Trường Chân tử giật mình, không nghĩ rằng đối phương vậy mà có thể thoát khỏi khống chế của tiên pháp, hơn nữa từ trên người bọn họ còn tỏa ra một luồng khí thế quỷ dị như vậy, quả thực là khác thường.
Mặc dù kỳ nhân dị sĩ trên giang hồ không hề ít, thế nhưng những người có thể tiếp được một chiêu Bạch Hồng Quán Nhật của Trường Chân tử đạo nhân mà không bị tổn thương gì nhiều thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa đó đều là những lão quái đã tu luyện pháp môn linh hồn mấy chục năm ròng.
Cá biệt có những trường hợp giống như Thiết Sa, bẩm sinh linh hồn đã mạnh hơn người bình thường rất rất nhiều lần, cho nên có thể giảm bớt ảnh hưởng của những loại tiên pháp công kích linh hồn tương tự như chiêu mà Trường Chân tử vừa thi triển.
Thế nhưng hai người trước mặt thì lại khác hoàn toàn.
Vừa mới vài giây trước còn nằm bẹp trên mặt đất không gượng dậy nổi, ngay cả cử động cũng còn khó khăn.
Vậy mà bây giờ đã đứng sừng sững trước mắt ba vị đạo nhân, sinh long hoạt hổ không khác gì lúc bình thường, thậm chí khí tức trên người họ còn có phần mạnh hơn so với lúc trước nữa.
Quan trọng hơn là, Trường Chân tử cảm nhận được rõ ràng một chiêu kia của mình chắc chắn có hiệu quả thực chất, chứ không phải đối phương đang diễn trò để qua mắt họ.
Điều gì đã khiến hai người này từ chỗ vô lực phản kháng với tiên pháp của ông ta, bây giờ lại có thể trở mình gượng dậy được như vậy?
Trường Chân tử đạo nhân âm thầm quan sát hai người kia vài giây, cuối cùng trong đầu không khỏi hiện ra hai chữ: Dị giáo!
Đúng vậy, từ biểu hiện bên ngoài của hai người này, có thể khẳng định khá chắc chắn bọn chúng không phải là siêu năng giả.
Những siêu năng giả thông thường rất khác biệt với người tu luyện như ba vị đạo nhân đây, bởi vì năng lực của bọn họ là trời sinh, cho nên khi thi triển sẽ không hiển lộ ra chút khí tức nào, hoàn toàn vô ảnh vô tung.
Giống như Thiết Sa vậy, hắn có thể làm cho cả một bức tường thép tan rã trong nháy mắt mà không hề phát ra một tiếng động nào, thậm chí người ta còn không biết điều đó là do hắn làm nữa.
Hoặc như Ngô Kiến Quốc khi kích hoạt Không Gian Vô Sắc, trong đầu hắn chỉ cần tâm niệm vừa động, thì không gian xung quanh ngay lập tức bị biến đổi theo, hoàn toàn không có chút dấu hiệu báo trước nào cả.
Thế nhưng những người tu luyện tiên pháp thì khác, bản thân bọn họ bẩm sinh không có khả năng tự mình thi triển năng lực đặc biệt, mà phải trải qua quá trình tu hành để học cách dẫn động năng lượng trong cơ thể, sau đó mới có thể vận dụng năng lượng đó để tạo ra pháp thuật khác nhau.
Bởi vậy nên không khó lý giải tại sao có nhiều cao thủ trong giang hồ khi sử dụng tiên pháp lại gây ra thanh thế cực kỳ lớn, mà những dị nhân có siêu năng lực thiên phú thì có thể vô thanh vô tức mà đại triển thần uy.
Nhìn không gian xung quanh tràn ngập khí tức huyết tinh, thậm chí có thể thấy từng làn khói đỏ tươi màu máu đang trôi lập lờ trong không khí, Trường Chân tử đạo nhân lập tức khẳng định hai người A Miêu A Cẩu đã tu luyện một loại tiên pháp nào đó.
Tuy nhiên từ xưa tới nay trong phạm vi quốc nội hoàn toàn không có một môn phái nào sở hữu loại tiên pháp quỷ dị như vậy, cho nên chỉ cần nhìn liếc qua cũng đủ để khiến cho Trường Chân tử không thể không nghĩ tới những giáo phái tà đạo kia.
Đương nhiên ngày nay đã không còn giống như thời trung cổ, con người hiện đại đã có quyền theo đuổi tự do tín ngưỡng của bản thân mà không phải phụ thuộc vào bất cứ luật lệ hay khuôn phép gì.
Vào thời điểm mấy trăm năm trước, tự do tôn giáo là thứ gì đó cực kỳ xa vời, bị bài xích và vùi dập. Một số người có thể bị thiêu sống, một số người bị phanh thây, càng nhiều hơn những người bị đánh đập, tù đày chỉ vì vị thần mà họ tôn thờ không giống với số đông xung quanh mình.
Thậm chí ở phương Tây, đã từng có những cuộc Thập tự chinh kéo dài hàng trăm năm, hao tổn không chỉ của cải vật chất mà còn cả tính mạng của không biết bao nhiêu con người.
Tất cả chỉ vì mục đích duy nhất - thu hồi lại vùng Đất Thánh Jerusalem, và ngăn cản sự phát triển của đạo Hồi ở Châu Âu.
Cũng vào khoảng thời gian này, thuật ngữ Dị giáo bắt đầu được sử dụng phổ biến hơn, mà cái đích nhắm tới chính là những tôn giáo khác ngoài Kitô giáo, hoặc những người có tư tưởng đi ngược lại với những điều được truyền dạy ở nhà thờ.
Cho tới ngày hôm nay, khi con người đã được phép tự do lựa chọn tôn giáo cho mình, khái niệm Dị giáo vẫn còn tồn tại, nhưng ý nghĩa của nó đã thay đổi rất nhiều.
Dị giáo trong lời của Trường Chân tử đạo trưởng, là ám chỉ những tôn giáo tôn thờ ma quỷ, sử dụng những phương thức độc ác để tu luyện, thậm chí không tiếc sử dụng sinh mạng con người làm công cụ để phục vụ cho lý tưởng của giáo phái - thứ mà những giáo đồ của chúng gọi là ý nguyện của thần linh.
Những giáo phái kiểu như vậy đã xuất hiện từ hàng trăm năm trước, thế nhưng cho dù bị toàn thể các môn phái trong giang hồ, lẫn cả những người cầm quyền đương thời bài xích cùng tiêu diệt, chúng vẫn như cũ tồn tại, vươn vòi bạch tuộc ra mà hoạt động một cách lén lút.
Trường Chân tử nhíu mày, chuyện lần này nếu như đã có liên quan tới Dị giáo, vậy thì sẽ không chỉ gói gọi trong tranh đoạt quyền lợi, tiền tài của thế nhân với nhau nữa rồi.
Phải biết đám người dị giáo này luôn hành động vì một lý tưởng gì đó cao hơn cả tiền bạc hay quyền lực, cho nên có thể khẳng định hành động của bọn chúng không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Chắc chắn đám người này còn có một mục đích khác sau lưng, chỉ là hiện tại ông ta cũng không thể biết được mục đích đó là gì mà thôi.
Sự việc lần này, quả nhiên phức tạp hơn những gì người ta tưởng tượng!
Nhìn thấy vẻ sững sờ pha lẫn kinh ngạc trên mặt của ba vị đạo nhân, A Cẩu nhe răng cười thành tiếng, giọng nói lại càng thêm âm trầm:
"Đại kế đã sắp thành, bây giờ chỉ cần giết sạch các ngươi, như vậy không còn ai có thể ngăn cản chúng ta nữa..."
Đoạn hắn quay sang phía A Miêu, gằn giọng:
"A Miêu, giết chúng!"
A Miêu không nói một lời, chỉ gật gật đầu, rút từ sau lưng ra hai cây dao găm dài ba tấc, lao thẳng về phía ba vị đạo nhân trước mặt, để lại một vệt sương mù đỏ tươi sau lưng.
Mà A Cẩu cũng không chậm trễ hơn, hắn cười rú lên một tiếng man dại, múa thanh đao trong tay vài vòng, sau đó phóng người hướng tới Trường Chân tử đang đứng trước mặt, vung đao chém mạnh xuống.
Ánh mắt Trường Chân tử đạo nhân lạnh đi, tuy nhiên ông ta vẫn đứng sừng sừng tại chỗ, không lùi một bước nào.
Trường Sinh tử đạo nhân bước lên một bước, đứng song song với đại sư huynh của mình, hừ lạnh một tiếng, thét lớn:
"Tà ma ngoại đạo, đừng hòng chạm tới chúng ta!"
Vừa nói, hai bàn tay của ông ta vừa chắp lại với nhau, tạo thành một thủ ấn kỳ diệu.
Phía trước mặt Trường Sinh tử hiện ra một bức tường vàng óng, phiêu phù trong không khí, thực ảo khó phân.
Keng!!
Đoản đao trong tay A Cẩu va chạm với bức tường trước mặt này, ngay lập tức mài ra một tia lửa sáng rực giống như chém vào sắt thép.
Một đao này của hắn đã bị bức tường tưởng chừng như mỏng manh kia chặn đứng, không thể xuyên qua nổi một li, càng chẳng hề mảy may thương tổn chút nào tới ba vị đạo nhân đang đứng ở phía sau.
Chẳng những một đao của A Cẩu không hề lưu lại một vết xước lên bức tường này, mà trái lại mà ánh sáng màu vàng bên trên bề mặt của nó lại càng rõ rệt, rực rỡ hơn.
Hoàng Kim Thiết Bích!
Đây là tiên pháp mà Trường Sinh tử đạo nhân tu luyện từ khi mới nhập môn, đồng thời nó cũng là loại tiên pháp phòng ngự mạnh nhất của Thiên Nhân phái.
Mà không chỉ xét riêng trong nội bộ Thiên Nhân phái, ngay cả trên giang hồ thì loại pháp môn phòng ngự đỉnh cấp này cũng khiến cho không ít môn phái lớn phải kính sợ, thèm muốn.
Bức tường hoàng kim kia thoạt nhìn thì có vẻ không hề chắc chắn, thế nhưng nó lại có thể ngăn chặn tất cả mọi loại đòn tấn công của đối thủ, từ những thứ hư ảo như năng lượng, cho tới những thực thể như đao kiếm, súng đạn.
Bá đạo hơn, bản chất của Hoàng Kim Thiết Bích có thể dung hợp lực lượng đánh lên đó, để chuyển hóa thành năng lượng của bản thân. Cho nên nếu như một lần công kích không có hiệu quả, sẽ khiến cho bức tường này càng thêm vững chãi, kiên cố hơn bội phần.
Đương nhiên nói như vậy không có nghĩa thứ này là kim cương bất hoại, không thể phá vỡ, trái lại nó cũng có những điểm yếu riêng.
Thứ nhất nó chỉ có thể chịu công kích từ một mặt, không có khả năng bảo vệ cho người thi triển khi bị tấn công từ nhiều hướng cùng lúc.
Thứ hai, bản thân bức tường này cũng có giới hạn về sức chịu đựng. Mặc dù nó có thể hấp thu lực lượng tấn công lên mình, thế nhưng nếu như gặp phải một chiêu quá mạnh vượt quá khả năng tiếp nhận, vậy thì bức tường sẽ sụp đổ trước khi kịp chuyển hóa công kích kia.
Đương nhiên A Cẩu còn chưa mạnh đến mức một đao chém vỡ Hoàng Kim Thiết Bích của Trường Sinh tử đạo nhân, vậy nên khi xuất chiêu không đắc thủ, hắn liền lập tức lùi lại phía sau, chuẩn bị đổi hướng tấn công.
Mà A Miêu dường như cũng hiểu ý của đại ca mình, liền lách người sang một bên, nhắm vào bên hông của ba vị đạo sĩ mà đánh tới, tránh khỏi đụng phải bức tường trước mặt kia.
Thế nhưng Trường Xuân tử đạo nhân còn chưa ra tay, sao có thể để cho hai người này đắc ý được?
Bàn tay của ông ta vừa động, lập tức hàng ngàn cây ngân trâm màu trắng bạc từ trong ống tay áo đạo bào phun ra ngoài, giống như một con ngân long bay lượn đánh thẳng tới phía A Miêu.
A Miêu giật mình, biết không thể ngạnh kháng lại tiên pháp của Trường Xuân tử, cho nên vội vàng dùng sức cưỡng ép thân thể đang trên đà quán tính phóng về phía trước phải dừng khựng lại, sau đó ngay lập tức ngửa lưng ra đằng sau, tránh khỏi luồng ngân châm đang lao đến với tốc độ mà mắt thường khó có thể quan sát nổi kia.
Thế nhưng dù hắn đã phản ứng cực nhanh, thì vẫn không thể hoàn toàn tránh thoát khỏi một chiêu Bế Nguyệt Phong Châm vừa rồi.
Ngay trong một tích tắc trước đó, khi A Miêu còn chưa kịp hạ người đủ thấp, thì cánh tay phải của hắn vẫn còn nằm trong quỹ đạo của tiên pháp kia, kết quả liền bị hàng chục cây ngân châm đâm thẳng vào.
Phập... Phập...!
Mấy chục cây ngân châm kia tất thảy đều đâm xuyên qua cánh tay của A Miêu, giống như cơ thể của hắn chỉ là một tờ giấy mỏng, hoàn toàn không thể cản được chúng lại.
Thanh dao găm đang nắm chặt trong bàn tay phải của hắn liền rơi xuống, va chạm với nền đá trên mặt đất, phát ra tiếng kêu leng keng.
Một cơn đau buốt khó tả truyền thẳng tới đại não, khiến cho A Miêu không khỏi nhăn mặt.
Liền sau đó, là cảm giác đau đớn cùng ngứa ngáy vô cùng, giống như đang bị hàng ngàn hàng vạn con kiến liên tục gặm nhấm cánh tay vậy, cực kỳ khó chịu.
Năng lượng trong cơ thể hắn chỉ trong chớp mắt đã bị một chiêu Bế Nguyệt Phong Châm kia thiêu đốt mất một phần mười. Không chỉ có thế, mà ngay cả cánh tay bị trúng châm kia cũng có cảm giác vô lực, khó có thể cử động nổi.
Đây mới chỉ là một phần nhỏ trong số ngân châm của Trường Xuân tử đạo nhân, cho nên có thể tưởng tượng nếu bị hết thảy cả ngàn cây châm kia xuyên qua người, thì hậu quả sẽ ghê gớm đến mức nào.
Cơn đau cố nhiên là không thể tránh khỏi, thế nhưng khả năng thiêu đốt bào mòn năng lượng của bộ tiên pháp kia, quả thực không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Thậm chí nếu bị trúng châm vào ngực, thì rất có thể toàn bộ sức lực của những cơ vân cấu tạo nên trái tim sẽ bị rút cạn, khiến cho tim ngừng đập ngay lập tức cũng không phải là không có khả năng.
A Miêu nhìn cánh tay phải đang buông thõng của mình, lông mày nhíu lại thành một đường thẳng.
Hắn cắn chặt răng, dùng thanh dao găm trong tay trái trực tiếp cắt vào bắp tay bên phải, khiến cho máu bên trong ứa ra, rơi từng giọt xuống mặt đất.
Sau đó A Miêu lại tiếp tục dùng mũi dao để vẽ ra trên cánh tay phải một biểu tượng kỳ dị bằng máu của chính bản thân mình.
Lập tức luồng sương mù huyết tinh xung quanh người A Miêu lại dày đặc hơn mấy lần, mùi máu tanh tưởi tỏa ra xung quanh nồng nặc tới mức khiến người ta phải cảm thấy buồn nôn.
Mà cánh tay phải vốn đang chẳng có chút sức lực nào của hắn bỗng nhiên trở lại bình thường, thậm chí bên trong cơ bắp còn mơ hồ phát ra một cỗ lực lượng mạnh mẽ hơn cả khi nãy.
Trường Chân tử hơi nhướng lông mày, trong lòng càng thêm phần khẳng định chắc chắn về lai lịch của hai anh em sinh đôi trước mặt.
Dùng máu tươi làm vật dẫn, dùng thân thể làm giấy bùa, vẽ lên phù chú ngay trên da thịt... Ngoài dị giáo ra, thì chẳng có một môn phái nào lại sở hữu loại pháp môn quái dị như vậy.
Hai kẻ này, không dễ đối phó!