Editor: conmeoluoi_289
Tần Lịch đối diện với tầm mắt của Kỷ Ly, mới nhận ra ánh mắt của cậu sạch sẽ đến kỳ lạ, không có chút tức giận nào, ngay cả chút ủy khuất vừa rồi cũng giống như là ảo giác, tựa như chẳng qua là đang tìm một câu trả lời khẳng định.
"..."
Ngay lúc này, Tần Lịch có chút trầm mặc.
Hắn đúng là có lo lắng về kỹ năng diễn xuất của người mới, ngay cả trước khi quay, cũng không hoàn toàn quên đi ý niệm 'thay đổi người'.
Nhưng hành động vừa rồi của đối phương, đủ để nói rõ cậu ta đối với nhân vật Tống Chiêu này là thật sự lưu tâm. Hơn nữa, cảm xúc thể hiện ra ngoài lúc nhập vai hiệu quả không tồi.
Tề Ngạn 'hừ' cười một tiếng nhỏ đến khó có thể phát hiện, hai chân bắt chéo lại xem kịch vui.
Người khác không biết, hắn còn có thể không biết?
Chỉ bằng kỹ năng diễn xuất của Kỷ Ly trong đoạn video khảo hạch kia, ấn tượng của Tần Lịch đối với đối phương khẳng định không tệ. Chỉ cần tiếp theo có thể ổn định mà diễn cảnh đối diễn của hai người, cho dù đạo diễn casting có tìm được tiểu sinh có thực lực là Chu Khánh Minh tới thay đổi, sợ là người bạn tốt này của hắn cũng luyến tiếc thả người a.
"Kỷ Li, chúng ta là mới đầu sợ cậu kinh nghiệm diễn xuất không đủ, tạm thời không thể xây dựng được nhân vật này một cách tốt nhất, cho nên mới để cho người tìm diễn viên dự bị." Thân là đạo diễn Trịnh An Hành chủ động giải thích, lại khen ngợi nói, "Bất quá kỹ thuật diễn mới vừa rồi của cậu biểu hiện rất tốt."
Một trước một sau, đều là nói thật.
"Tần Lịch, cậu nói có đúng không?" Trịnh An Hành đem đề tài ném qua cho hắn.
Tần Lịch nhàn nhạt gật đầu, "Không phải ý tứ là phải đổi cậu đi, chỉ là vì chất lượng của điện ảnh, tôi không hy vọng có bất kỳ một diễn viên nào bị tụt lại phía sau."
Vừa dứt lời, Kỷ Ly ngồi tại chỗ liền bỗng nhiên nở nụ cười, "Ừ, tôi hiểu."
Vốn là đã định xong diễn viên có thực lực đột nhiên lại bị người mới 'lần đầu ra đời' là hắn thay thế, cho dù là ai thì cũng biết là không thể yên tâm. Tìm diễn viên dự bị, chẳng qua là phương thức nhằm bảo đảm tiến bộ quay phim.
Nếu Kỷ Ly đứng trên cương vị của Tần Lịch, cũng sẽ chọn phương thức giống vậy.
Bất quá bây giờ xem ra, Tần Lịch hẳn là đồng ý với cách diễn của hắn mới vừa rồi.
Đối phương là diễn viên cấp bậc 'phong thần' trong vòng giải trí, từ khi thấy người thật, Kỷ Ly vẫn luôn mong đợi màn đối diễn phía sau.
Kỷ Ly nhích chiếc ghế xếp nhỏ của mình tiến tới bên cạnh đối phương, ánh mắt mơ hồ có chút lóe lên, "Tần Lịch lão sư, anh cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cố gắng tiếp được anh đối diễn. Nếu như không tiếp nổi, anh lúc nào cũng có thể thay đổi người."
Kỷ Ly có tự tin nhưng không kiêu ngạo, nếu như không khí giữa các nhân vật mà bọn họ đóng không cách nào hòa hợp, vậy hắn cam tâm tình nguyện rút lui.
Tần Lịch nhếch môi, "Được."
Trịnh An Hành cười nói, "Các cậu có phải 'huynh đệ' hay không, chờ lát nữa là có thể nhìn ra."
"Lịch ca, nếu không thì chúng ta trước đi thay trang phục diễn?" Thợ trang điểm cùng người phụ trách của Tần Lịch kiểm tra thời gian không sai biệt lắm, xích lại gần hỏi, "Kế tiếp là đến cảnh của anh."
"Ừ". Tần Lịch đứng dậy, dùng ánh mắt hướng đạo diễn ra hiệu rồi bước nhanh theo nhân viên làm việc rời đi.
Trịnh An Hành nhìn Kỷ Ly khôn khéo ngồi ở trên ghế xếp nhỏ, nhớ tới hắn chưa ăn xong nửa ổ bánh mì, "Bánh mì mới ăn được một nửa, no rồi sao?"
"Không có no, nhưng đủ rồi." Kỷ Ly cầm kịch bản của mình ra lật một cái, "Cảnh diễn lúc binh lính phát chút lương khô kia không thể nào lấp no bụng được, tôi nếu bây giờ ở ngoài ăn no quá, chút nữa khi quay liền không có cảm giác."
Trịnh An Hành nghe vậy, tầm mắt nhìn về phía thanh niên mang theo điểm nghiêm túc. Hắn vốn là muốn nhân cơ hội cùng cậu nói một chút về cảnh diễn, tránh cho chút nữa khi quay bị rơi ở phía sau Tần Lịch quá nhiều.
Hôm nay nhìn một cái, tựa hồ là hắn quá lo lắng rồi.
Kỷ Ly đối với nhân vật Tống Chiêu này, hiển nhiên có cách lý giải riêng của bản thân. Đã như vậy, không bằng buông tay ra để cho hắn cùng Tần Lịch thử một chút. Nếu thật không được, cũng có thể NG diễn lại lần nữa.
Trịnh An Hành suy nghĩ một chút, cuối cùng không tiếng động cười một cái, "Không sai, cứ theo như cách hiểu của cậu mà diễn."
Qua một hồi náo loạn vừa nãy, đạo diễn casting cũng đã nhận ra Kỷ Ly, hắn nhìn người ăn mày trước mắt, khó hiểu gãi gãi phía sau đầu ——
Người mới lớn lên đẹp trai như vậy lại cam tâm hóa trang xấu xí?
Hơn nữa nghe ý đạo diễn, trong đám người diễn quần chúng hắn còn diễn không tệ? Thiệt hay giả?
...
Không tới 20 phút sau, Tần Lịch thay xong trang phục liền trở lại.
Bời vì trang phục diễn của Tống Dực là một đại danh tướng, vì để theo đuổi cảm giác trang nghiêm trên người nhân vật, cho nên lúc thiết kế tổ trang phục cũng hạ không ít công phu lên bộ chiến bào này.
Bởi vì là chiến bào dùng để "phòng ngự" nên áo giáp được chế tác bằng những tấm đồng đen mang mười phần phân lượng, mặc lên người ít nhất phải nặng thêm 20 cân (1 cân Trung Quốc = 0,5968kg Việt Nam).
Vậy mà Tần Lịch giống như là không có cảm giác, bước chân nhẹ nhàng đi tới chỗ quay. Hắn từ trong tay nhân viên làm việc nhận lấy dây cương, trừng mắt nhìn bàn đạp nhảy lên, động tác lưu loát thập phần soái khí.
Chiến bào dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng lạnh lẽo, càng tôn lên ngũ quan sâu sắc của Tần Lịch, ngay cả mi mắt cũng nhiều hơn chút ác liệt mà chỉ khi "ngang dọc sa trường" mới có.
Tần Lịch sau khi ngồi vững vàng liền hạ thấp người, sờ đầu ngựa trấn an một cái, nụ cười trên môi đột nhiên hòa tan đi cảm giác uy nghiêm trên người.
Kỷ Ly yên lặng nhìn chằm chằm, luôn cảm thấy đây chính là Tống Dực từ trong sách đi ra.
Khoác kim giáp ra trận, cưỡi ngựa mang theo bài ca chiến thắng, đại khái chính là tư thái như vậy.
Phàm là người có thể leo lên vị trí đứng đầu trong giới giải trí, ắt phải có mị lực đặc biệt của riêng mình. Kỷ Ly vốn đã quen với việc nhìn thấy mỹ nam, mỹ nữ, nhưng khi Tần Lịch ở đây, hắn vẫn tấm tắc mà cảm thán ——
Thật sự đẹp trai.
Mà cái loại đẹp trai này cũng không che đậy được hoóc môn nam tính bùng nổ cùng dáng người ẩn giấu dưới lớp trang phục tốt đến khó tin.
Cũng không biết sau này người nào có vận khí may mắn, có thể...
"Kỷ Ly, tới diễn một lần." Phó đạo diễn hô.
"Vâng, đến ngay ạ!" Kỷ Ly đem kịch bản của mình nhét vào balo, vội vàng đi tới. hắn nhìn Tần Lịch trên lưng ngựa, mỉm cười gọi, "Tần Lịch lão sư."
"Ừ." Tần Lịch việc công xử theo phép công, "Đi diễn đi."
Cảnh diễn kế tiếp cũng đơn giản.
Sau khi đội quân tiền trạm phát lương khô cho dân tỵ nạn cùng ăn mày xong, không bao lâu, Tống Dực liền mang theo quân đội đến Phong thành.
Tống Chiêu nhận ra thân sinh huynh trưởng của mình trong đám người, mà người sau nhất thời không phát hiện sự tồn tại của hắn, cứ như vậy dẫn đội quân lớn rời đi.
Cảnh diễn này chủ yếu vẫn là nhìn phản ứng của Kỷ Ly, còn Tần Lịch, chỉ cần ở trên lưng ngựa đi ngang qua.
Sau khi sắp xếp xong, Trịnh An Hành cầm loa nói, "Không có vấn đề gì chứ? Không vấn đề liền chuẩn bị mở máy."
Mỗi một người đều đi trở về vị trí đứng của mình, rồi sau đó, liền nghe thấy đạo diễn kêu 'Action'.
- --
Có ăn mày núp ở cửa thành quan sát chạy trở về, lớn tiếng la to, "Là Xích Dực quân! Đại quân tới!"
Toàn bộ ăn mày, dân tỵ nạn ở gần đó nghe lời này, liền chạy tới hai bên đường. Tiếng vó ngựa chạy như bay vang lên, người ngồi trên trực tiếp điều khiển ngựa phóng qua hàng rào phòng ngự ở cửa thành, tiếp đó siết chặc dây cương.
Con tuấn mã có bộ lông đen đến sáng bóng giơ hai chân trước lên cao, phát ra một tiếng hí dài lanh lảnh, lại bị người đàn ông trên lưng chế phục, vững vàng ngừng lại.
Phó đạo diễn nhìn hình ảnh mà máy theo dõi bắt được trong ống kính, hưng phấn nắm tay, "Hay! Không hổ là Lịch ca!".
Kỹ thuật này cũng sắp đuổi kịp người huấn luyện ngựa chuyên nghiệp, loại động tác dắt ngựa có độ khó cao như vậy hoàn toàn không cần dùng thế thân.
Nhóm diễn viên quần chúng gần cửa thành bị tư thế hiên ngang anh dũng của Tần Lịch thuyết phục, trong mắt tràn đầy ánh sáng, có người cao giọng, "Tướng quân! Là Tống Dực tướng quân!"
Mọi người nhất thời kịp phản ứng, giơ cánh tay hô to. Rất nhanh, có binh lính chạy tới chặn lại, đem đường chính để lại cho đại quân phía sau đi qua.
Kỷ Ly bị nhóm người chen chúc đẩy lên phía trên, vừa tò mò lại ngưỡng mộ giương mắt.
Tần Lịch cưỡi ngựa xuất hiện ở phía trước hắn, lúc ngửa mặt lên nhìn, vừa vặn có thể nhìn thấy chiếc cằm của nam nhân ưu việt này, "Chú ý chừng mực, không được tổn thương dân chúng bình thường."
"Tuân lệnh!"
Câu trả lời đồng thanh làm người chung quanh phấn khởi, nhưng ánh mắt Kỷ Ly hung hăng run lên.
Hắn nhìn gò má người này một cách không thể tin được, thậm chí nhanh chóng đẩy ra đám người chui vào đằng trước phía bên trái. Hắn liều mạng nhích người ngửa đầu, hận không thể đem gương mặt chính diện của đối phương nhìn cho rõ.
Rõ ràng vội vàng đến mức cả cổ và ngạnh đều đỏ, nhưng miệng lại như hóa ngốc, nửa ngày không kêu ra một chữ.
"Không được qua đây!" Binh lính phía trước đem hắn ngăn lại.
Tần Lịch bình tĩnh trên lưng ngựa đảo mắt nhìn một vòng, cứ như vậy đột nhiên, đụng phải một đạo ánh mắt ——
Khẩn thiết, khát vọng.
Vô cùng thuần túy nhưng lại cất giấu thiên ngôn vạn ngữ.
Khoảnh khắc đáy mắt hắn rơi vào đó một giây, dường như tiếng hoan hô ở bên ngoài cũng chậm lại.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đối phương nhìn qua có chút nóng bỏng. Tần Lịch không tự chủ siết chặc dây cương, nhanh chóng đưa tầm mắt trở về, phóng ngựa rời đi.
Ống kính từ từ đẩy tới, Kỷ Ly không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng đã rời đi, hốc mắt đỏ lên.
- --
"Cut! Qua!" Trịnh An Hành nói, đáy lòng mơ hồ có loại phấn chấn, "Tần Lịch, Kỷ Ly, các cậu đến."
Hắn để cho trợ lý tua lại video, cười híp mắt chờ hai vị diễn viên quay lại.
Kỷ Ly cảm thấy trạng thái biểu diễn mới vừa rồi không tệ, lúc đến gần nụ cười mang theo điểm nhẹ nhõm, ngược lại gương mặt Tần Lịch nhạt nhẽo, không có một biểu cảm dư thừa.
Trịnh An Hành mở lại đoạn video, nụ cười bên môi càng ngày càng sâu, cho đến khi cả hai đối mặt với cảnh tượng này, hắn nhanh chóng bấm dừng, "Đối với hình ảnh lần này, hai người xử lý rất tốt. Đặc biệt là Tần Lịch, cậu sửa lại chi tiết kịch bản sao không cùng tôi nói qua trước?"
Trong kịch bản rõ ràng tầm chỉ là mắt nhìn thoáng qua một cái, thế nhưng Tần Lịch lại dừng trên người Kỷ Ly ước chừng khoảng ba giây.
Cứ như vậy, 'sự đặc biệt' giữa huynh đệ khác với những người khác liền thể hiện ra, nhưng cũng không có khoa trương. Dù sao, Tống Dực là một tướng quân quả quyết sát phạt, sẽ không chú ý quá đáng đối với một tên ăn mày ven đường.
Tần Lịch căng thẳng sắc mặt, nói, "Anh cảm thấy được là được, để cho nhân viên làm việc ăn cơm đi, ăn xong sớm quay sớm."
Nói xong, hắn liền xoay người hướng phòng nghỉ đi tới.
Tề Ngạn đứng xem phát hiện bạn thân ưu tư đầu tiên, truy hỏi đạo diễn, "Lão Trịnh, cảnh này thật một lần qua? Tôi nhìn Tần Lịch thật giống như không hài lòng a?"
Trịnh An Hành nhìn Tần Lịch đi xa, lại đưa mắt trở về nhìn vào hình ảnh đang dừng trên máy theo dõi, đột nhiên cười, "Dĩ nhiên, Một chút vấn đề cũng không có. Cậu ta nếu là không hài lòng, đã sớm mở miệng yêu cầu quay lại."
Kỷ Ly không khỏi thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì đoạn diễn này điểm chú ý vào là hắn.
"Tổ hậu cần phát cơm đi, cảnh diễn buổi chiều tranh thủ quay đúng giờ." Trịnh An Hành hướng bộ đàm nói.
"Trịnh đạo diễn, nếu không có chuyện gì, tôi trước tìm chỗ nghỉ ngơi." Kỷ Ly nói. Hắn hôm nay còn có một cảnh diễn đêm, tạm thời không thể rời khỏi tổ quay.
"Ừ, đi đi." Trịnh An Hành đối với biểu hiện của hắn rất hài lòng, nói, "Buổi trưa nhiều thêm một hộp cơm, ăn cho no."
Kỷ Ly cười đáp ứng, siết balo trên lưng đi xa.
...
Trường quay phim số 4 cảnh tượng chủ yếu là 'thành trì biên giới nhỏ, cánh đồng hoang vu đất cát', vì đề cao tiến độ, tổ quay phim tự nhiên đem những cảnh diễn có cảnh tượng này tập trung lại quay một lần.
Cảnh diễn buổi chiều đều là quay nhân vật chính Tần Lịch, chủ yếu là —— Tống Dực mang binh trú đóng ở doanh trại cách Phong thành 10 dặm, nhanh chóng an bài các loại công việc.
Buổi chiều nhanh chóng quay xong, không trễ nãi đoàn phim ăn tối.
Tần Lịch ngồi ở phòng nghỉ ăn uống, Thiếu Tướng đứng ở bên chân hắn, mắt chằm chằm nhìn đống xương trên bàn.
Tề Ngạn lên xe nhìn một cái, con chó thèm ăn đến nỗi nước dãi sắp chảy xuống đất. Hắn từ trong ngắn kéo lấy ra một cục xương thú thảy qua, Thiếu Tướng nhanh nhẹn nhận lấy, trốn ở một bên hì hục gặm.
"Trễ chút nữa còn có một cảnh quay, còn chịu được không? Tề Ngạn hỏi.
"Tạm được."
Mấy cảnh quay hồi chiều, Tần Lịch cũng qua rất dễ dàng. Cảnh quay lát nữa phải quay là 'huynh đệ Tống thị nhận nhau', cái này cũng được xem là một phân cảnh quan trọng trong bộ phim.
Tần Lịch nhớ tới bản thân sắp tới cùng Kỷ Ly đối diễn, động tác ăn uống không tự chủ dừng lại.
Còn không chờ hắn mở miệng, Tề Ngạn ở một bên liền cười nói ra, "Đúng rồi, tôi mới vừa nhìn thấy Kỷ Ly ở trên đường tới đây, cậu đoán tên kia đang làm gì?"
Tần Lịch nhìn về phía bạn thân.
Tề Ngạn nói, "Cậu ta giúp tổ đạo cụ 'dọn gạch', làm còn rất hăng say."
Mi tâm Tần Lịch hơi nhíu lại, cảm thấy có chút khó hiểu buồn cười, "...Cậu ta là diễn viên, chạy đi giúp tổ đạo cụ làm gì?"
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
#Dọn gạch Ly Ly đã thượng tuyến
#Ly Ly cái loại này bên trong âm thầm thưởng thức dáng người, mặt ngoài nghiêm trang đứng đắn diễn viên.:))))