Sau Khi Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Phản Diện Tàn Tật

Chương 85



Lệ Phần muốn kết thúc cuộc đối thoại này, nhưng đôi mắt Sở Trần đã ngấn lệ, nắm tay anh lại.

Tuy Lệ Phần không nói gì, nhưng ánh mắt lại dịu hẳn đi. Sở Trần lập tức khẩn cầu, dáng vẻ rất giống nai con: "Lòng em vẫn luôn thấp thỏm không yên, em sợ anh sẽ giận em. Đến lúc ấy anh không cần em nữa thì phải làm sao đây. Hay là anh hứa trước đi. Cho dù em có làm gì với anh trai đi chăng nữa, anh cũng sẽ tha thứ cho em. Đương nhiên, bọn em cũng không làm ra chuyện gì đặc biệt... đặc biệt quá đáng đâu."

Nét mặt cộng thêm giọng nói của Sở Trần cứ như thể chỉ cần Lệ Phần từ chối thì cậu sẽ khóc ngay thành tiếng vậy.

Hơn nữa đảm bảo rơi nước mắt chân tình thảm thiết hơn Du Nhiễm rất nhiều.

Lệ Phần nhớ lại độ ấm trên môi khi hôn nhau ở phòng huấn luyện, yên lặng hồi lâu mới nghiêng mặt gật đầu, không nhìn Sở Trần, khàn giong nói: "Ừ."

Khoảnh khắc lên tiếng, Lệ Phàn vô cùng cam chịu mà nghĩ, thôi bỏ đi, dù sao người khống chế thân thể là mình chứ không phải Lệ Nhiên.

Chỉ cần sau này hai người không phạm sai lầm nữa, cũng không nhắc lại chuyện đó nữa, làm như mọi chuyện đã qua là tốt rồi.

Sau này nhất định phải giữ khoảng cách với Sở Trần!

Nếu lại phát sinh chuyện tương tự, mình sẽ...

Mình sẽ...

Không bao giờ xuất hiện nữa!

Lệ Phần thấy Sở Trần không nói gì thì lặp lại: "Anh hứa với em."

Sở Trần nhẹ nhàng vỗ ngực: "Vậy thì tốt."

Sau đó tự trách mình: "Em là một người bạn đời không xứng chức, còn là một người cực kỳ xấu xa. Rõ ràng anh trai huấn luyện cùng em là vì muốn tốt cho em, muốn giúp đỡ em. Nhưng không biết vì sao em vừa nhìn thấy anh ấy là tim em đập rất nhanh, sau đó không kiềm được mà... muốn hôn anh ấy."

Giọng cậu càng ngày càng nhỏ.

Lỗ tai Lệ Phần càng ngày càng đỏ.

Sở Trần giương mắt nhìn Lệ Phần: "Nhiên Nhiên, có phải em bị bệnh rồi đúng không?"

Liên quan gì đến bệnh tật ở đây?

Lệ Phần: "Chắc không phải đâu."

"Không phải là tốt rồi. Lúc đó em đánh nhau với anh ấy, đánh một trận lại thua một trận, sau đó nữa... có hôn nhau một cái. Nhưng anh đừng hiểu lầm anh ấy, đều tại em chủ động hết. Có lẽ... anh ấy cũng bị dọa sợ."

Sở Trần đan ngón tay vào bàn tay Lệ Phần, vẻ mặt rất chi tội nghiệp: "Nhiên Nhiên, anh phải biết em thích anh nhất. Em làm vậy với anh ấy chỉ là phạm sai lầm nhất thời thôi. Nhưng em không biết liệu sau này mình có làm ra chuyện như vậy lần nào nữa không. Hay là cứ anh đánh em đi"

Lệ Phần nghe xong đoạn đầu còn hài lòng gật đầu, cảm thấy lần này xem như Sở Trần thành thật biết điều, không đổ vấy lung tung lên người mình. Chờ nghe được đoạn cuối, thâm tâm chỉ muốn sụp đổ không thôi.

Lời này quá sai rồi đấy?

Trong tình huống bình thường, chẳng lẽ không nên nói "Em thề sau này sẽ không làm chuyện như vậy nữa" mới đúng sao? Nhưng Sở Trần thì ngược lại, nói cái gì mà "Em không biết liệu sau này mình có làm ra chuyện như vậy lần nào nữa không" là có ý gì?

Nói thế mà cũng nói được à? Đáy lòng Lệ Phần cực kỳ khiếp sợ, không khỏi quan sát Sở Trần nhiều hơn vài lần.

"Nhiên Nhiên." Sở Trần lắp bắp gọi.

Lệ Phần bất đắc dĩ nói: "Không sao, anh thấy với tính cách của anh trai, chắc chắn anh ấy sẽ không dung túng cho em làm thế nữa đâu. Nói không chừng anh ấy sẽ chủ động giữ khoảng cách với em. Nhưng em phải hiểu chuyện này có ý nghĩa như thế nào đối với một người đàn ông đã có gia đình. Anh có thể chấp nhận em từng phạm sai lầm, nhưng anh không chấp nhận được việc em cứ lặp đi lặp lại trước mặt anh."

Sở Trần chớp mắt: "Vậy ý của Nhiên Nhiên là sau này không được nhắc đến chuyện này nữa, xem như bỏ qua hoàn toàn hả?"

"Ừm."

"Quao, Nhiên Nhiên anh tốt quá đi."

Sở Trần xông tới ôm chầm lấy Lệ Phần, đặt cảm lên bả vai anh, hỏi tới tấp: "Anh không giận sao? Anh không muốn đánh em sao?"

Lệ Phần thầm nghĩ, anh không biết Lệ Nhiên có tức giận hay không, nhưng anh biết mình không thể tức giận được, càng không thể xé rách mặt với Sở Trần. Một khi anh nổi giận rồi làm lớn chuyện lên, tuy tâm trạng sảng khoái đấy nhưng chờ Lệ Nhiên tiếp quản thân thể, đến lúc nhận ra điều bất thường chắc chắn sẽ điều tra xem đã xảy ra chuyện gì.

Vậy thì việc anh dùng thân phận anh trai để hôn môi với Sở Trần trong phòng huấn luyện sẽ bị bại lộ rồi!

Không được!

Lệ Phần cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.

Trước đây thỉnh thoảng có thân thiết với Sở Trần cũng là vì xuất hiện dưới thân phận của Lệ Nhiên, không hôn thì không được, nhưng cái lần ở phòng huấn luyện lại không giống...

Tuy biết rõ mình và Lệ Nhiên xem như là cùng một người, dựa theo luật pháp thì Sở Trần cũng là bạn đời của mình, nhưng Lệ Phần vẫn không thể nào vượt qua rào cản tâm lý.

Lệ Phần "ừ" một tiếng.

"Anh không đánh em." Lệ Phần nói.

Không nổi giận ư?

Rốt cuộc ranh giới cuối cùng của Lệ Phần nằm ở đâu?

Sở Trần kinh ngạc không thôi.

"Vậy em có thể theo đuổi anh trai không?" Sở Trần cố ý nói.

"Cái gì?" Lệ Phần đột nhiên sững sờ.

Sở Trần dùng thực tế để diễn tả cái gì gọi là được voi đòi tiên, cậu nói: "Nhiên Nhiên, em thấy anh không để ý đến chuyện này cho lẫm. Không bằng dứt khoát để em theo đuổi anh trai đi, ba người không phải càng thoải mái hơn à?"

Lệ Phần: "....."

Mắt thấy Lệ Phần tức thì sa sầm mặt, nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp, cả người bên bờ vực sắp bùng nổ, Sở Trần vội vàng kết thúc đề tài này, đứng dậy nói: "Đã muộn thế này, chắc Nhiên Nhiên đói bụng rồi nhỉ? Để em đi nấu cơm cho anh nhé. Vừa nãy em chỉ nói đùa thôi, em yêu anh nhiều như vậy, sao có thể phản bội anh được."

Dứt lời, không đợi Lệ Phần nói câu nào, Sở Trần đã đứng dậy chạy vào phòng bếp.

Công nhận Lệ Phần thú vị thật.

Cậu đã quá đáng đến mức độ này rồi mà đối phương vẫn kiềm chế cơn giận được.

Vì sao chứ?

Sợ cậu biết được sự thật thì sẽ không kiêng dè làm xằng làm bậy với anh hả?

Sở Trần vừa nấu cơm vừa ngẫm nghĩ, xem ra phải tìm thời gian thích hợp hỏi ý kiến của Nhiên Nhiên, cũng nên thẳng thắn chuyện mình đã biết thân phận của Lệ Phần mới được.

Nói thì nói như vậy, nhưng mấy ngày sau đó cường độ huấn luyện bất ngờ tăng lên. Dù sao Sở Trần chỉ vừa mới tiếp xúc với sức mạnh tinh thần, không quá thuần thục trong việc khống chế cái thứ mơ hồ này, vì vậy cậu vất vả hơn người thường gấp nhiều lần.

Mỗi sáng phải dậy từ rất sớm, buổi tối chờ đến khi trăng lên cao mới được trở về nhà.

Vừa ra khỏi phòng học, Sở Trần đã mềm nhũn cả hai chân, chỉ muốn ngã xuống giường ngủ một giấc.

Hoàn toàn không có thời gian tâm sự với Lệ Nhiên.

Nếu có thì chỉ muốn ôm hôn cầu an ủi thôi.

Hôm nay, Sở Trần vừa tới trường đã thấy một đống người đang tụ tập ở trước lớp.

Cậu không phải kiểu người thích tham gia náo nhiệt, càng không có hứng thú bon chen về phía trước, thấy tình huống này chỉ tránh qua một bên, đi vòng từ cửa hông.

Sắp đến giờ vào học, Văn Hướng Dương mới lững thững đến lớp.

Cậu hung phấn bừng bừng: "Trần Nhi, cậu tuyệt đối không tưởng tượng được người nào tới trường học của chúng ta đâu!"

"Ai?" Sở Trần thuận miệng hỏi.

"Văn Gia Ngọc!"

Văn Hướng Dương ngồi xuống cạnh Sở Trần: "Cậu biết cậu ta không? Chính là cái người đến từ Viện nghiên cứu khoa học hệ tinh hà H-310 rất hot dạo gần đây. Dạo trước trên mạng còn bóc trần thuốc ức chế bạo loạn tinh thần là do một mình cậu ấy phát minh. Không phải chồng cậu bị bạo loạn tinh thần sao? Đến lúc đó đều là bạn học với nhau, cậu có thể đi tìm cậu ấy hỏi thăm một chút."

Sở Trần nhướng mày: "Vậy à? Tôi còn tưởng cậu ta sẽ tới Viện nghiên cứu khoa học Vọng Thành."

"Tôi cũng tưởng vậy, nhưng kết quả người ta chuyển tới trường mình, còn cùng khóa với chúng ta. Anh tôi bảo tôi nhớ tạo quan hệ tốt với người ta, nói không chừng sau này sẽ có tác dụng lớn. Nhưng người như cậu ấy chắc sẽ được nhà trường coi trọng lắm. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ được phân tới lớp giỏi nhất, lớp 1 tụ tập toàn dân VIP, hơn nữa bạn trai tin đồn Hoắc Lăng của cậu cũng học ở đó."

Sở Trần: "Ừm."

Văn Hướng Dương hoàn toàn không thèm để ý tới vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Trần, dặn dò: "Dù sao đến lúc tôi đi làm quen cậu ấy thì cậu nhớ đi theo tôi là được, sẵn tiện tạo quan hệ với người ta, như vậy cũng tốt cho bệnh tình của chồng cậu."

Sở Trần cười ra tiếng: "Tôi cảm thấy tốt nhất là cậu đừng dẫn tôi theo."

Văn Hướng Dương: "???"

Đúng lúc này, vòng tay thông minh vang lên thông báo, Sở Trần cúi đầu.

Hoắc Lăng: "Tôi vừa hạ cánh phi thuyền từ hệ tinh hà H-310. Gần đây Văn Gia Ngọc có tìm cậu nữa không?"

Sở Trần nhướng mày.

U là trời.

Cuối cùng cũng về rồi.

Cậu đánh chữ trả lời: "Không. Khi nào anh về trường? Bây giờ tất cả bạn học trong trường đều đang đánh cược xem nếu hai ta đánh nhau thì ai lợi hại hơn đấy."

Hoắc Lăng đứng ở bãi đỗ phi thuyền nhíu mày: "???"

Sở Trần bị điên rồi sao?

Sức mạnh tinh thần của hắn cấp S, trong khi Sở Trần chỉ có cấp B+ thôi, hai người họ đánh nhau mà còn cần đánh cược à?

Còn không phải là cục diện nghiền áp sao?

Đúng là chẳng hiểu ra sao.

Hoắc Lăng nhìn tin nhắn của Sở Trần lần nữa, đoán chừng có lẽ cậu gửi nhầm rồi, trả lời ngay: "Trong hai ngày tới tôi có chút việc cần phải xử lý."

Gửi tin nhắn này đi, Hoắc Lăng nhìn thấy Phong Như Vân lái xe bay tới đón mình, thấy Sở Trần chưa hồi âm thì đóng vòng tay lại.

Hoắc Lăng vừa lên xe đã bắt gặp ánh mắt tràn ngập hy vọng của Phong Nhu Vân: "Con điều tra thế nào rồi?"

Nhưng Hoắc Lăng đã cạn kiệt tinh thần và thể xác, khàn giọng nói: "Mẹ, chúng ta về nhà đi rồi con nói cho mẹ nghe sau được không."

Dứt lời đã nhằm nghiền hai mắt.

Phong Như Vân thấy thế đành không hỏi nữa.

Ở một nơi khác, trong phòng học.

Sở Trần định trả lời Hoắc Lăng thì bị Văn Hướng Dương kéo cánh tay, cậu vừa ngước mắt lên đã thấy một cậu trai gầy gò, dáng dấp thanh tú đi vào phòng học.

Người tới chính là Văn Gia Ngọc.

Bạn học trong lớp lập tức ồn ào.

"Đờ mờ, Văn Gia Ngọc tới lớp chúng ta thật hả?"

"Trời đất ơi tin được không?!"

"Các cậu biết gì không? Văn Gia Ngọc trâu bò lắm đấy. Hồi tốt nghiệp trung học, cũng nhờ hai bài luận văn nghiên cứu về phương diện sức mạnh tinh thần nên được Viện nghiên cứu khoa học hệ tinh hà H-310 tuyển thẳng đó!"

Trong phòng học xì xào tiếng bàn tán, giống với tình huống khi Sở Trần nhập học.

Chỉ khác ở chỗ, Sở Trần nhận được đủ loại ánh mắt khinh miệt cùng coi thường, hằng hà sa số những lời bàn tán đồn thổi bết bát không chịu nổi. Còn đổi phương thì nhận được tiếng vỗ tay và ca ngợi không dứt.

Sở Trần ngả lưng ra sau ghế, nhàn nhã đối diện với Văn Gia Ngọc.

Văn Gia Ngọc cũng trùng hợp nhìn thấy cậu, cậu ta nở nụ cười ấm áp rồi gật đầu một cái, sau đó nhanh chóng nhìn sang hướng khác.

Cứ như thể hai người là bạn bè quan hệ thân lắm không bằng.

"Hai người quen nhau hả?" Văn Hướng Dương chú ý tới tầm mắt của Văn Gia Ngọc, vội vàng quay đầu hỏi.

Sở Trần tùy ý "ừ" một tiếng.

"Đậu má, sao trước đó cậu không nói với tôi!" Văn Hướng Dương gào rú lên.

Sở Trân mỉm cười: "Học xong sẽ giải thích kỹ với cậu."

Lòng người trước giờ vô vàn phức tạp.

Đặc biệt là khi bọn họ phát hiện một người tài hoa xuất chúng, không thể với tới, chỉ có thể hâm mộ từ xa lại là kẻ làm ra những chuyện xấu xa khiến người khinh thường.

Tốt nhất là Văn Gia Ngọc đừng quấy rầy cậu.

Dù sao cậu cũng không phải là người tốt lành gì cho cam.

- -------------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv