"Cốc cốc cốc ——"
Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói trầm thấp mang theo nghi hoặc của Trình Hoài vọng vào: "Đàm Trì?"
Thiếu niên mặc đồ ngủ hơi rụt người, sấm sét bổ ầm ầm trong đầu, thế giới bị chia làm hai nửa, hóa thành gió thu xào xạc, cậu ta không dám tin hỏi: "Cậu, cậu là Đàm Trì?"
Hồi nãy cậu ta bận khiếp sợ vì nhận nhầm người, không nhận ra ngay.
Nhưng không phải Hoài thiếu rất hận Đàm Trì sao? Sao người này lại ngủ trong phòng anh? Hoài thiếu bị bắt cóc rồi?
Đàm Trì mỉm cười, gằn từng chữ: "Đúng vậy, tôi là Đàm Trì."
Là chính cung nương nương của cậu!
Sau đó, cậu phẫn nộ mở cửa ra, như đóa hoa có độc nói với Trình Hoài đứng ngoài cửa: "Tôi quấy ngài rồi, thiếu gia."
Hai chữ "thiếu gia" vừa lả lơi lại như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nói xong, cậu lạnh lùng đi ra ngoài.
Chỗ nào chả có chăn ấm, thiếu một Trình Hoài chả có vấn đề!
Trình Hoài ngửi thấy mùi giấm chua lòm, lúc Đàm Trì lướt qua, Trình Hoài túm cổ tay cậu, lướt nhìn thiếu niên mặc đồ ngủ đỏ bừng mặt, trông rất xinh đẹp, cậu ta mím môi, xấu hổ lí nhí: "Thiếu gia, là... là đại thiếu gia kêu tôi tới."
Dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Ý cười của Đàm Trì càng đậm, một lần nữa gạt tay Trình Hoài ra, liếc nhìn anh.
Đã bắt gian tận giường, cậu muốn xem xem Trình Hoài biện bạch thế nào!. Tiên Hiệp Hay
Đại thiếu gia? Ha, còn có người dẫn mối cho Trình Hoài! Đúng là thiếu gia có khác, có người tắm xong dâng tận miệng, e rằng không cần nhai đã nuốt mất.
"Không phải như cậu nghĩ." Trình Hoài nhíu mày, nghiêng người đứng song song với cậu, lại nắm tay Đàm Trì, liếc nhìn thiếu niên, nhàn nhạt nói: "Cậu có thể về rồi."
"Nhưng, đại thiếu gia nói..." Thiếu niên ấp úng, túm áo ngủ khó xử, gần như muốn khóc.
Đàm Trì sợ chưa đủ náo nhiệt, tránh tay Trình Hoài, hai tay ôm ngực, cười như không cười: "Trở về làm gì, là tôi quấy rầy nhã hứng của hai vị."
Trình Hoài lãnh đạm liếc thiếu niên một cái, đáy mắt nhiễm ý lạnh, không nói chuyện.
Đáy lòng thiếu niên lộp bộp một tiếng, không biết sao Hoài thiếu lại nổi giận, liếc thấy Đàm Trì đang xem kịch, đột nhiên thông suốt, khuôn mặt đỏ thoáng trắng bệch, hận không thể đào lỗ chui xuống.
Có đại mỹ nhân Đàm Trì làm ấm giường, còn cần cậu ta làm cái gì!
Hóa ra vai hề là mình, uổng công ban nãy còn ra vẻ muốn đuổi người ta đi.
Cậu ta vội vàng thu dọn đồ đạc, xám xịt chạy ào ra phòng ngủ.
Đàm Trì hơi bớt giận, sau khi quét "tiểu tam" ra cửa, hoàn thành giai đoạn thứ nhất của nhiệm vụ bắt gian, cậu cười như không cười nhìn Trình Hoài, "Thiếu gia, ngài thật lợi hại, chắc bị nhào vào lòng nhiều lần lắm nhỉ?"
Canh lúc Trình Hoài tới kỳ mẫn cảm mà chạy đến cạy nóc tường, chuyên nghiệp thật!
Trình Hoài hơi suy tư, nghiêm túc nói: "26 lần."
Lúc ghen cũng thật đáng yêu.
"Ngủ mấy lần?" Đàm Trì càng cười sâu hơn, hận không thể cắn đứt cổ Trình Hoài, nhìn chằm chằm cổ anh bằng ánh mắt xanh lè.
26 lần, cậu bị nhuộm xanh 26 lần!
Hahahahahahahaha, ngày mai cậu sẽ đi chuẩn bị thuốc biến thành Omega cho Trình Hoài!
Trình Hoài thấy cậu y như dấm tinh, khó nhịn kề tai cậu, khẽ nói: "Cậu đoán xem?"
Chất giọng đầy từ tính, ấm áp hơi thở quanh quẩn bên tai, vô cùng ngứa ngáy.
Đàm Trì cười lạnh, đẩy người ra: "Em thấy anh thiếu O lắm rồi! Bao nhiêu cũng không đủ!"
Nói xong, cậu xoay người bước nhanh ra cửa, chưa được hai bước đã bị ôm từ phía sau, Đàm Trì giãy giụa, giơ chân giẫm đối phương, thô bạo nói: "Anh là đồ tồi, anh cho rằng chỉ có anh mới có người thích sao! Bây giờ ông cũng ra ngoài kiếm một đám người chơi!"
Trình Hoài kéo người sắp xụi xuống đất lên, chờ cậu phát tiết xong mới thấp giọng nói: "Không có."
Giọng nói kia rất có sức thuyết phục, Đàm Trì sửng sốt, cười lạnh chất vấn: "Không có gì?"
"Không có ai hết."
"Ồ." Đàm Trì vẫn bĩu môi không vui, trong lòng lại tin tưởng vài phần.
Đều do đại thiếu gia dẫn mối kia! Dám kêu người khác leo lên giường Alpha nhà cậu!
Ngại cuộc sống quá êm à?
"Nếu không tin, cậu có thể tự kiểm tra." Có lẽ Trình Hoài sợ cậu không nghe được, dán môi sát bên tai cậu.
Mỗi khi Đàm Trì ghen, anh liền cảm thấy Đàm Trì thật lòng thích mình.
Anh rất thích nhìn dáng vẻ xù lông "giữ chủ quyền" của cậu.
Âm thanh giàu từ tính như dòng điện len lỏi thân thể cậu, yết hầu Đàm Trì lên xuống, vành tai đỏ bừng, lắp bắp nói: "Em, em em em không rảnh!"
Trình Hoài thấy tai cậu đỏ bừng, hơi ngẩn ra, ma xui quỷ khiến sáp lại hôn, Đàm Trì lập tức giơ tay đẩy ra, làm anh lui về sau một bước.
"Anh, anh làm gì?" Đàm Trì đỏ mặt, tưởng Trình Hoài muốn cậu kiểm tra thật, nuốt một ngụm nước bọt: "Em tin anh, anh đừng xằng bậy!"
Không đúng, Trình Hoài chỉ hôn lỗ tai một chút thôi, cậu hoảng cái gì?
Không thích hợp, Đàm Trì cảm thấy mình vô cùng không thích hợp.
Đều là vợ chồng già, Trình Hoài chỉ kề tai trêu ghẹo một chút, sao cậu lại phản ứng... ngây thơ như vậy?
Lẽ ra cậu phải bá đạo xoay người đè ngược lại, thân mật kiểm tra, nếu "sản phẩm" hỏng hóc thì vứt đi mới phải, vậy mà tưởng tượng đến chuyện "kiểm tra", cậu lập tức cảm thấy... trái tim đập ầm ầm, sợ hãi lại bối rối.
Chẳng lẽ vì mang thai?
Trình Hoài thấy cậu đỏ bừng mặt, hô hấp rối loạn, khẽ cười: "Vậy là tốt rồi."
Suy diễn có thể lừa người, nhưng phản ứng thân thể thì không.
Đàm Trì đang xấu hổ.
Không phải thờ ơ.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng tra ổ khóa, người đẩy cửa bước vào thấy hai người ám muội ôm nhau, trố mắt, huýt sáo lưu manh: "Ôi, đúng là đẹp hơn người anh tặng."
Đàm Trì thấy người lạ thoáng xấu hổ và quẫn bách, từ lời nói có thể đoán ra đây là người quen của Trình Hoài, vội vàng né tránh, hận không thể chui xuống lỗ.
Song vừa nghe chữ "tặng", sắc đỏ trên mặt dần rút xuống, lạnh lẽo nhìn chằm chằm đối phương!
Ha, dẫn mối!
Không chờ Trình Hoài mở miệng, Đàm Trì đã âm dương quái khí hừ lạnh, cười nói: "Là anh đưa người lên giường Trình Hoài?"
Cậu vừa nói vừa cẩn thận quan sát đối phương, đối phương mặc một bộ đồ ngủ tơ lụa màu hồng, ngũ quan tinh xảo, ôn nhuận như ngọc, đôi mắt biết cười, dưới khóe mắt có một nốt lệ chí.
Đẹp thì đẹp đó, mà yêu nghiệt quá.
Yêu nghiệt nheo mắt, sờ cằm đánh giá cậu một hồi, không quá chắc chắn: "Cậu là... Đàm Trì?"
Đàm Trì cười nói: "Mắt ngài đẹp lắm, nhưng không biết nhìn."
Yêu nghiệt nhướng mày, không để ý Đàm Trì chỉ dâu mắng hòe, biếng nhác dựa cửa nhìn Trình Hoài, hứng thú nói: "Từ từ, để anh đoán xem! Hai người đang ở giai đoạn nào?"
Ánh mắt Trình Hoài hơi trầm xuống, lạnh nhạt đi qua đóng cửa: "Ngủ ngon, không tiễn."
"Đừng nóng, Trình Tiểu Hoài," Yêu nghiệt nhấc chân cản lại, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Đàm Trì: "Nếu anh đoán không sai, em vẫn còn đang theo đuổi Đàm Trì, Đàm Trì có chút thích em, nếu không... mặt cậu ta sẽ không đỏ như vậy."
Đàm Trì cười nhạo, thấy Trình Hoài muốn đuổi người, bước tới một cánh cửa khác, thầm ngăn Trình Hoài đóng cửa, cười tủm tỉm nói với yêu nghiệt: "Tiếc quá, đoán sai rồi."
"Với chỉ số thông minh của ngài, cho dù tặng thêm một trăm người cho Trình Hoài thì cũng không thăm dò được sở thích của anh ấy." Cậu khiêu khích.
"Đoán sai?" Yêu nghiệt rầu rĩ suy nghĩ, không ngại học hỏi: "Vậy hai người đang trong mối quan hệ nào?"
Trình Hoài lạnh mặt: "Không liên quan đến anh."
Sau đó Trình Hoài kéo Đàm Trì qua, đóng cửa lại.
Không thể phủ nhận rằng anh không muốn bất kỳ ai biết mối quan hệ thật sự của mình và Đàm Trì, nó sẽ xé nát hi vọng của anh.
"Tiên sinh, mong ngài nhớ kỹ, Trình Hoài là ông xã của tôi." Đàm Trì trở tay túm tay Trình Hoài kéo ra sau, hai mắt lạnh lẽo nhìn yêu nghiệt.
Yêu nghiệt ngạc nhiên, cứng đờ nhìn Trình Hoài sau lưng Đàm Trì, khiếp sợ nói: "Các người, các người..."
Tuy anh ta biết Trình Hoài rất thích rất thích Đàm Trì, nhưng không phải trước đây không đội trời chung sao? Mới mấy ngày không gặp đã chung một chỗ, còn biến thành ông xã? Đã vỗ... vỗ tay* rồi?
*Đồng nghĩa với bạch bạch bạch, âm thanh không dành cho trẻ em dưới 18.
Dù trời đất có biến hóa thì cũng nhanh quá rồi đó.
Trình Hoài sửng sốt nhìn sau gáy Đàm Trì, ánh mắt u ám.
"Không sai, giống như anh nghĩ," Đàm Trì cười lạnh, cảnh cáo: "Nếu anh dám tặng người cho Trình Hoài nữa, lần sau tôi sẽ trực tiếp sút anh vào bệnh viện, kiện anh tội vào nhà cướp bóc!"
"Tôi vốn không tin," Yêu nghiệt sờ cằm, nghiêng đầu nói: "Hiện tại tôi tin rồi, hai người thật sự đang yêu đương."
Đàm Trì kiêu ngạo như Đấu Chiến Thắng Phật: "Đúng."
Không, Trình Hoài chính là ông xã của tôi!
"Anh, anh có thể về ngủ." Trình Hoài lạnh nhạt đuổi khách.
Trình Mặc cười tủm tỉm lui một bước, "Được, em trai yêu quý."
Đàm · Đấu Chiến Thắng Phật · Trì trong đầu tức thì có một vạn con alpaca lao qua, trên đầu mỗi con viết ba chữ "Tìm đường chết", vẻ mặt nứt ra: "..."
Anh? Em trai yêu quý?
Tên này là anh Trình Hoài!!!
Aaaaaa, tối nay mi đã làm cái gì hả Đàm Trì?!
Mắng người ta không biết nhìn! Mắng người ta không có IQ! Vừa đe dọa vừa dụ dỗ!
Đóng cửa xong, Trình Hoài nhìn Đàm Trì mếu máo, đầy vẻ sống không có gì luyến tiếc, xoa đầu cậu, sáp lại cọ mũi cậu "Lại không vui?"
"Em đi chết đây." Đàm Trì uể oải nói.
Đắc tội anh vợ còn có đường sống ư? Đường phía trước hoàn toàn bị phá hỏng.
Đá là do cậu bê tới.