Hai ngày sau, đám tang Trần Bắc Phú.
Trần Bắc Phú sinh thời cha mẹ đều mất sớm, họ hàng cũng không còn lại mấy người. Những người tham gia đám tang của hắn ngoại trừ con gái cũng chỉ có một người chị họ, hai người bác ruột đã già, còn lại đều là bạn hàng, bạn làm ăn cũng như ban bệ quản lý của Vạn Phú.
Ngô Kiến Quốc cùng lão Lương và lão Cửu tiến vào thắp hương, sau đó vái ba vái, nhận ba vái trả lễ của gia chủ rồi bước ra ngoài.
Ngày hôm ấy khi Ngô Kiến Quốc từ nhà kho đi ra đã không thấy lão Cửu đâu nữa, cả ba cái xác cũng không còn. Ngô Kiến Quốc ngầm hiểu lão Cửu đã cho người xử lý những cái xác kia, dù sao đó cũng là một phần nghề nghiệp của lão, khẳng định không có bất kỳ khó khăn gì.
Về phía cảnh sát thì không dễ giải quyết, nhưng cũng không làm khó được lão Cửu, dù sao quan hệ của lão không phải tầm thường. Cục cảnh sát Yến Kinh chỉ giữ Ngô Kiến Quốc lại lấy lời khai một giờ, sau đó thả đi ngay, còn về phần lão Lương có bị triệu tập hay không thì Ngô Kiến Quốc cũng không rõ, nhưng chắc hẳn cũng không có gì quá rắc rối.
Dù sao camera an ninh của khu phố Đông không nhiều, chỉ quay lại được cảnh Trần Bắc Phú bị bốn người truy sát chứ không tường tận mọi chi tiết, trong đó có cả sự việc hắn cùng bốn người kia tiến vào nhà hàng.
Ngô Kiến Quốc cùng lão Cửu, lão Lương ngồi cùng một bàn uống rượu. Đây cũng là tập tục của Yến Kinh, người tới tang lễ phải lưu lại ăn một bữa cơm, vừa là tận tình gia chủ, cũng giúp cho không khí bớt đi phần tang thương.
Ba người nói chút chuyện phiếm trên trời dưới đất, nhưng rất ăn ý không nhắc gì đến sự kiện hai ngày trước. Lão Lương tuy rằng hơi có chút tò mò Trần Bắc Phú đã nói gì với Ngô Kiến Quốc, nhưng trực giác cho lão biết những việc này không nên tìm hiểu vẫn hơn.
Lão Cửu chép miệng nói:
- Kiến Quốc, cậu có dự tính tương lai muốn làm gì không? Dù sao cậu cũng gần ba mươi, đã đến tuổi lập gia đình, cũng không thể suốt ngày tới sòng bạc tìm vui được.
Đổi lại là trước kia, những lời này chắc chắn lão Cửu sẽ không nói với Ngô Kiến Quốc. Tuy nhiên trải qua sự kiện kia, bất tri bất giác lão Cửu đối với Ngô Kiến Quốc có một phần thân thiết hơn, cũng nể trọng hơn. Dù sao trong mắt lão bây giờ Ngô Kiến Quốc đã không còn là tên lông bông chỉ biết bài bạc như trước kia nữa.
Ngô Kiến Quốc cười nói:
- Trước tiên nghỉ ngơi vài ngày, sau đó lại đi tìm công việc khác, dù sao cũng không đến mức chết đói ngay được. Nếu thực sự không có việc làm, cũng có thể tới phụ giúp lão Lương kiếm bữa cơm qua ngày, phải không lão Lương?
Lão Lương xua tay đáp:
Loading...
- Chỉ e cậu Kiến Quốc không chịu nổi dầu mỡ, công việc bếp núc này thu nhập cũng không cao, làm việc lại vất vả từ sáng tới tối. Còn nếu như thật không có đường nào khác thì tiệm nhỏ của tôi luôn mở cửa chào đón cậu.
Bữa cơm diễn ra chỉ trong ngót nghét hai mươi phút đã kết thúc, dù sao những người tới đây cũng không có tâm trạng ở lại lâu, cố gắng đầy đủ lễ nghĩa đã là không tệ rồi.
Ngô Kiến Quốc trở về nhà trọ của mình ở phố Đông. Nơi này tiền thuê mỗi tháng không tới một trăm mỹ kim, ngoài việc phòng hơi chật ra thì cũng đầy đủ nóng lạnh điều hòa. Bà chủ nhà gặp Ngô Kiến Quốc trước cổng, cười nói:
- Kiến Quốc đã về đấy à, hôm nay nhà tôi có đậu phụ mang từ quê ra, đảm bảo sạch sẽ lại thơm ngon, cậu có muốn ăn không tôi về lấy cho cậu một ít.
- Cảm ơn thím Trần, tôi đã ăn ở ngoài rồi.
Thím Trần này chính là chủ dãy trọ của Ngô Kiến Quốc, tuổi áng chừng năm mươi, tóc hơi xoăn, người béo mập nhưng lại rất nhanh nhẹn. Bà ta khá thân quen với Ngô Kiến Quốc, dù sao hắn cũng đã thuê trọ ở đây hơn ba năm, vả lại tên này tính tình hiền lành không hề gây rắc rối gì.
Bước vào phòng khóa trái cửa, Ngô Kiến Quốc nằm nhoài trên giường, gọi thầm “Hệ Thống” trong đầu.
Trước mắt hắn liền xuất hiện một bảng màu xanh, phía trên cùng có dòng chữ lớn: “Hệ Thống Rút Thưởng”, ở bên dưới có vài ô lựa chọn: “Nhiệm Vụ”, “Kho Đồ”, “Thông Tin” cùng “Cửa Hàng”. Còn lựa chọn “Thăng Cấp” màu xám nhạt biểu thị không thể chọn.
Đây chính là di vật của Trần Bắc Phú, cũng là thứ mà hắn nói rằng có thể biến khát vọng của Ngô Kiến Quốc thành sự thật.
Tuy rằng Ngô Kiến Quốc không biết thứ này làm cách nào mà truyền từ Trần Bắc Phú sang người hắn, nhưng dùng đầu gối để suy nghĩ cũng đủ hiểu thứ này không phải công nghệ của con người hiện tại có thể tạo ra được. Còn nó được tạo nên từ đâu, Ngô Kiến Quốc cũng lười không muốn quản.
Sau hai ngày nghiên cứu kỹ càng, Ngô Kiến Quốc cũng đã hiểu được đại khái cách thức hoạt động của “Hệ Thống” này. Hắn có thể thông qua hoàn thành nhiệm vụ để lấy phần thưởng ngẫu nhiên, ngoài ra còn có thể được điểm tích lũy. Điểm tích lũy này có thể quy đổi ra phần thưởng tự chọn trong phần Cửa Hàng.
Kho Đồ đơn giản như tên gọi, là nơi lưu trữ những vật phẩm xuất xứ từ hệ thống mà hắn đạt được. Ngoài ra không thể cất những thứ không phải của hệ thống vào kho đồ này.
Thông Tin là phần hiển thị những thông tin của bản thân, ví dụ như tuổi tác quê quán kỹ năng… quan trọng nhất là Cấp Độ, hiển thị cấp độ hệ thống của bản thân cùng với những tài nguyên có thể nhận thông qua nhiệm vụ: Vật phẩm cấp độ 1. Ngoài ra còn có một phần tên là Năng Lượng, theo như chú thích thì Năng Lượng này là giới hạn Siêu Năng Lực có thể sử dụng, hiện tại Năng Lượng của Ngô Kiến Quốc là 0/0.
Nhưng thứ làm Ngô Kiến Quốc không thể tin nổi nhất là Cửa Hàng hệ thống. Trong này có hàng trăm ngàn vật phẩm, từ những thứ bình thường như kim cương, vàng ròng, tranh chữ… cho tới dược liệu quý hiếm như Nhân Sâm trăm năm, Thiên Sơn Tuyết Liên.
Thậm chí những thứ quái quỷ như Bùa Thôi Miên, Ngọc Bội Tụ Linh, Thuốc Giải Bách Độc… cũng có trong Cửa Hàng, làm Ngô Kiến Quốc càng khẳng định Hệ Thống này chắc chắn phải tới từ một nền văn minh khác xa nhân loại.
…
Nhà riêng của Trần Bắc Phú rộng gần hai trăm mét vuông, nằm ở trung tâm khu biệt thự cao cấp thành Tây. Đây là nơi những người có tiền ở Yến Kinh rất ưa thích, bởi không gian rộng rãi thoáng đãng, phong thủy tốt, bảo an cũng rất nghiêm cẩn.
Nơi này chỉ vài ngày trước vẫn còn tấp nập người ra vào, nhưng giờ phút này cả khuôn viên đều toát ra một vẻ lạnh lẽo, buồn thảm. Trần Bắc Phú vừa chết, những người phục vụ trong nhà đều tự động rời đi hết, bạn hàng lẫn đồng nghiệp đều không qua lại nữa, ngôi nhà mới mấy ngày trước còn rộn ràng nay im ắng đến đáng sợ.
Giữa không gian lặng như tờ đó xuất hiện một bóng người mảnh mai, yếu ớt.
Trần Tiểu Uyển là sinh viên đại học Kinh Tế Kiến Nam. Nàng dáng người cao gầy, mái tóc dài hơi gợn xoăn xõa trên vai, khuôn mặt tinh tế mà hài hòa, cặp mắt to hơi dài, đen láy khiến cho người ta không khỏi say mê. Đặc biệt là làn da của nàng trắng như mỡ dê, không có một tì vết nào, giống như từ trong tranh bước ra vậy.
Tính cách của nàng khá hướng nội, cộng thêm với việc từ trước tới giờ chỉ biết tập trung vào việc học, cho nên dù ngoại hình của nàng đặt ở bất kỳ đâu cũng đều có thể nổi bật, nhưng lại có rất ít bạn bè, thậm chí chưa từng trải qua tình cảm nam nữ.
Tuy vậy giờ đây khuôn mặt hoàn mỹ của nàng lại gợn lên sự ưu thương, thống khổ. Cha nàng - người duy nhất yêu thương nàng từ sau khi mẹ nàng mất – đã không còn trên đời nữa.
Cho dù trước giờ cha đều bận bịu công việc kiếm tiền, tuy nhiên nàng chưa từng oán trách ông, bởi lẽ nàng hiểu cha nàng chỉ cố phấn đấu để nàng không phải trải qua tuổi thơ cơ cực như ông đã từng trải qua.
Thường ngày nàng ít khi gặp cha, nhất là từ khi lên đại học, phải đi học xa nhà. Trần Bắc Phú luôn bận rộn công việc, xã giao, thường xuyên về muộn hoặc không về. Những lần hiếm hoi gặp nhau, Trần Tiểu Uyển cùng cha nàng cũng chỉ nói vài câu, ăn một bữa cơm, rồi sau đó Trần Bắc Phú lại hối hả ngược xuôi với những công việc của mình.
Ngày trước khi mẹ nàng còn sống, cha nàng thường xuyên về nhà hơn, khoảng thời gian hạnh phúc đó Trần Tiểu Uyển chưa bao giờ quên lãng. Nhưng từ sau khi mẹ nàng mất đi, Trần Bắc Phú lao đầu vào công việc như để quên đi những muộn phiền, khoảng cách giữa nàng và cha cứ thế xa dần…
Thẳng tới bây giờ ngoảnh đầu lại, đã là âm dương ly biệt.
Trần Tiểu Uyển thẫn thờ ngồi giữa phòng khách trống trải, những kỷ niệm trôi qua chậm rãi như một cuộn băng ghi hình.
Đúng lúc này ngoài cổng vang lên tiếng chuông. Trần Tiểu Uyển bước ra ngoài cửa, phát hiện người tới là bác gái của nàng cùng chồng bà ta, liền vội vàng tới mở cổng.
Trong lòng nàng có đôi chút cảm động, vốn khi còn sống cha nàng rất ít quan hệ với họ hàng, thậm chí tết tư giỗ chạp cũng không nhất định tới nhà thăm hỏi. Vậy mà bác gái vẫn không quản đường xa, đón xe khách vài trăm km từ quê tới đây giúp nàng tổ chức đám tang cho cha.
Vừa bước vào sân, Trần Mộng đã phải thốt lên trầm trồ, nhiều năm như vậy không gặp, Trần Bắc Phú từ tên tiểu tử khố rách áo ôm ngày nào giờ đã có một cơ ngơi khang trang thế này. Nghe ở quê đồn thổi hắn còn làm kinh doanh rất lớn, có bạc triệu trong tay, với người cả đời chưa từng thấy qua mấy ngàn đồng như Trần Mộng thì những biệt thự, những tiền tài này quả thực có sức hấp dẫn trí mệnh.
Bởi vậy dù không thân thiết gì nhưng khi nghe tin Trần Bắc Phú qua đời, Trần Mộng lập tức cùng chồng mình bắt xe tới Yến Kinh ngay trong đêm.
Trần Tiểu Uyển rót nước cho bác gái cùng bác rể, sau đó ngồi xuống ghế yên lặng. Vốn các nàng cũng không có chủ đề chung gì để nói, cộng thêm với tình cảnh tang tóc bây giờ càng làm cho nàng không biết mở miệng từ đâu.
Chồng của Trần Mộng cũng vậy, ông ta là người ít nói, có phần nhu nhược. Vậy nên khi nghe vợ mình muốn tới đám tang Trần Bắc Phú, dù trong lòng không thoải mái nhưng ông ta cũng không dám nói ra, chỉ ừ hữ cho qua.
Cuối cùng vẫn là Trần Mộng mở lời trước:
- Tiểu Uyển à, con cũng đừng nên quá đau buồn. Người xưa nói sảy cha còn chú, sảy mẹ bú dì, chúng ta dù gì cũng là thân thích cùng chung dòng máu, sau này bác cùng bác trai con sẽ thay cha chăm sóc con.
Nói đoạn, nàng quay sang nhìn chồng, chờ hắn phụ họa cho mình. Nhưng thấy chồng lặng thinh không nói, nàng lại bắt đầu nổi cáu, dùng khuỷu tay thúc vào chồng, nói:
- Kìa, ông nói gì đi chứ.
Chồng bà ta chép miệng vài tiếng, cuối cùng cũng phải nói:
- Đúng vậy, sau này có chuyện gì cứ tìm hai bác, đừng ngại.
- Cái gì gọi là có chuyện thì tìm hai bác, vậy những lúc vô sự thì không cần hai bác sao? Tiểu Uyển à, ông lão nhà ta không biết ăn nói, cháu đừng để bụng. Cháu bây giờ đi học xa như vậy, căn nhà này lại lớn như thế, không có người trông nom qua vài năm chắc chắn sẽ xuống cấp. Nếu có thể ta cũng muốn giúp cháu trông nom nơi này, ngặt nỗi cả ta và bác trai đều bận việc đồng áng, không thể dứt ra được.
Trần Mộng ra vẻ suy nghĩ đôi chút, lại nói:
- Hay là như vậy, ta có mấy người quen, thấy căn nhà này rất thuận mắt, muốn mua lại để ở. Nếu không thì cháu bán quách cho người ta đi, dù sao cháu cũng còn đi học, nhiều khoản cần tiêu phí. Tiền bán nhà các bác sẽ giữ giúp, mỗi tháng đều đặn chuyển tiền sinh hoạt phí cho cháu, được không? Yên tâm, sau này cháu tốt nghiệp rồi, muốn có vốn làm ăn, hai bác sẽ trả lại nguyên vẹn cho cháu, tuyệt không thiếu một phân.
Thực ra nếu là người từng trải, dùng đầu gối nghĩ cũng biết Trần Mộng cả đời sống ở nông thôn, chỉ biết quanh năm đồng áng, sao có thể quen được người giàu có muốn mua căn biệt thự xa hoa này?
Nàng chỉ toan tính sau khi có giấy tờ nhà đất trong tay, sẽ sang tên ngay cho một công ty bất động sản nào đó, kiếm một khoản kếch xù rồi rút lui.
Còn về phần công ty Vạn Phú, thú thực nàng không phải không thèm khát. Nhưng suy đi tính lại thì cảm thấy công ty này cũng không phải chỉ có một mình Trần Bắc Phú quản lý, mà còn những cổ đông khác tham gia. Muốn từ tay những tên cáo già thương trường kia đoạt đi một hào cũng khó, so ra chiếm lấy căn biệt thự này chắc ăn hơn.
Trần Tiểu Uyển không mảy may nghi ngờ ý tốt của Trần Mộng, dù sao nàng cũng mới là một sinh viên, chưa hiểu hết xã hội khắc nghiệt, hơn nữa vì được cha bao bọc từ nhỏ nên nàng cũng không phải tiếp xúc với những sự dơ bẩn kia, từ đó vô tình làm suy yếu sự tư duy tự vệ của nàng.
Chỉ là nàng nghe xong những lời kia vẫn rất đắn đo, bởi vì căn biệt thự này là nơi lưu giữ những kỷ niệm của nàng và cha mẹ, nàng không muốn bán nó cho người khác.
Trần Mộng mắt thấy Trần Tiểu Uyển hơi chần chừ, trong lòng lại sốt ruột hơn. Dù sao nàng cũng không phải là người họ hàng duy nhất của Trần Bắc Phú, nếu để những chú hai, chú ba kia đánh hơi được mùi tiền mà tới, lúc đó sự việc sẽ rắc rối hơn rất nhiều.
Không được, tiên hạ thủ vi cường, phải nhanh chóng đem giấy tờ đất tới tay, lúc đó mới có thể yên tâm đôi phần. Nghĩ vậy, Trần Mộng đi tới bên này, kéo tay Trần Tiểu Uyển, nói:
- Coi nào Tiểu Uyển, các bác là có ý tốt muốn giúp đỡ cháu. Cháu xem, đám tang cha cháu nhiều người như vậy tới, có mấy người thành tâm với gia đình cháu? Chỉ có hai bác coi Bắc Phú và cháu là ruột thịt, không quản ngày đêm tới đây trợ giúp, cháu còn nghi ngờ tình cảm của hai bác sao?
Trần Tiểu Uyển bối rối, nàng không muốn bán nhà, nhưng cũng không muốn chối từ người thân nhân vừa mới giúp đỡ gia đình mình trong cơn hoạn nạn. Nàng muốn mở miệng nói gì đó, nhưng âm thanh nghẹn ở họng không phát ra lời.
Giữa lúc nội tâm Trần Tiểu Uyển đang bị đè ép tới không thở nổi thì tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang lên.