Cộc... Cộc...
Bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ, tiếp sau đó là một giọng nói trầm thấp vang lên:
"Thưa lãnh đạo, người ngài cho mời đã tới rồi."
Liếc mắt nhìn qua Đường lão gia tử, thấy ông ta gật gật đầu, Đường Viễn mới quay về phía ngoài nói lớn:
"Đưa cậu ta vào đây."
Cánh cửa cót két mở ra, Ngô Kiến Quốc lúc đang đứng ngay sau lưng người đàn ông mặc vest đen. Hắn liền hơi nghiêng đầu sang một bên, nhìn qua vai đối phương vào trong phòng.
Gian phòng khách này có cách bài trí khá đơn giản, một chiếc ghế thái sư được đặt chính giữa, đối diện cửa ra vào, phía hai bên có hai hàng ghế cùng bàn nhỏ xếp ngay ngắn.
Đây cũng chính là cách sắp xếp thường thấy ở những gia đình quan lại xưa, mà tới bây giờ rất hiếm nơi còn lưu giữ lại. Có thể coi Đường gia là một ngoại lệ cũ kỹ đang tồn tại giữa lòng thủ đô hiện đại, sôi động này.
Thấy Ngô Kiến Quốc bước vào trong phòng, Đường Viễn cũng không chủ động chào hỏi gì hắn, mà chỉ tay vào chiếc ghế đối diện với mình, nói:
"Ngồi đi."
Đây cũng là lần đầu tiên Ngô Kiến Quốc trực tiếp giáp mặt với Thứ trưởng Đường.
Phải biết trước đây dù hắn là đội trưởng đội Long Hổ, là cấp trên trực tiếp của Đường Uy Vũ, thế nhưng ngoài Đường Yên ra Ngô Kiến Quốc chưa từng tiếp xúc với bất kỳ người thân nào của cấp dưới cả.
Khi hắn còn tại ngũ, thì đó là tính chất bắt buộc của công việc, không để liên lụy tới thân nhân, mà khi hắn đã là người tự do, thì càng chẳng có lý do gì để liên hệ với bọn họ nữa.
Đương nhiên trường hợp của Đường Yên được tính là một ngoại lệ hiếm hoi.
Lúc này khuôn mặt của Đường Viễn thoạt nhìn như rất bình thản, không hề có cảm xúc gì, tuy nhiên Ngô Kiến Quốc biết trong lòng ông ta khẳng định không dễ chịu.
Chẳng có một người cha nào có thể thờ ơ khi con gái mình gặp nạn cả, Đường Viễn cũng không nằm ngoài số đó.
Nếu không phải như thế thì ông ta đã chẳng trực tiếp tới gặp Vu Vĩnh Khang để thương lượng nhờ trợ giúp.
Mặc dù biểu hiện sau đó của Vu Vĩnh Khang quả thực không thể khiến cho Đường Viễn hài lòng.
Bản thân Đường Viễn là người trong chính giới, thế nhưng công việc của Bộ Tài Chính lại khá đặc thù, gần như nghiêng hẳn về công tác kinh tế, không hề có quan hệ nhiều với quân giới.
Mặt khác Đường Viễn cũng là một người theo con đường kỹ trị, cho nên bản thân luôn rất tránh né vấn đề đấu đá nội bộ.
Ông ta cho rằng những thủ đoạn cạnh tranh chính trị kia dù không thể loại bỏ hoàn toàn, nhưng vẫn nên hạn chế ở mức thấp nhất để có thể tập trung toàn tâm toàn ý vào công tác chuyên môn.
Cho nên bản thân Đường Viễn dù là một lãnh đạo rất nhạy cảm với thời cuộc và xu thế trong nước, thế nhưng ông ta luôn cố gắng đặt bản thân mình ở bên ngoài những tranh đấu kia.
Có thể nói Đường Viễn là một vị quan tốt, thế nhưng lại không phải là một chính trị gia quá hợp cách.
Mặc dù bởi vì có ngọn cờ Đường gia làm chỗ dựa, thế nên Đường Viễn có thể chọn cách tránh né những mưu đồ chính trị của đối thủ, tuy nhiên tính cách này của Đường Viễn vẫn khiến cho những lãnh đạo khác có cái nhìn về ông ta.
Ngay chính Lãnh đạo số một từng nói với Đường lão gia tử, rằng con trai ông ta cái gì cũng tốt, chỉ là quá lý tưởng hóa cơ chế.
Điều này cũng có nghĩa là Đường Viễn sẽ khó mà tiến xa hơn hiện tại, bởi trong mắt các bậc đại lão, thì bản lĩnh chính trị của ông ta không đủ vững vàng.
Đương nhiên, nói như thế không có nghĩa là Đường Viễn ngây thơ tới mức không hiểu gì về những thủ đoạn kia, ngược lại ông ta còn là một người rất tinh tường là đằng khác.
Cho nên khi Tổng tham mưu trưởng Vu liên hệ với Dương Lập Quân ngay trước mặt ông ta, Đường Viễn đã hơi có cảm giác không hợp lý.
Mặc dù không rõ ràng về sự xung đột giữa Vu Vĩnh Khang và Dương Lập Quân, hay những tướng lĩnh họ Dương khác, thế nhưng chỉ qua hành động và lời nói của đối phương, Đường Viễn đã đánh hơi thấy mùi đấu đá ở đây.
Đường Viễn cảm thấy có vẻ như Vu Vĩnh Khang không hề thực tâm muốn giúp đỡ, mà rất có khả năng ông ta chỉ đang cố tỏ thái độ của bản thân với Đường Viễn, đồng thời đẩy Dương Lập Quân về phía đối lập với Đường gia bọn họ mà thôi.
Thế nhưng phải nói Vu Vĩnh Khang cũng là kẻ cáo già, hành động của ông ta mặc dù không qua mắt được Đường Viễn, thế nhưng cái ông ta sử dụng chính là dương kế, hoàn toàn không sợ phơi bày ra trước mặt đối phương.
Đúng vậy, cho dù Đường Viễn không có thiện cảm với biểu hiện của Vu Vĩnh Khang, thế nhưng việc Dương Lập Quân cản trở Đường Viễn cứu ra Ngô Kiến Quốc cũng là thật.
Mặc dù sau đó Đường lão gia tử đã đích thân ra tay, đưa Ngô Kiến Quốc từ ngục giam ra ngoài, thế nhưng ông ta cũng không khỏi phật ý vì sự ngang ngạnh của Dương Lập Quân.
Sự việc của Ngô Kiến Quốc nói to có thể to, nói nhỏ có thể nhỏ, quan trọng hơn là Đường gia đang cần những manh mối từ hắn để giải cứu Đường Yên, thế mà Dương Lập Quân lại năm lần bảy lượt ngăn cản, đây chẳng phải là đã đắc tội với Đường gia rồi sao?
Đương nhiên đây là vấn đề của Đường gia, còn Ngô Kiến Quốc chẳng quan tâm họ sẽ xử lý chuyện này thế nào. Chỉ cần biết là hắn đã được tự do, hiện tại chính là lúc có thể tính kế xử lý đám người Thiết Sa rồi.
Ngô Kiến Quốc liếc nhìn về phía ông cụ già đang ngồi ở vị trí chính giữa kia, trong lòng không khỏi hơi rung động.
Đây chính là một con người phi phàm, là huyền thoại hàng thật giá thật, chứ không phải loại "ka chỉ là một truyền thuyết" như hắn...
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng từ khi bước vào trong căn phòng này, Ngô Kiến Quốc luôn cảm thấy có thứ gì đó rất thu hút, khiến cho hắn không nhịn được sinh ra cảm giác muốn tới gần.
Mà khi nhìn vào Ông cụ Đường, cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn.
Ngô Kiến Quốc giật mình, chẳng lẽ nói đây chính là bá vương chi khí trong mấy bộ phim điện ảnh giả tưởng sao?
Đường Viễn thấy Ngô Kiến Quốc đang chăm chú nhìn ông nội mình không chớp mắt, liền hắng giọng một cái, nói:
"Ngô Kiến Quốc, cựu đội trưởng đội Long Hổ, chắc cậu cũng biết hôm nay chúng tôi mời cậu tới đây vì việc gì rồi chứ?"
Ngô Kiến Quốc thu hồi lại ánh mắt của mình, sau đó gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Nếu cậu đã hiểu vấn đề, vậy thì bây giờ có thể nói ra những thông tin cậu thu được từ Tống Viễn Sơn hay không? Cũng không cần phải diễn trò trước mặt tôi, tôi biết cậu không chỉ hỏi ra được vị trí hắn cất giấu đầu đạn A kia, mà chắc chắn còn những thứ khác nữa, đúng chứ?"
"Điều này... Tôi cũng không cần phủ nhận, đúng vậy, tôi đã biết nơi ẩn náu của Thiết Sa. Chỉ có điều..."
Mặc dù đang phải ngồi trước những nhân vật phong vân một cõi, thế nhưng Ngô Kiến Quốc hoàn toàn không hề tỏ ra sợ sệt hay hồi hộp, hắn chỉ đơn giản chậm rãi nói:
"Chỉ có điều, với năng lực của Đường gia hiện tại, chắc chắn không đối phó nổi với bọn chúng..."
Ngô Kiến Quốc còn chưa nói hết câu, Đường Viễn đã ngắt lời hắn, giọng không khỏi hơi có chút khinh thường:
"Ngưng! Chắc cậu không biết mình đang nói gì rồi. Đường gia, không phải là thứ cậu có thể hiểu được, càng không thể dựa vào ý kiến chủ quan của cậu mà đánh giá, hiểu không?"
"Việc cậu cần làm bây giờ là cung cấp thông tin cho chúng tôi, còn những chuyện phía sau cậu không cần phải quan tâm nữa, chúng tôi sẽ tự khắc có cách giải quyết riêng."
Ngô Kiến Quốc yên lặng, chờ cho Đường Viễn nói xong, sau đó mới từ tốn đáp:
"Tôi biết Đường gia là thế lực lớn tới mức nào, cũng rất tin tưởng các người có thể tiêu diệt được Thiết Sa. Thế nhưng đây là việc cứu người, chứ không phải giết người."
Nói đoạn hắn quay sang nhìn về phía Đường lão gia tử cùng Ông cụ Đường, quan sát thái độ của hai người một chút, rồi lại tiếp tục nói:
"Đường Yên đang nằm trong tay bọn chúng, xin thứ cho tôi nói thẳng, dù ông có điều động lực lượng lớn tới đâu đi chăng nữa, cũng khó có thể cứu cô ấy ra ngoài mà không bị thương tổn. Nên nhớ, Thiết Sa không phải kẻ bình thường, dù các người có sử dụng tới đặc cảnh, thậm chí đích thân đội Long Hổ ra tay, cũng không phải là đối thủ của hắn."
"Tới lúc đó, e rằng dù có thể tiêu diệt được Thiết Sa, nhưng chẳng có gì có thể đảm bảo hắn sẽ không chơi trò cá chết lưới rách, lấy mạng của Đường Yên ra đồng quy vu tận."
Nghe những lời của Ngô Kiến Quốc, Đường Viễn không khỏi nhíu mày, sắc mặt cũng trở nên trầm tư hơn.
Lời của hắn nói, không phải là không có lý, với năng lực của phàm nhân mà muốn chống chọi với những dị nhân kia, thì quả thực không phải việc đơn giản.
Bản thân Đường Viễn còn chưa tiếp xúc với những kẻ như vậy bao giờ, thế nhưng cứ nhìn từ cách các lãnh đạo e dè với vấn đề này là đủ hiểu bọn chúng không dễ đối phó rồi.
Mặc dù nói quân đội cũng không sợ hãi những kẻ có năng lực đặc biệt, thế nhưng nhiệm vụ lần này không phải chiến đấu thông thường, mà là giải cứu con tin từ trong tay bọn chúng, độ khó so với việc tiêu diệt đối phương còn lớn hơn rất nhiều lần.
Vạn nhất có sơ sảy gì, chỉ e...
Lúc này Ông cụ Đường - vốn đang im lặng nhắm hờ mắt như ngồi thiền - bỗng nhiên mở miệng lên tiếng:
"Cậu là Ngô Kiến Quốc? Là đội trưởng cũ của đội Long Hổ?"
Đối mặt với ông cụ, Ngô Kiến Quốc không dám có chút nào qua loa như với Đường Viễn, hắn vội vàng cung kính đáp lời:
"Thưa ông, đúng là như vậy."
Ông cụ Đường gật gật đầu, trong đôi mắt thoáng qua một tia hoài niệm. Lão nhân gia thở dài một hơi, lại không nhịn được ho lên vài tiếng lụ khụ, sau đó mới chậm rãi nói:
"Ngày đó khi ta còn công tác, đội Long Hổ đó còn chưa được thành lập. Mãi tới sau giải phóng, khi ta đã cáo lão hồi hương, có lần các lãnh đạo Quân Ủy tới đây thăm hỏi sức khỏe, cũng nhắc tới việc muốn thành lập một đơn vị đặc biệt..."
Rồi sau đó ông cụ lại nhìn thẳng vào Ngô Kiến Quốc, giọng có phần hòa nhã hơn hẳn Đường Viễn, hỏi:
"Cậu là đội trưởng của đội Long Hổ, chắc hẳn cũng là tinh anh trong số tinh anh. Vả lại trước đó cậu cũng đã giao thủ với đám người kia rồi, cho nên hẳn là có thể đánh giá bọn chúng chính xác hơn mấy lão già chúng ta, phải không?"
Ngô Kiến Quốc nghiêm túc gật đầu:
"Đúng vậy, mặc dù không biết Thiết Sa kia rốt cuộc mạnh tới mức nào nếu so sánh với các Siêu Năng Giả khác, thế nhưng hắn tuyệt đối không phải thứ mà người bình thường có thể đối phó được."
"Nếu chỉ cử các đơn vị tác chiến nhỏ lẻ tới, thì e rằng không chỉ rút dây động rừng, chẳng cứu nổi người ra ngoài, mà ngay cả tính mạng của các đồng chí làm thực thi nhiệm vụ cũng sẽ gặp nguy hiểm..."
Đường lão gia tử vốn im lặng từ đầu tới giờ, lúc này mới mở miệng, tỏ ý đồng tình với Ngô Kiến Quốc:
"Không sai, mặc dù không biết đối phương mạnh đến đâu, nhưng Tiểu Lương đã theo tôi nhiều năm, thân thủ có thể nói là bất phàm. Vậy mà cũng ngộ hại trong tay bọn chúng, cho nên nếu đổi lại là người khác, e rằng cũng khó lòng chống cự."
Ông cụ Đường lắc lắc đầu, trầm giọng nói:
"Nếu đã như vậy, có lẽ tính mạng của cháu gái ta... Hầy, sinh lão bệnh tử khó lòng tránh khỏi, thế nhưng con bé mới chỉ chưa đầy hai mươi tuổi, quả thực..."
Nói đoạn, ông cụ lại ho vài tiếng, khiến cho người xung quanh không khỏi lo lắng cho sức khỏe của lão nhân gia người.
Mắt thấy trên khuôn mặt Ông cụ Đường hiện rõ vẻ phiền lo cùng đau buồn, Ngô Kiến Quốc liền lên tiếng:
"Thưa ông, mặc dù phía quân cảnh đã khó lòng mà giải cứu được cho Đường Yên, thế nhưng không phải là đã hết cách..."
Đúng lúc này từ phía ngoài cửa vang lên một giọng nói có phần hiên ngang lẫm liệt:
"Đúng vậy, sự việc mặc dù khó, nhưng không phải không có ai xử lý nổi..."
Ngô Kiến Quốc xoay đầu nhìn ra phía bên kia, chỉ thấy ngoài cửa xuất hiện ba người đàn ông trung tuổi.
Trên người bọn họ vận những bộ đạo bào hơi bạc màu, thế nhưng khí thế của ba người lại tạo ra một cảm giác uy áp khiến cho Ngô Kiến Quốc phải giật mình, trong lòng không khỏi cảnh giác vài phần.
Mấy đạo sĩ này, tuyệt đối không phải những kẻ dễ đối phó.