Đầu dây bên kia im lặng không lên tiếng, mà Ngô Kiến Quốc cũng không vội vã, hắn móc bao thuốc từ trong túi ra chậm rãi châm một điếu.
Hắn biết tính cách của Chu Doãn Văn, trước khi tra ra thông tin về số điện thoại đang gọi tới Chu Doãn Văn sẽ không nói bất kỳ điều gì với hắn.
Nhiều năm công tác trong ngành tình báo đã rèn luyện cho Chu Doãn Văn sự cẩn thận tới cứng nhắc, hắn biết trong nghề của mình chỉ cần một chữ sơ hở là đủ gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho bản thân, cho đồng nghiệp và thậm chí cả quốc gia.
Trong văn phòng của Chu Doãn Văn, một sĩ quan trẻ tuổi bước vào nói nhỏ:
- Thượng tá Chu, đã xác định được thông tin của thuê bao này, có điều…
Chu Doãn Văn hỏi:
- Có điều gì?
- Có điều thông tin này thuộc về một người đã chết. Là một người đàn ông Hong Kong, bảy năm trước chết vì bệnh suy tim. Tôi cũng đã kiểm tra, thông tin thanh toán của thuê bao này đều là từ nguồn tiền mặt vãng lai của một ngân hàng ở Cộng hòa Panama. Tuy vậy cũng đã tra ra được số điện thoại này hiện đang gọi từ thành phố Yến Kinh, cụ thể ở khu vực nào thì cần thêm thời gian.
Cặp lông mày của Chu Doãn Văn nhíu chặt, hắn đã lờ mờ nắm được điều gì đó, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn. Số điện thoại của người đã chết, Cộng hòa Panama, Yến Kinh… Một lát sau, hắn mới ra hiệu cho sĩ quan trẻ kia ra khỏi phòng, sau đó bước tới khóa trái cửa rồi trở lại bàn nắm lấy điện thoại, nói:
- Ngươi là Long Vương?
Ngô Kiến Quốc nở một nụ cười đắng chát, nói:
- Không, ta bây giờ không còn là Long Vương nữa, ngươi cứ gọi ta là Kiến Quốc.
- Thì ra ngươi thực sự là Long Vương, những năm gần đây ngươi mai danh ẩn tích, không ngờ vẫn còn ở quốc nội. Nói đi, gọi cho ta có việc gì?
- Là gián điệp của Nam Dương, có hứng thú hay không?
Khuôn mặt Chu Doãn Văn trở nên nghiêm túc, bản năng nghề nghiệp khiến cho hắn rất nhạy bén với đề tài này.
Trùng hợp là gần đây có một vài thông tin về việc thế lực của người Nam Dương đang xuất hiện tại tỉnh Yến, nhưng cụ thể như thế nào còn đang điều tra.
Loading...
Đúng lúc này Long Vương lại gọi điện cho hắn nói về gián điệp Nam Dương, khiến hắn phải đối phó một cách thận trọng.
- Ngươi từ đâu có những thông tin đó?
Ngô Kiến Quốc ngắt lời:
- Ta tự có con đường riêng, ngươi không cần quan tâm. Ngươi chỉ cần biết người Nam Dương đã phát triển vài cơ sở gián điệp ở Yến Kinh, cụ thể là…
Sau một hồi nói chuyện, cuối cùng Ngô Kiến Quốc cơ bản cung cấp cho Chu Doãn Văn những thông tin mà hắn có. Tâm trạng Chu Doãn Văn lúc này vừa kinh ngạc không tin nổi, lại pha lẫn chút hưng phấn.
Kinh ngạc bởi vì hắn không ngờ ngay dưới con mắt của cơ quan tình báo, an ninh mà người Nam Dương có thể đường đường chính chính xây dựng đường dây đồ sộ như vậy. Hưng phấn, bởi hắn cảm thấy đây có thể chính là cơ hội của mình.
Vốn dĩ con đường chính trị của Chu Doãn Văn khá bằng phẳng, tuy rằng hắn luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao, nhưng vẫn thiếu chút gì đó gọi là bản lĩnh của kẻ đứng đầu.
Điểm này ngay cả giáo sư Phùng cũng không giúp nổi hắn, thậm chí nếu xem xét cặn kẽ thì chính cái bóng của giáo sư Phùng lại vô tình che mất hào quang của hắn.
Người ta tôn trọng hắn nhưng phần nhiều với thân phận học trò của giáo sư Phùng, chứ không phải thượng tá tình báo Chu Doãn Văn.
Ngập ngừng một chút, Chu Doãn Văn hỏi:
- Những thông tin kia ta nhận, coi như thiếu ngươi một nhân tình. Nhưng ta vẫn có điều thắc mắc trong lòng, tại sao ngươi lại rời khỏi đội Long Hổ? Dù nói đội Long Hổ đứng đầu trong tất cả các đội ngũ tinh nhuệ nhất đất nước, nhưng cũng không phải chưa từng thất bại lần nào. Chỉ vì một thất bại mà chấp nhận trầm luân, không giống tính cách của ngươi.
Ngô Kiến Quốc rít một hơi thuốc dài, khói thuốc ngập tràn phổi khiến đầu óc hắn trấn tĩnh hơn đôi chút. Hắn mở miệng thở ra một làn sương dày đặc, nói:
- Ngươi không hiểu, Long Hổ có thể thất bại, nhưng Long Vương thì không. Long Vương thất bại, thì không còn là Long Vương nữa, mà chỉ là con rắn ráo thôi. Một con rắn, có thể lãnh đạo Long Hổ sao? Nực cười.
Chu Doãn Văn im lặng, phía đầu dây bên kia đã cúp máy. Hắn không biết rõ về đội Long Hổ, hay bản thân Ngô Kiến Quốc, bởi vì dù sao tầng thứ của hắn còn quá thấp, không có tư cách biết rõ về nhóm binh sĩ tinh nhuệ nhất của quốc gia này.
Hắn có vài lần cộng tác cùng Ngô Kiến Quốc, khi ấy vẫn còn lãnh đạo đội Long Hổ, thực hiện một số nhiệm vụ.
Chu Doãn Văn chỉ biết đội Long Hổ là tập hợp những thành phần ưu tú nhất quân đội đất nước, danh sách thành viên của đội chỉ có vỏn vẹn vài người trong Quân Ủy trung ương được biết. Bọn họ chuyên chấp hành những nhiệm vụ khó khăn nhất, liên quan trọng đại tới đất nước.
Chu Doãn Văn mở điện thoại, bấm một dãy số.
- Thầy, là ta tiểu Chu…
…
Ngô Kiến Quốc bước từ trong nhà vệ sinh ra thì đã không thấy lão Cửu đâu nữa, hắn thầm nghĩ lão Cửu này không phải say quá nên đi luôn rồi chứ. Đúng lúc này một đàn em của lão Cửu bước vào nói:
- Anh Ngô, đại ca đang va chạm với người khác ở dưới kia, tình hình có vẻ không ổn lắm, anh mau ra xem.
Ngô Kiến Quốc cảm thấy kỳ lạ, đây không giống với tính cách của lão Cửu mà hắn biết.
Lão Cửu thường không tự gây sự với người khác, trừ phi kẻ đó chạm đến căn cơ của lão. Hơn nữa người tới nơi này chơi đều biết mặt lão, kẻ nào mù mắt chó lại dám trêu chọc lão Cửu trên địa bàn phố Đông chứ, không muốn sống nữa hay sao?
Đoạn Ngô Kiến Quốc bước theo tên đàn em kia ra khỏi phòng, xuống tầng một của quán bar.
Lúc Ngô Kiến Quốc bước tới thì sàn nhảy vốn chật kín người nay đã không còn ai nhảy múa.
Trên đó chia ra làm hai phe, một bên là lão Cửu, Lý Văn Lượng cùng đàn em, mà phía bên kia chính là vị mỹ nữ mà Lý Văn Lượng cùng Ngô Kiến Quốc nhìn thấy lúc trước khi mới đi vào quán.
Nhìn sơ qua thì số người bên phía lão Cửu đông hơn hẳn, nhưng Ngô Kiến Quốc lại cảm thấy lần này sợ rằng chuyện lần này không dễ xử lý.
Bởi lẽ bốn tên vệ sĩ của mỹ nữ kia đều không phải loại dễ nhằn, Ngô Kiến Quốc cảm nhận được bọn họ đều là cao thủ, trên tay chắc chắn từng dính qua không ít máu người, hơn nữa tất cả đều mang theo súng ngắn giấu trong áo vest.
Dù đích thân Ngô Kiến Quốc ra tay cũng không dám đảm bảo trăm phần trăm hạ gục bọn họ gọn gàng, trong quán bar lúc này lại lộn xộn như vậy, không ai dám đảm bảo trong đám đông kia có hay không còn những vệ sĩ khác trà trộn.
Ngô Kiến Quốc nhìn lão Cửu, chỉ thấy lão yên lặng đối diện với những người trước mặt không chút lo lắng, hai tay lão vắt chéo sau lưng, đang làm một dấu tay cho thuộc hạ của mình.
Một vài tên đàn em của lão lùi về phía đằng sau rồi mất hút phía sâu trong hậu trường quán bar.
Lý Văn Lượng đứng bên cạnh thì không được thoải mái như vậy, trên mặt hắn có vết thương, khóe miệng còn vương máu, bộ vest hắn mặc cũng dính đầy bụi bặm.
Chỉ nhìn hoàn cảnh hiện tại Ngô Kiến Quốc cũng đoán được phân nửa chuyện gì đang xảy ra.
Lý Văn Lượng không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến như vậy. Vốn sau khi hắn uống cùng Ngô Kiến Quốc và lão Cửu xong thì chỉ muốn ra ngoài nhảy nhót một chút, tiện có thể đụng chạm với vài em gái bốc lửa mà thôi.
Nhưng khi hắn bước qua quầy rượu thì thấy mỹ nữ lúc nãy vẫn còn ngồi tại đây.
Trước đó hắn chỉ nhìn thoáng qua, tuy xác định nàng chắc chắn là mỹ nhân, nhưng lúc này khi quan sát ở khoảng cách gần hắn vẫn phải choáng váng vì vẻ đẹp của nàng.
Cô gái này khoảng mười tám, mười chín tuổi, bởi vì ánh đèn trong bar mờ ảo khiến những đường nét trên gương mặt nàng cũng không thực rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhìn ra sống mũi cao thẳng của nàng tuyệt đối là cực phẩm.
Phối hợp với khuôn mặt V line, cặp mắt to tròn lóng lánh, đôi môi nhỏ nhắn hồng nhạt đầy quyến rũ, tất cả tạo nên sức hút khó cưỡng mà bất cứ ai cũng phải ngước nhìn.
Nếu như Trần Tiểu Uyển có vẻ ngoài lương thiện, nhẹ nhàng mà ấm áp, khiến người ta thương cảm và yêu mến, thì cô gái trước mặt này lại có sự hấp dẫn khác thường, như một ngôi sao lấp lánh kiêu sa khiến chúng sinh khao khát muốn chạm vào.
Trên người cô nàng choàng một chiếc áo khoác lông chồn trắng, bên trong là bộ váy liền thân màu đen đi kèm giày cao gót.
Trên cổ tay trắng ngần của nàng đeo một chiếc lắc tay nhỏ màu bạc, ngón tay cái cũng có một chiếc nhẫn hình con báo.
Nếu quan sát kỹ hơn thì sẽ thấy đây là một chiếc nhẫn làm từ vàng trắng khảm kim cương, đá onyx đen cùng ngọc lục bảo chế tác thành hai con mắt, giá trị không thấp hơn một trăm năm mươi ngàn Mỹ kim.
Lý Văn Lượng từng kinh qua không biết bao nhiêu giai nhân tuyệt sắc, từ minh tinh tới ca sĩ, người mẫu, còn cả những nữ streamer nổi tiếng vạn người mê.
Nhưng đối mặt với cô gái này, hắn vẫn không thể không thầm thốt lên, quả thực là cực phẩm trong cực phẩm.
Tuy nhiên quan sát qua quần áo và trang sức, Lý Văn Lượng cũng biết tiểu mỹ nhân này khẳng định là người có tiền, hoặc trong nhà có núi vàng núi bạc chứ không phải loại tầm thường. Vậy một viên kim cương như nàng làm gì ở chốn vàng thau lẫn lộn này?
Bản chất yêu thích cái đẹp của đàn ông phối hợp với tính hiếu kỳ thôi thúc Lý Văn Lượng tiến tới bắt chuyện.
- Hi, mỹ nữ, sao lại ngồi uống rượu một mình tẻ nhạt như vậy, có muồn uống cùng ta một ly không?
Lý Văn Lượng tự thấy bản thân mình không tệ, tuy rằng hơi nhiều tuổi một chút nhưng vẻ ngoài vẫn vô cùng phong độ. Khuôn mặt dễ nhìn lại có nét phong trần của thời gian, thêm vào đó là thân hình cao lớn, phối hợp với bộ vest được cắt may vô cùng hợp dáng làm hắn đặc biệt điển trai, vừa lịch lãm lại đượm vẻ trải đời.
Vừa tốt mã, lại có tiền, hơn nữa còn có khí chất tự tin của người lăn lộn nhiều năm trong thương trường, Lý Văn Lượng giống như một nam chính ngôn tình đẳng cấp tổng tài bá đạo.
Thế nhưng khác với tưởng tượng của hắn, cô nàng kia không hề mảy may đếm xỉa tới hắn, trực tiếp coi hắn như không tồn tại, thậm chí còn không thèm liếc mắt.
Sự tự tin của Lý Văn Lượng bị giáng một chùy cực mạnh, hắn đã tưởng tượng ra hàng trăm sắc thái của vị mỹ nữ kia, nào là nàng có thể tùy ý đáp lại, hay có chút hứng thú, hoặc tệ nhất cũng là nói vài câu chối từ.
Nhưng Lý Văn Lượng nằm mơ cũng không nghĩ tới cô nàng này lại coi hắn như không khí, hoàn toàn không để mắt tới.
Nếu đổi lại là người khác, có thể đã bẽn lẽn rút lui ra một góc ngồi đếm kiến hoặc tìm một cô nàng khác dễ nhằn hơn. Nhưng Lý Văn Lượng thì khác, dù bình thường hắn không thích tranh đấu tàn ác, lại không có nghĩa là hắn không kiêu ngạo.
Ngược lại, cái tôi của Lý Văn Lượng không hề nhỏ, bởi vì từ nhỏ tới lớn hắn được Lý gia nuôi lớn, dung dưỡng cho sự tự kiêu của hắn lớn hơn người thường rất nhiều.
Bị người khác đánh mặt, mà lại trong tình huống mình đang vô cùng thiện chí, khiến cho Lý Văn Lượng thực sự nổi giận. Tuy vậy hắn cũng không tiện phát tác ngay, liền cười nhạt một tiếng, nói:
- Cô em này thực sự kiêu ngạo, anh đây chỉ muốn mời em một ly, em không thích có thể từ chối, cần gì phải ra vẻ khó coi như vậy?
Lần này lời nói của Lý Văn Lượng thành công hấp dẫn sự chú ý của cô gái. Nàng liếc mắt nhìn hắn, phun ra hai chữ:
- Ruồi nhặng.
Mặt Lý Văn Lượng phút chốc tái đi, cơn giận bốc lên tới đỉnh đầu khiến hắn tưởng như có thể ngất đi ngay được.
Cả đời hắn, cho tới hôm nay là lần đầu tiên phải chịu sự khinh bỉ tới mức này. Cho dù ông cụ Lý tính tình lạnh nhạt, không để ý cảm xúc của người khác, cũng chưa bao giờ nặng lời với hắn như vậy.
Mắt hắn giật giật, miệng gằn giọng:
- Lão tử là có thành tâm làm quen, không nghĩ gặp loại đàn bà không biết tốt xấu như ngươi, con mẹ nó thật là xui xẻo. Đã tới chốn này ăn chơi còn tự cho mình là bạch liên thánh nữ sao? Ta nhổ, cười chết lão tử rồi.
Bốp!
Lý Văn Lượng còn chưa dứt lời, trên mặt đã in dấu năm ngón tay đỏ lựng.