu nói Ngô Kiến Quốc có học được điều gì từ mấy bộ phim điện ảnh Hollywood hay không, thì câu trả lời chính là bốn chữ: Đêm dài lắm mộng.
Đúng vậy, ví dụ như khi nhân vật chính vốn yếu nhược hơn đã ngã xuống đất, tên nhân vật phản diện sẽ ngay lập tức kê súng vào đầu hắn. Tuy nhiên vì lý do nào đó, có thể là trang bức chẳng hạn, tên phản diện kia sẽ không bắn chết nhân vật chính ngay lập tức, mà còn nói dông nói dài hết nửa ngày vẫn chưa chịu thôi.
Kết cục thì sao? Trong lúc đang trang bức, bất ngờ lại bị đối phương cướp súng bắn trả, cuối cùng chịu cảnh lật thuyền trong mương, chết rất tức tưởi.
Vậy bài học rút ra ở đây là gì?
Có cơ hội diệt sát đối phương, thì phải làm thật nhanh gọn, thật thẳng tay, để cho kẻ thù không có một chút xíu cơ hội trở mình nào. Trang bức, oai phong thì cũng vui đó, thế nhưng kết cục thường rất thảm khốc.
Thanh gươm trên tay Ngô Kiến Quốc một lần nữa vung lên cao, sau đó lạnh lùng chém xuống, hoàn toàn không chút do dự.
...
Cùng lúc đó, ở bên trong căn nhà hai tầng rách nát của lão Quách - hội phó Nhân Đồ Hội.
Lão Quách lúc này đang ngồi đăm chiêu trên một chiếc ghế đẩu nho nhỏ.
Đối diện với hắn là cái bàn uống nước con con, trông có vẻ hơi bẩn thỉu nhếch nhác, trên đó có một chiếc điện thoại di động đang nằm im lìm.
Lão Quách đang chờ đợi cuộc điện thoại từ một người vô cùng quan trọng. — QUẢNG CÁO —
Quách Tử Văn bôn tẩu giang hồ hai mươi mấy năm ròng rã, thậm chí không tiếc làm những việc thập ác bất xá, rốt cuộc cũng chỉ vì một ngày hôm nay. Mà người kia, chính là mấu chốt của vấn đề, bởi lẽ chỉ có hắn ta mới có thể hoàn thành được nguyện vọng của Quách Tử Văn.
Nói không ngoa, toàn bộ vận mệnh của lão Quách hắn, lúc này đều đã đem đặt cược vào người đó.
Reng...!
Tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên lanh lảnh, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Quách Tử Văn.
Hắn vội vã nhấc điện thoại lên, giọng hơi có chút ngập ngừng:
"Tôi nghe đây!"
Đầu dây bên kia im lặng mất vài giây, sau đó một giọng nói âm u cất lên, khiến cho Quách Tử Văn dù đã nhiều lần giao thiệp cùng người này, thế nhưng vẫn không khỏi hơi sởn gai ốc:
"Chuột đã vào bẫy rồi, bây giờ chính là lúc chúng ta hành động..."
Quách Tử Văn gật gật đầu, cung kính mà đáp lời:
"Được, tôi sẽ tới đó ngay..."
"Sự việc không thể chậm trễ. Ta sẽ đi trước một bước, ngươi cũng mau tới đi, đừng có chần chừ. Còn nữa..."
Người kia trầm giọng dặn dò:
"Cô gái lần trước ngươi nhắc tới tên là gì ấy nhỉ?"
"Cô ta gọi là Thẩm Quân Ninh..."
"Được, ngươi mang theo cả cô gái họ Thẩm đó cùng tới biệt thự kia ngay... Dẫu rằng lần này đã chuẩn bị rất kỹ, thế nhưng trên đời không thể đoán trước được điều gì. Nếu như cách làm của ta không dùng được, vậy thì sẽ cần tới cô ta ra tay..."
Lão Quách vội vàng đáp lời:
"Được rồi, tôi bây giờ ngay lập tức đi tìm cô ta, sau đó sẽ đưa tới căn biệt thự kia..."
Tút... Tút...
Còn chưa đợi Quách Tử Văn nói hết câu, người đàn ông ở đầu dây bên kia đã cúp máy.
Quách Tử Văn cũng không chậm trễ một giây phút nào, ngay lập tức bấm số điện thoại của Thẩm Quân Ninh:
"Tiểu Thẩm, cô đang ở đâu?... Được, bây giờ tôi tới đó ngay... Đúng vậy, bên phía biệt thự có biến cố..."
Vừa nói, Quách Tử Văn vừa choàng lên người một tấm áo khoác đã bạc màu, có phần cũ nát bẩn thỉu, sau đó vội vàng rảo bước ra khỏi căn nhà.
Chẳng mấy chốc, bóng người hắn đã hòa làm một với màn đêm u tối bên ngoài kia, hoàn toàn không còn thấy tăm hơi đâu nữa.