Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Và Tình Địch HE

Chương 17: Ngủ



Bảy năm trước, cấp ba Lâm Hoài.

Trình Hoài không thích uống thuốc, mấy bệnh vặt vãnh này xưa nay đều tự mình chịu đựng.

Nhưng sau khi từ chối thuốc cảm của Đàm Trì, Trình Hoài không những không bớt sốt mà càng lúc càng trở nặng, đến ngày thứ bảy, anh sốt cao 40℃, yếu ớt nằm trên giường, dần dần lâm vào mê man.

Đàm Trì thấy không thích hợp, muốn đo độ cho Trình Hoài, Trình Hoài quay người vào tường, nhắm mắt từ chối: "Không cần."

Thanh âm khàn khàn khô khốc, không đầy sức sống như ngày thường.

Nào ngờ chăn bị xốc lên, một bàn tay lạnh lẽo sờ soạng sau cổ anh, Trình Hoài thoáng rụt cổ, lại không mở mắt nổi, nhúc nhích một cái cũng khó khăn.

Ngay sau đó Đàm Trì cầm nhiệt kế đo cho anh, ngón tay lành lạnh lơ đãng xẹt qua trán anh, Đàm Trì nhìn nhiệt kế, xốc chăn đào Trình Hoài mềm nhũn ra.

Khi đó Trình Hoài đã sốt đến mơ hồ.

Anh chỉ nhớ người ôm anh vụng về mặc áo giúp anh, cõng anh xuống năm tầng lầu, chạy đến phòng y tế không người, lại cõng anh xuyên qua mấy km khuôn viên trường, chen lên xe buýt trước cổng.

Trên xe buýt chen chúc, Đàm Trì một tay ôm eo anh, một tay nắm tay cầm.

Mùi vị hỗn tạp trên xe buýt làm Trình Hoài hơi tỉnh táo, nhấc mắt liền phát hiện mình ghé lên người Đàm Trì, theo bản năng giơ tay đẩy người ra: "Buông!"

Cả người anh bủn rủn, khó khăn lắm mới có thể giơ tay đặt trên ngực Đàm Trì, lại không sức đẩy ra.

"Tớ cũng muốn," Đàm Trì nghẹn họng liếc nhìn xe buýt chật hẹp, lạnh lùng nói: "Có bản lĩnh thì cậu tìm chỗ đứng đi."

Lúc này, xe buýt bỗng phanh gấp.

Trình Hoài bị ép về phía trước, dựa sát vào Đàm Trì, vô thức túm lấy cổ áo Đàm Trì.

Đàm Trì vừa nắm tay cầm vừa ôm chặt eo Trình Hoài, nhíu mày không kiên nhẫn: "Bỏ tay cậu ra! Áo của ông bị cậu làm rách rồi!"

Trình Hoài buông tay, mệt mỏi nhắm mắt điều chỉnh tư thế, túm lấy bàn tay đang ôm eo mình, lãnh đạm nói: "Giống vậy."

Đàm Trì rầm rì nghiêng đầu nhìn dòng người tấp nập ở ngoài, có chút không vui, để lộ cần cổ trắng nõn và lỗ tai hơi đo đỏ.

Hệt như con nhím đang xấu hổ.

Dùng gai nhọn che giấu nội tâm hoảng loạn, lại cố tình lộ ra dấu vết.

Trình Hoài xê dịch, giơ tay nắm tay cầm trên đầu, gần như mỗi tay cầm đều có ba người nắm, còn Đàm Trì một mình hưởng thụ một tay nắm, thế nên anh cũng không xoắn suýt, song không quên bảo trì khoảng cách với đôi tay cực kỳ xinh đẹp kia.

"Trạm sau cậu xuống xe đi." Đầu anh nặng nề, chột dạ nói.

Đàm Trì quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh: "Ò."

Trình Hoài nhẹ nhàng thở ra.

Đến trạm kế tiếp, các hành khách lục tục xuống xe, Đàm Trì buông tay cầm, ngồi xuống ghế bên cạnh, lấy di động cắm tai nghe vào, cười nói: "Chừng nào đến bệnh viện kêu tớ."

"Đàm Trì." Trình Hoài khẽ nhíu mày.

Đàm Trì nghiêng đầu, cười giả lả: "Cảm mạo có thể lây qua nhiều con đường, hiện giờ tớ có đầy đủ lý do hoài nghi mình bị cậu lây bệnh, tớ cần phải đến bệnh viện kiểm tra."

Trình Hoài: "..."

"Với cả tớ và cậu ngồi cùng bàn, gần nhau nhất, nếu bị cảm chắc chắn không thoát khỏi quan hệ với cậu, nhớ thay tớ trả tiền thuốc men," Đàm Trì nhấn vào một bài hát, thoải mái dựa vào lưng ghế, cười nói: "Còn tiền thiệt hại tinh thần linh tinh, xét thấy cậu là bạn cùng phòng của tớ, vì văn minh hài hòa sau này, tớ sẽ không thu."

Dây thần kinh của Trình Hoài như bị ai đó chạm vào, ẩn ẩn đau đớn.

Anh không đuổi được Đàm Trì, đành nhắm mắt dưỡng sức.

Sau đó, tai nghe còn vương hơi ấm bị nhét vào lỗ tai, âm nhạc nhanh chóng xoa dịu cơn đau đớn trong đầu, anh túm cái tay lộn xộn kia, mở đôi mắt mơ màng nhìn Đàm Trì đang nghịch ngợm, thân thể dường như không chống nổi nữa, cảm giác choáng váng ập đến.

"Đàm Trì..."

"Tớ ở đây." Đàm Trì như cười như không.

Tiếp đó, trước mắt Trình Hoài tối sầm, ngã lên người Đàm Trì, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, đập vào mắt là vách tường trắng tinh của bệnh viện, chóp mũi tràn ngập mùi nước sát trùng, trên mu bàn tay cắm một cây kim, bình nước truyền được một nửa, rơi tí tách tí tách.

Đàm Trì ở lại bệnh viện chờ anh truyền xong nước biển, ngồi trên ghế gần đó cầm khăn giấy tô tô vẽ vẽ, thỉnh thoảng ném vào thùng rác.

Trên đường trở về, gió đêm hơi lạnh.

Mới đầu xe buýt đông nghịt, qua mấy trạm liền lác đác, Trình Hoài và Đàm Trì ngồi ở hàng cuối, Trình Hoài ôm ngực lãnh đạm nhìn bên ngoài, trong khoảng thời gian ngắn không biết ở chung với Đàm Trì ra sao.

"Trình Hoài, chúng ta làm bạn bè đi." Đàm Trì một tay chống cằm, huých Trình Hoài, "Con người tớ rất tốt, tớ sẽ không gây phiền phức cho cậu."

Bạn bè?

E là muốn làm bạn trai mới là thật, chiêu này gọi là từ từ mà tiến, cao cấp hơn gửi thư tình hay socola nhiều.

Trình Hoài liếc nhìn cậu, hơi nhíu mày hỏi: "Cứ như vậy muốn làm bạn bè với tôi?"

"Đúng vậy," Gương mặt đẹp trai của Đàm Trì tràn đầy tươi cười, khóe mắt còn mang theo một chút đắc ý: "Tớ quan sát cậu rất lâu, nhiệt tình, thành tích tốt lại thông minh, đẹp trai... Kém hơn tớ một chút, nhưng miễn cưỡng cũng coi như ngang tài ngang sức."

"..."

"Còn nữa, chúng ta ở chung một ký túc xá, rất có duyên!" Đàm Trì cong mắt, "Dù sao tớ cũng thấy nên làm bạn bè với cậu."

Cậu gãi gãi tóc, như sợ miêu tả không rõ, bổ sung: "Chính là cái loại bạn bè rất tốt rất tốt."

"Tớ cho phép cậu trở thành bạn bè của tớ." Trình Hoài nhàn nhạt đáp.

Thôi, cho cậu một chút không gian yêu thầm, không đến nỗi thất tình quá nhanh.

Không biết người như Đàm Trì thất tình sẽ có dáng vẻ gì nhỉ?

"Vậy về sau chúng ta là bạn tốt!" Đàm Trì ôm vai anh, đắc ý dào dạt: "Tớ biết ngay mà, tớ nỗ lực như vậy, lý nào lại không kết bạn được chứ!"

Trình Hoài: "..."

Thôi, vẫn để từ từ rồi chọc thủng.

Cuối tuần, ba Tô Yến nghe nói Tô Yến bị trường xử phạt, đánh hắn một trận, Tô Yến mới biết hóa ra lúc trước bị trường học xử phạt là vì cục cảnh sát phái cảnh sát tới trường thảo luận về chuyện bạo lực học đường, chuyện hai trường kéo bè kéo lũ đánh nhau cứ như vậy bị bung ra.

Trình Hoài ngồi trước bàn sách trong ký túc xá, nghe Tô Yến vừa xức thuốc vừa nói, tay cầm bút dừng lại, không biết sao quên mất đáp án vừa tính ra.

Như một chiếc võng kiên cố tự dưng bị rách một lỗ.

Đàm Trì mơ màng bị bài xích, lại mơ màng dung nhập ký túc xá.

Có lẽ do quan hệ cùng bàn cùng phòng, hơn nữa bản thân Đàm Trì rất thích dính Trình Hoài, mà Trình Hoài chưa tìm được cớ từ chối cậu, trong trường học thường xuyên có thể nhìn thấy bóng dáng của hai người.

Bất kể là hơi bóng rổ, lễ hội văn hóa, đại hội thể thao, bảng điểm, thư viện... hay đạp xe quanh thành phố.

Trình Hoài vẫn duy trì khoảng cách mọi lúc mọi nơi, nhưng Đàm Trì lại từng bước ép sát, không có chút rụt rè khi "thích con trai", lại không chịu chọc thủng tầng cửa sổ kia.

Khi mùa đông buông xuống, Lâm Hoài vừa ướt vừa lạnh, không hề có dấu hiệu tuyết rơi.

Đàm Trì nhìn gió lạnh thổi qua cành cây trụi lủi trước cửa sổ, thở dài ngóng trông tuyết đến.

Mãi cho đến Giáng Sinh, sinh nhật 18 tuổi của Trình Hoài, cuối cùng tuyết cũng kéo đến.

Đêm đó, bọn họ mở tiệc trong ký túc xá, bởi vì trong phòng có thiết bị cách âm nên không sợ ảnh hưởng đến các phòng khác, Đàm Trì tự mình đến cửa hàng đặt bánh kem, dùng bơ vẽ bốn người lên trên mặt bánh, hai người ở giữa nắm tay nhau.

Một người dẫm bóng rổ, một người khác khắc hạng nhất trên đầu, rõ ràng là hai người họ.

Hai người còn lại ở bên mép, dường như đang vỗ tay, là Viên Kỳ và Tô Yến, hệt như là đang chúc phúc cho họ.

Trên bánh kem cắm mười tám cây nến, ánh lửa bập bùng khiến cõi lòng Trình Hoài hỗn loạn, hai tiểu nhân nắm tay nhau đâm vào mắt anh, anh không ngờ Đàm Trì to gan như vậy.

Đàm Trì thúc giục: "Mau mau mau, cầu nguyện cầu nguyện!"

Vì thế Trình Hoài đã làm một chuyện khiến mình hối hận nhất đời này.

Anh nhắm mắt lại, thành kính cầu nguyện: Mong Đàm Trì không có tình cảm gì khác với mình, chỉ là anh em tốt mà thôi.

Thổi nến xong, Trình Hoài cầm dao cắt hai tiểu nhân ra, đưa "Đàm Trì" cho Đàm Trì, Đàm Trì nhận bánh kem, duỗi tay quẹt bơ cho vào miệng, thừa dịp anh không chú ý, nhanh chóng quẹt kem lên mặt anh.

Đêm đó họ chơi rất hăng, trên người ai nấy cũng dính đầy kem.

Đàm Trì lấy guitar, ho khan dẫm lên ghế, như thuyền trưởng đứng đầu thuyền, nghiêm túc nói: "Tớ có viết một ca khúc dành cho thọ tinh hôm nay!"

Đàm Trì gảy guitar trông rất lóa mắt, âm thanh trong trẻo ngọt ngào, tùy ý gảy dây đàn, tư thế biếng nhác, thỉnh thoảng theo nhịp chân theo nhạc, tầm mắt luôn sáng rực nhìn anh.

Trình Hoài bị ánh mắt nghiêm túc mãnh liệt này làm cho đấy lòng nổi lửa.

Chiếc võng lại bị rách ra.

Gần rạng sáng, họ thay phiên nhau tắm rửa, giường Trình Hoài bị dính kem và chất lỏng, không thể ngủ được. Tô Yến thì lực lưỡng to lớn, giường Viên Kỳ thì lộn xộn, cũng không thể ngủ được.

Đàm Trì tắm xong, tiến vào ổ chăn, nhích người sang, vỗ vỗ nửa bên giường còn trống: "Hay cậu ngủ chung với tớ đi."

Trình Hoài hơi mấy máy môi, nhíu mày.

"Nhanh lên, cậu không ngủ tớ ngủ trước à!" Đàm Trì nhắm mắt, ngáp một cái.

Trình Hoài do dự, chỉ coi như ngủ ké bình thường, nhất định sẽ không xảy ra tình huống nào khác, bèn xốc chăn lên, nằm xuống bên cạnh Đàm Trì.

Vì trời rét, đệm giường không rộng rãi, Đàm Trì nhích qua nằm cạnh anh, Trình Hoài buồn ngủ nhưng không ngủ được, phát giác thiếu niên gần trong gang tấc, hô hấp trở nên khó khăn và nặng nề, cả người cứng đờ.

Trong một thoáng kia, một ý niệm bén rể trong đầu Trình Hoài.

Nếu anh cho phép Đàm Trì thích anh, vậy có phải anh cũng nên thử thích Đàm Trì, cho cậu một cơ hội không?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv