Siêu Cấp Máy Tính

Chương 21: Thần y? Bán tiên?



Chương 21: Thần y? Bán tiên?

Rốt cục Ngô Trung cũng được giải phẫu xong, bác sĩ nói:

- Nhờ đưa tới sớm, nên giải phẫu rất thuận lợi, nhưng còn phải nằm viện để quan sát một thời gian ngắn.

Nghe mấy lời này, tảng đá trong lòng mọi người được thả xuống, Hiệu trưởng Chương kêu một giáo sư Khoa Y Học nhanh chóng liên hệ người nhà Ngô Trung, sau đó vung tay lên, bảo mọi người ra về.

Lần này Trần Húc nổi tiếng rồi.

Có 2 nguyên nhân làm hắn nổi tiếng:

Thứ nhất, đêm qua hắn gặp ác mộng, lúc bị lôi đến phòng Y tế tạo ra động tĩnh rất lớn, vì lúc ấy đám Ngô Nguyên rất khẩn trương, kêu gào rất to, nên cách đó mấy phòng cũng nghe được. Sau đó, khi trở về phòng, tên dâm đãng Tần Tiểu Ngạn lại nói ra “ý ngầm” trong câu nói của Ngô Trung lúc đó. Sau đó lại dùng giọng điệu dâm đãng nói “Trần Húc bị Cao Hiểu Tiết ‘hành hạ’ dữ quá nên thắt lưng đau như bị chặt đứt”, làm cho mấy thằng ở mấy phòng xung quanh đều nói với Trần Húc bằng một giọng điệu đầy hâm mộ và ám muội: "Trần Húc à, phải bảo trọng thân thể, sau này đừng có ‘cày cấy’ mệt nhọc như vậy nữa!"

Thứ hai, hôm nay cha mẹ Ngô Trung đến. Đầu tiên là đi bệnh viện thăm Ngô Trung, biết được toàn bộ sự tình nên buổi chiều trực tiếp xông thẳng vào phòng học của đám Trần Húc, cảm ơn Trần Húc rối rít. Nguyên nhân này làm cho Trần Húc nổi tiếng như cồn!

Những người hiểu biết về ngành Y cũng nói:

- Dù là bác sĩ có kinh nghiệm nếu không chú ý thì cũng rất khó phát hiện bệnh nhân bị dập lá lách.

Vì thế, có một thằng bạn học trong khoa biết Trần Húc chạy tới cho hắn khám bệnh, bất quá Trần Húc vô sỉ nói mình chỉ xem bệnh cho mấy em gái, ngày hôm qua hoàn toàn là vì cứu người.

Mới vừa dứt lời, thì một “Tiểu Béo muội” [béo phì] nặng khoảng 180kg, cao khoảng 1,55m đi tới, nũng nịu nói:

- Trần Húc, bạn xem bệnh cho mình nha? Gần đây mình cảm thấy dạ dày hơi đau...

Trần Húc chạy trối chết!

Nhưng nói tới nói lui, Trần Húc không lay chuyển được những người này. Hơn nữa, người trẻ tuổi mà, muốn khoe khoang tài năng của mình một chút thì cũng là chuyện bình thường, hắn cũng cho rằng sức khỏe của bạn mình mới là quan trọng, mình khám bệnh cho họ là làm một chuyện rất vĩ đại. Vì thế Trần Húc “sờ” qua mọi người một lần [lúc này không biết 3 đại mỹ nhân Quản Dịch, Cao Hiểu Tiết, Trạm Tinh có “được” Trần Húc “sờ” không nữa, tác giả không có nói tới :D].

Chỉ đơn giản như thế nhưng lại có hiệu quả cao, cả lớp hơn 200 tên, nhưng hắn phát hiện được mười mấy người có chút vấn đề. Nhiều nhất là viêm dạ dày, tỷ như Ngô Nguyên, là do hắn chuyên thức đêm. Có mấy người có vấn đề về túi mật hoặc gan. Cơ bản là không có người nào bệnh nặng, chứng minh giới trẻ bây giờ có sức khỏe rất tốt.

À, có một người bệnh khá nặng! Chính là Chu Kiện ở phòng cách vách bọn Trần Húc, là một “Tiểu Béo tử”, bị Trần Húc phán là có sỏi mật. Thằng này không tin, nhưng Chủ nhiệm Trần vừa nghe vậy lập tức chạy lại đây, khuyên can mãi mới kéo hắn vào bệnh viện siêu âm, kết quả là Trần Húc nói đúng!

Lần này, thanh danh Trần Húc được lan truyền rất xa! Bởi vì phương pháp khám bệnh của Trần Húc rất đơn giản: lấy tay sờ soạng một chút là biết kết quả. Tất nhiên, Trần Húc sợ bị nghi ngờ nên hắn mặc một cái áo blouse, mục đích thực sự là dùng ống tay áo che Tiểu Mẫu lại, cho nên không có bị người ta phát giác, nhưng loại thủ đoạn này rất là không có khoa học, vì thế mọi người cảm thấy kêu Trần Húc là "Trần Thần Y" thì có vẻ xúc phạm tới danh hiệu “Thần Y”, vì thế đều kêu hắn là "Trần Bán Tiên".

Trần Húc biết mình gây chuyện lớn rồi, vì hắn nghe đồn Trưởng Khoa Y đã bàn bạc với Trưởng Khoa CNTT rằng “Một kỳ tài Y học không thể lãng phí ở Khoa CNTT, phải giao cho Khoa Y Học bồi dưỡng”, hắn còn nghe nói họ đưa ra rất nhiều điều kiện ưu đãi như miễn toàn bộ học phí vân vân... Còn chuyện này có thật hay không thì hắn không biết.

Vì tránh phải trở thành người đứng nơi đầu sóng ngọn gió, Trần Húc nói với đám bạn cùng phòng, còn cố ý dặn dò đừng nói cho người khác biết: “Thật ra, chuyện phát hiện Chu Kiện bị sỏi mật chỉ là tình cờ, vì trước đây hắn thường ở trong bệnh viện cả ngày, gặp người bị bệnh này không ít, sỏi mật có triệu chứng đặc thù là tròng trắng mắt có màu vàng, vừa lúc thấy tròng mắt Chu Kiện có màu vàng nên đoán đại, ai ngờ lại trúng”

Trần Húc biết với thanh danh hiện giờ của mình, nếu nói những lời này trước mặt mọi người thì người ta sẽ nói là hắn khiêm tốn, nhưng lén lút nói thì người ta tin ngay. Hơn nữa, càng là dặn dò đám bạn đừng nói lung tung thì bọn nó lại càng khó giữ miệng.

Đương nhiên, những lời này của hắn là nói “cuội”, vì tròng trắng mắt chuyển vàng có rất nhiều nguyên nhân, có thể là do gan cũng có thể là mật, hoặc là bị... cát bay vào, có điều, những lời này lập tức có hiệu quả, không được hai ngày, sự kiện “thần y” lắng xuống.

Nhưng do hắn biểu hiện quá xuất sắc nên trong tiềm thức không ít người cho rằng Trần Húc thật sự là một cao thủ, nên về sau Khoa CNTT ai cảm thấy không khỏe đều đi tìm Trần Húc, thậm chí Khoa khác cũng có người noi theo, làm Trần Húc muốn treo biển hành nghề y!

Cao Hiểu Tiết đang ở trong phòng, buồn bực ăn khoai chiên, không đến 10’đã ăn hết 3 gói to. Trạm Tinh ở bên cạnh lắc đầu, thở dài: "Bạn không sợ béo phì sao?!"

- "A a a, mình bực đến chết mất!" Cao Hiểu Tiết ngồi trên giường giương nanh múa vuốt, "Đầu heo, tên đáng ghét! Ngươi đừng có rơi vào tay bổn cô nương nha! Nếu không, hừ, hừ, nhất định ta sẽ trồng lên mộ ngươi một cây Què!"

- “Được rồi, được rồi, những lời đó không phải do hắn nói, bạn tìm hắn cũng vô dụng thôi” Trạm Tinh lắc đầu, nha đầu này y như con nít, nhưng đám nam sinh kia đùa giỡn cũng hơi quá trớn.

Theo lời Cao Hiểu Tiết thì từ lúc 5 tuổi đến giờ, nàng chưa từng chạm đến tay của con trai nữa là, thế mà lại bị đám nam sinh đem ra trêu đùa, nói nàng với Trần Húc “làm cái này, làm cái kia”, nói nàng “làm” hắn mệt đến mức thắt lưng sắp gãy, rồi còn nói nàng “làm” tới nỗi Trần Húc gặp ác mộng, lại còn bất tỉnh kêu thế nào cũng không tỉnh nữa chứ!

Tuy rằng Trạm Tinh lạnh nhạt, nhưng không có nghĩa là nàng không biết những lời có “ý ngầm”. Hơn nữa, mỗi tối không biết Cao Hiểu Tiết tìm đâu ra một đống chuyện “tiếu lâm mặn” [chuyện cười người lớn] rồi kể cho cả phòng nghe, vấn đề là: nếu mình lại trở thành nhân vật chính trong đó thì thật là không xong, Trạm Tinh cảm thấy nếu mình gặp chuyện này thì mình cũng không chịu nổi, bất quá mình sẽ không ăn khoai chiên hùng hục như Cao Hiểu Tiết.

- Tinh Tinh, bạn nói tên kia có quá phận hay không?!

- "Có..." Trạm Tinh nhìn màn hình, đáp cho có lệ, vì nàng biết Cao Hiểu Tiết chính là một con lừa [ương bướng, cứng đầu], có rất nhiều chuyện không phải nàng không biết, cũng không phải nghĩ không ra, nhưng lúc nổi nóng thì nói như thế nào cũng không thông. Hiện giờ mình chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi nghe nàng, chờ nàng phát tiết hết rồi đi ngủ thì mình sẽ “qua cửa”.

Trạm Tinh hiểu rõ tính cách của Cao Hiểu Tiết, quả nhiên nàng lại nói tiếp:

- Nghe nói tên kia hiện giờ được gọi là bán tiên, sao hắn không dám treo bảng khám bệnh?! Tinh Tinh, nghe nói hắn khám bệnh bằng cách lấy tay sờ! Nếu hắn là bác sĩ thì nhất định sẽ là “quái thúc thúc” dâm loạn tiểu Loly!

"Ừ..." Trạm Tinh trả lời hữu khí vô lực, nàng muốn nói gì đó rồi lại thôi, vì nàng không nghe ai đồn Trần Húc khám bệnh cho nữ sinh bằng phương pháp này.

- Còn nữa, còn nữa, tên kia lớn lên quá xấu, nhìn như đầu trâu mặt ngựa, vừa thấy là biết không phải người tốt rồi!

- Ừ...

- Ngày hôm qua hắn gặp ác mộng, nhất định là bị nữ quỷ áp giường! Hơn nữa, còn là nữ quỷ xấu như Phù Dung tỷ tỷ!

- Ừ...

- Chứ nếu không thì làm sao người ta khiêng tới phòng Y tế mà không hay? Nhất định là bị Phù Dung tỷ tỷ cuốn lấy!

- Ừ...

- Còn nữa, còn nữa! Nói không chừng hắn nằm mơ bị Phù Dung tỷ tỷ ép dập lá lách, nếu không thì làm sao biết nam sinh Khoa Y kia bị nội thương? Hừ, hắn nghĩ hắn thật sự là bán tiên sao?!

- Ừ...

- "Tinh Tinh!" Cao Hiểu Tiết nổi nóng, "Bạn không cần ‘ừ, ừ’ luôn miệng như vậy, bạn có nghe mình nói không đó?"

- "Có có có!" Trạm Tinh vội vàng nói, nhưng bộ dáng hờn dỗi của Cao Hiểu Tiết thật sự là cực kỳ đáng yêu, nhất là hiện giờ nàng mặc cái váy ngủ màu vàng, hai cái chân trắng như tuyết đá đá trên giường, cái miệng nhỏ nhắn đang chu ra, thật sự là đáng yêu như một con búp bê.

- "Được rồi, được rồi," Trạm Tinh bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Tên kia đúng là không tốt. Ài, Được rồi, được rồi, đừng ăn khoai chiên nữa. Không có dinh dưỡng"

Nghe Trạm Tinh đồng ý với mình, Cao Hiểu Tiết lại có chút bay lên, từ trên giường nhảy xuống, nói:

- Tinh Tinh à, cả ngày đều thấy bạn cắm đầu vào máy tính, đang làm gì vậy?

- "Không có gì," Trạm Tinh thấy nàng đi lại, lơ đãng ấn phím ALT TAB [để chuyển sang cửa sổ khác trong Windows], sau đó nói: "Đang xem tin tức, quan tâm quốc gia đại sự một chút"

- "Ai nha, tin tức có cái gì hay đâu," Cao Hiểu Tiết nói: "Hay là chúng ta ra ngoài đi một chút đi? Hiện giờ bên ngoài mát mẻ như vậy, trốn ở trong phòng nóng muốn chết!"

Trạm Tinh cười “hì hì” định nói không thấy nóng thì đúng lúc này, trên màn hình cửa sổ chat của nàng nhảy loạn lên, Trạm Tinh khẽ nhíu mày, nhưng vẫn mở ra, Cao Hiểu Tiết vừa thấy đã nói: "Woa, Tinh Tinh, cái QQ của bạn sao khác cái của mình thế?"

Trạm Tinh cười nói “Mình thay đổi skin của QQ”, nhưng nội dung của tin nhắn lại làm nàng phải nhíu cặp chân mày xinh đẹp của mình lại.

Đoạn tin nhắn có nội dung: "Hacker nước ngoài đưa chiến thư cho Liên Minh Hồng Khách, hy vọng Liên minh có thể tìm được SM.MH, hơn nữa tiến hành một trận chiến với bọn chúng. Chiến trường là trang web ‘, đây là trang web sử dụng thuật toán mã hóa hỗn độn. Trận chiến sẽ được kéo dài tới 0g ngày 10 tháng 9 - giờ Bắc Kinh - mới kết thúc, ai có thể chiếm trang web và lấy được quyền hạn Admin thì người đó là người chiến thắng"

Người gửi: Bulebaby - Bảo Bối Màu Lam!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv