Editor: Bơ Mặn.
Mọi người đều bị khát vọng sống của tổng đạo diễn chọc cười, vợ chồng Vương Hạc thấy thương cho đạo diễn nên liền đáp lại một câu.
"Một cuộc sống tự do nhàn nhã, trong các thành phố có nhịp sống nhanh, thỉnh thoảng cũng có thể đến để thư giãn một chút."
"Còn có thể dẫn người thân đi cùng, có rất nhiều gia đình bận bịu cả ngày lẫn đêm, người một nhà rất ít khi tụ tập cùng nhau, ra ngoài chơi còn có thể thư giãn đầu óc, gắn kết tình cảm giữa các thành viên trong gia đình."
Tổng đạo diễn hài lòng gật đầu, "Còn gì nữa không?"
Tống Lâm San cảm thấy hẳn là sẽ không đơn giản như vậy, kết hợp với tính nết của ekip chương trình từ mấy tập trước, có lẽ là có mục đích gì khác, cô thử suy nghĩ theo hướng đó, "Là bảo vệ môi trường có đúng không?"
Ánh mắt Kha Dĩ Hằng sáng lên, "Đúng thế, ánh nắng và bãi biển tất nhiên sẽ thu hút rất nhiều du khách tới đây, nhưng sau đó sẽ lưu lại rất nhiều rác thải."
Mọi người không khỏi nhìn về phía Giang Phóng, có phải vừa rồi anh định nói điều này hay không.
Giang Phóng cười: "Nhìn tôi làm gì, nhìn đạo diễn đi, ông ấy sắp tức chết rồi."
Tống Lâm San nói dù sao cũng tốt hơn là Giang Phóng nói, nhưng tổng đạo diễn không ngờ bọn họ lại nhìn Giang Phóng trước tiên.
Nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của ông, khán giả trong phòng livestream cũng không nhịn được cười.
Kha Dĩ Hằng truy hỏi: "Đạo diễn, chúng tôi nói có đúng không vậy?"
Tổng đạo diễn nói với vẻ căm hận: "Đúng hết, được rồi, chủ đề chính của tập này là bảo vệ môi trường biển."
Tần Khả Khả hỏi Giang Phóng: "Lúc nãy có phải cậu định nói cái này không?"
Giang Phóng gật đầu: "Tôi đã xem khá nhiều phim tài liệu về bảo vệ môi trường biển, nhìn thấy biển, đương nhiên sẽ nghĩ đến bảo vệ môi trường, hơn nữa ekip chương trình cũng sẽ không thật sự mời chúng ta đến hưởng thụ nhỉ, lời của đạo diễn nghe một chút là được, đừng nên tin là thật."
Mọi người lại cười to một trận, đúng là chỉ có thể nghe một chút mà thôi.
Nhưng Giang Phóng nói cũng đúng, mỗi tập ekip chương trình đều có chủ đề, tập này còn rõ ràng hơn mấy tập trước.
Tổng đạo diễn chờ bọn họ cười xong rồi bắt đầu nói quy tắc của tập này.
Ban ngày bọn họ phải đi làm, còn buổi tối thì đi nhặt rác thải do du khách bỏ lại trên bờ biển, nhằm kiếm tiền sinh hoạt trong ba ngày này và cơ hội trải nghiệm các trò chơi.
"Muốn lặn xuống nước không, muốn lướt sóng không, muốn chơi mô tô nước không, muốn chơi thuyền buồm không, muốn chơi đứng nước không, muốn chơi dù lượn không?"
Mỗi khi tổng đạo diễn kể một trò, không chỉ có khách mời lộ ra vẻ mong đợi, mà khán giả trong phòng livestream cũng không nhịn nổi.
【 Aaaa mùa hè nên đi biển chơi!】
【 Vốn không muốn đi, nhưng bị đạo diễn nói đến mức khiến tôi rất muốn ra biển chơiiiiiiiiiii.】
【 Đạo diễn thật là xấu xa, ông ấy dụ khách mời sao? Không, dụ chúng ta đó.】
Nhìn thấy các khách mời lộ ra biểu cảm ao ước, cuối cùng tổng đạo diễn cũng hài lòng, lần đầu tiên cảm nhận được sự chiến thắng, chính ông cũng cảm thấy rất khó nhọc.
"Muốn chơi thì phải cố gắng kiếm cơ hội trải nghiệm, hôm nay mọi người đã vất vả đi máy bay rồi, tiếp theo chúng ta sẽ nghỉ ngơi hai tiếng, sau đó bắt đầu làm việc."
Giang Tề quay đầu nhìn về phía Giang Phóng: "Anh hai, em muốn chơi lướt sóng."
Giang Phóng: "Vậy em cố lên nhé."
Giang Tề: "..."
Cậu còn tưởng rằng anh trai sẽ tìm cơ hội trải nghiệm trò chơi giúp mình chứ.
Đám người xì cười một tiếng, không ngờ cậu mơ đẹp như vậy.
Hai tiếng sau, tổng đạo diễn giải thích quy tắc chi tiết hơn, bởi vì hôm nay chỉ còn lại chưa tới nửa ngày nên chờ sau khi ăn tối xong, bọn họ phải đến bờ biển để nhặt rác, chỉ cần trọng lượng rác thải đạt yêu cầu thì ngày mai có thể tích lũy cơ hội trải nghiệm trò chơi một lần.
Đôi mắt Kha Dĩ Hằng tỏa sáng, nếu là tính trọng lượng thì quá dễ dàng rồi.
Dường như có không ít người suy nghĩ giống như anh ta.
Tổng đạo diễn nhìn nét mặt liền biết bọn họ đang suy nghĩ điều gì, ông cười lạnh một tiếng: "Nhưng! Nếu như có khách mời nào bị ekip chương trình phát hiện gian lận thì sẽ trực tiếp truất quyền trải nghiệm, ví dụ như lén bỏ đá hoặc cát vào trong túi rác, những hành vi này đều bị tính là phạm luật."
Các khách mời than thở, đạo diễn càng ngày càng tinh ranh, thế mà lại chặn đứt đường lui của bọn họ từ sớm.
Trước khi xuất phát, nhân viên công tác phát cho mỗi người một cái túi rác lớn, còn nơi nhặt rác chính là ở vùng biển mà họ đang đứng này.
Trước khi ekip chương trình bao hết vùng biển này, ở đây cũng có không ít khách du lịch, vậy nên trên bờ biển vẫn còn lưu lại khá nhiều rác thải.
Ăn tối xong, mọi người liền lên đường.
So với bãi biển vẫn còn ồn ào náo nhiệt bên kia, ở đây vừa về đêm liền lạnh lẽo hiu quạnh hơn rất nhiều, gió biển buổi tối cũng không còn oi bức như lúc ban ngày, ngược lại mang đến cảm giác mát mẻ của mùa hè.
Nhưng phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh, rác thải nằm trên bãi biển đã phá hủy vẻ đẹp tự nhiên này, nơi đâu cũng có thể nhìn thấy rác do khách du lịch bỏ lại. Trên mặt nước biển cũng có hằng hà các loại rác nổi trôi lềnh bềnh, bị sóng biển đẩy trở lại trên bờ cát, còn một số rác thải khác thì bị nước biển cuốn đi, hoặc là chìm xuống đáy biển, trở thành một phần nguy cơ đe dọa hệ sinh thái của biển.
Tám khách mời, cộng thêm ở bên ngoài ống kính, cũng có một bộ phận nhân viên công tác đang giúp đỡ nhặt rác trên bãi cát.
Giang Tề nhặt được một hồi, đột nhiên hét về phía Kha Dĩ Hằng đang cách đó không xa: "Kha Dĩ Hằng, anh có ý gì!"
Kha Dĩ Hằng không hiểu chuyện gì: "Tôi có ý gì là sao?"
Giang Tề khoa tay múa chân khắp bốn phía xung quanh, "Rác trong khu vực này là của bản đại vương, tại sao anh nhất định phải nhặt rác của bản đại vương chứ!"
Kha Dĩ Hằng "ọe" một tiếng, "Cậu nói của cậu thì sẽ thuộc về cậu sao, tôi cũng nói rác trong khu vực này là của tôi đây này, người nên đi là cậu mới đúng."
Hai người một lời không hợp liền battle với nhau.
Nghe thấy động tĩnh bên này nên Giang Phóng đi tới, chân anh giẫm trên một mảnh rác thải nhựa dày cộm: "Địa bàn này tôi nhận thầu."
Hai người cùng quay đầu nhìn anh, sau đó liếc nhau một cái, Giang Tề "hừ" một tiếng với anh ta, yên lặng cầm túi rác của bản thân đi chỗ khác.
Kha Dĩ Hằng mắng một câu "chết nhát", sau đó cũng cầm túi rác của mình rời khỏi.
Giang Tề còn chưa đi xa liền nghe được, cậu lập tức mắng lại: "Anh không sợ, có ngon thì anh ở lại đi."
Kha Dĩ Hằng: "Tôi muốn ở lại thì cứ ở lại, muốn đi thì cứ đi, cậu làm gì được tôi, đột nhiên tôi không hứng thú với chỗ này nữa, cậu làm được gì nào!"
【 Ha ha ha, sao tự dưng hai khứa này lại buồn cười vậy!】
【 Địa bàn này tôi nhận thầu, quả nhiên vẫn là Phóng thần khí phách nhất.】
【 Hai người này rén quá chân thật.】
【 Trước đây tôi còn chờ mong Kha Dĩ Hằng sẽ ngang tài ngang sức với Giang Phóng, nhưng từ lần đối đầu thứ nhất, tôi chưa từng nhìn thấy anh ta chiếm thế thượng phong bao giờ, tôi nghĩ lão Kha cũng từ bỏ rồi, gần đây đã bắt đầu đi theo con đường ngu ngơ hề hước.】
【 Lão Kha vốn là một người ngu ngơ mà.】
Rác trên bãi biển thật sự rất nhiều, mọi người nhặt đến mười giờ đêm, túi rác nào cũng đầy ắp, ngoại trừ vợ chồng Vương Hạc lớn tuổi hơn, các khách mời trẻ tuổi sức khỏe dồi dào đã nhặt đầy một túi rác từ lâu, sau đó còn xin nhân viên công tác thêm một túi nữa.
Sau khi kết thúc nhiệm vụ, mọi người kéo các túi rác đã đầy ắp trở về trước biệt thự.
Trên mỗi túi rác đều có dán nhãn tên của khách mời, trong đó Giang Phóng nhặt được ba túi, còn những người khác cũng nhặt được từ một đến hai túi.
Trọng lượng mà ekip chương trình đặt ra thật sự không cao, chỉ là để đốc thúc khách mời siêng năng hơn một chút, chỉ cần cân đủ một túi là đã có thể vượt ải rồi.
Nhìn thấy khách mời nhặt rác mệt mỏi như thế, từ đó có thể tưởng tượng ra, hằng năm những người làm nghề này, làm công tác bảo vệ môi trường sẽ phải vất vả như thế nào để dọn dẹp đống rác ấy.
【 Ở đây còn khá tốt, không biết có phải do ekip chương trình đã cho người dọn dẹp một lần hay không, bãi biển bên kia có nhiều du khách hơn, số rác thải mà bọn họ vứt lại trên bãi cát mỗi ngày còn gấp mấy chục lần ở đây. Trước đó tôi đã từng đến đây cùng gia đình, thật sự rất kinh khủng, bãi biển còn sạch sẽ vào buổi sáng, nhưng khi trời vừa tối, đám đông rút đi thì sẽ lập tức biến thành bãi rác ngay.】
【 Nếu mỗi người đều có ý thức bảo vệ môi trường nhiều hơn một chút thì thế giới này sẽ trong xanh hơn một phần, góp gió thành bão, một ngày nào đó sẽ có thể hội tụ thành sông lớn biển lớn.】
Ekip chương trình thấy đã đạt được mục đích nên liền kết thúc buổi livestream hôm nay, các khách mời cũng thả lỏng ra.
Chu Đồng Lâm vặn eo, "Cái eo này của tôi, nhặt rác chừng hai ba tiếng thì suýt gãy luôn rồi, các công nhân bảo vệ môi trường thật đúng là quá vất vả."
Giang Phóng: "Đó là do phương pháp của các anh không đúng, khi nhặt rác thì tốt nhất nên có kẹp rác để không phải liên tục cúi người xuống, điều đó cũng tốt cho vùng eo."
Chu Đồng Lâm nhìn anh mà khó nói thành lời: "Sao cậu không nói sớm một chút?"
Giang Phóng nhún vai: "Tôi cũng không biết hai anh chị không dùng mà."
Khu vực nhặt rác của hai người khá xa, thật đúng là không để ý đến bọn họ nhặt như thế nào.
Giang Tề vội vàng nói: "Ảnh đế Chu đừng lo lắng, vẫn còn cơ hội hơn hai ngày nữa mà, đến lúc đó anh muốn dùng mấy cây kẹp rác tùy thích."
Chu Đồng Lâm cũng không muốn nói chuyện với cậu nữa.
Kha Dĩ Hằng dùng ngón tay chỉ vào đầu, có người đầu óc có vấn đề, xin hãy thông cảm một chút.
Giang Tề vò một tờ giấy rồi ném qua, Kha Dĩ Hằng bắt lấy, nói: "Chủ đề tập này của chúng ta là cái gì, là bảo vệ môi trường, cậu còn dám vứt rác lung tung, nhất định phải phạt, đạo diễn, tôi cho rằng tình huống này nên bị phạt!"
Tổng đạo diễn giơ loa nói: "Bổ sung nói rõ thêm một chút, khách mời vứt rác lung tung thì sẽ bị phạt, hình phạt là kéo dài thời gian nhặt rác, Giang Tề quăng rác bừa bãi, thời gian ngày mai sẽ kéo dài thêm nửa tiếng."
Giang Tề kháng nghị: "Đạo diễn, nếu đã có quy định này thì tại sao ekip chương trình không nói sớm hơn!"
Giang Phóng liếc mắt nhìn cậu: "Bảo vệ môi trường là trách nhiệm của mỗi người trên Trái Đất, chuyện này còn cần nói à?"
Giang Tề ấm ức xoay đầu lại: "Rốt cuộc anh là anh trai của ai?"
Giang Phóng: "Vì việc nước quên tình nhà."
Mọi người cười ha ha, Kha Dĩ Hằng vô cùng đắc ý, coi như nở mày nở mặt được một lần.
Sau đó mọi người liền trở về biệt thự hướng biển của mình.
Tất cả mọi người đã mệt mỏi cả ngày, vừa tắm rửa xong liền nằm xuống giường, không bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Giang Phóng mở phần mềm trò chuyện lên, nhìn thấy tin nhắn mà Trình Tứ gửi từ hơn hai tiếng trước, nói rằng hắn phải đi công tác khoảng ba hoặc bốn ngày, có thể sẽ bỏ lỡ buổi livestream chương trình của anh.
Giang Phóng trả lời lại, bảo hắn cứ yên tâm đi công tác, về sau nếu có thời gian thì có thể xem TV cùng anh.
Trình Tứ không phản hồi, có thể là đang ở trên máy bay.
Sáng hôm sau, các khách mời ngáp một cái rồi rời giường, trong làn gió biển và tiếng sóng vỗ đêm qua, mọi người đều ngủ rất ngon lành.
Hôm nay không cần nhân viên của ekip chương trình đến gọi thì bọn họ đã thức dậy.
Sau khi bọn họ vệ sinh cá nhân và ăn sáng xong, tổng đạo diễn mới bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ của hôm nay.
Đội ngũ chương trình chuẩn bị một ống gieo quẻ, ở trong chứa vài mảnh giấy, trên giấy sẽ viết nhiệm vụ hôm nay của các khách mời.
"Ai lên trước?"
Có hai người đứng ra, bọn họ liếc nhìn đối phương một cái, không đợi ai lên tiếng thì cả hai đã lao thẳng về phía ống gieo quẻ, Giang Tề phản ứng nhanh hơn một chút, thò tay vào trước Kha Dĩ Hằng rồi lấy ra một mảnh giấy, sau đó cậu nở nụ cười đắc thắng với anh ta.
Kha Dĩ Hằng "hừ" một tiếng, "Có gì đâu mà đắc ý."
Không ai quan tâm tới hai tên trẻ con đó, cũng không biết vì sao trong tập này hai người lại cạnh tranh phân cao thấp với nhau.
Các khách mời khác lần lượt tiến lên rút mảnh giấy cho bản thân.
Giang Phóng là người cuối cùng, anh rút ra rồi liếc mắt nhìn.
Giang Tề lại gần: "Anh hai, nhiệm vụ của anh là gì vậy?"
Giang Phóng: "Nhân viên bán hàng của quầy bán quà vặt, còn em?"
Giang Tề: "Em là nhân viên phục vụ trong một nhà hàng nhỏ."
Những người khác cũng lần lượt nói ra nhiệm vụ của mình, có người là nhân viên ở khu du lịch, trông qua có vẻ không nhẹ nhàng cho lắm, hơn nữa khu vực mà ekip chương trình bao cũng không có thắng cảnh nào.
Trong đầu Tần Khả Khả đột nhiên lóe lên một ý: "Sẽ không phải là muốn chúng tôi đi đến bãi biển phía bắc để làm việc chứ?"
Chỗ đó chính là nơi du khách tập trung đông đúc, có rất nhiều cơ sở giải trí trên đảo cũng ở đó.
Tổng đạo diễn xác nhận suy đoán của cô, địa điểm làm việc của các khách mời ở ngay tại bãi biển phía bắc của hòn đảo, vì để tránh bị khách du lịch nhận ra, trước khi xuất phát thì bọn họ còn bị yêu cầu đội mũ và đeo khẩu trang.
Chỉ trong chốc lát, mấy chiếc xe đưa đón từ khu du lịch liền đến đón bọn họ.
Mọi người ngồi trên xe, mười mấy phút sau, xe đưa đón dừng tại một trong các lối vào của bãi biển.
Tám người cùng xuống xe, bởi vì họ còn phải tự đi tìm địa điểm làm việc, đồng thời cũng là để làm quen với tình hình của bãi biển này.
Trong lúc mọi người đang suy nghĩ nên đi đâu tìm, thì Giang Phóng không biết từ chỗ nào móc ra bản đồ của hòn đảo, trên đó có ghi lại chi tiết mọi địa điểm trên đảo.
Kha Dĩ Hằng hỏi: "Cậu lấy ở đâu thế?"
Giang Phóng vừa xem vừa nói: "Ở gần chỗ chúng ta ở, tiện tay lấy trên đường trở về biệt thự hôm qua."
Tần Khả Khả: "Địa điểm làm việc của chúng ta ở đâu vậy, có thể nhìn ra được không?"
Giang Phóng đoán rằng chỗ làm việc của bọn họ hẳn sẽ không cách nhau quá xa, nếu không khách mời sẽ không dễ tương tác, vậy sẽ thiếu đi một vài chỗ thú vị, vì có cái để xem, chắc chắn ekip chương trình sẽ không cho bọn họ ở quá xa nhau.
Sau khi nói rõ nơi làm việc cho từng người, bản đồ trong tay Giang Phóng liền bị Tần Khả Khả lấy đi, "Tôi đoán chắc cậu cũng không cần tấm bản đồ này, vậy hãy cho tôi đi, tôi là dân mù đường."
Những người khác đều không nghĩ tới còn có thể làm như thế, chậm một bước, chỉ đành tự đi tìm một tấm bản đồ khác.
Nhà hàng nơi Giang Tề làm việc cách quầy bán quà vặt của Giang Phóng không xa lắm.
Giang Phóng đưa Giang Tề đến đó trước, sau đó mới đi đến quầy bán quà vặt.
Ở quầy bán quà vặt đã có nhân viên của thắng cảnh đang chờ anh, ekip chương trình đã đánh tiếng từ trước.
Nhiệm vụ chính của Giang Phóng là bán những loại nước ngọt này, giá của mỗi loại nước không giống nhau, sợ khách mời bán sai, nhân viên của thắng cảnh ghi hết giá cả vào một tấm bảng, bảo anh chỉ cần bán theo giá ghi trên đó là được.
Hiện tại đang là buổi sáng, có rất nhiều du khách còn chưa thức dậy, chỉ có tốp năm tốp ba khách du lịch đang tản bộ trên bờ biển.
Đợi đến buổi chiều thì sẽ có nhiều người hơn.
Ngày càng có nhiều người đến quầy bán quà vặt mua nước và kem ly.
Cũng có du khách phát hiện ra sự tồn tại của người quay phim, luôn có một số người có lòng hiếu kỳ rất lớn.
"Người quay phim đó đang quay cậu sao? Cậu đang ghi hình chương trình? Cậu là ngôi sao à?"
Giang Phóng cười trả lời: "Là đang quay chương trình, chúng tôi đang điều tra một hiện tượng xã hội, hiện tại là giai đoạn thu thập tài liệu."
Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên du khách gặp phải chuyện này nên khá là hứng thú, hắn ta vừa xé bao kem, vừa hỏi: "Hiện tượng xã hội gì?"
Giang Phóng liếc mắt nhìn bao kem nhựa bị hắn ta vứt trên mặt đất, nói một cách đầy ẩn ý: "Làm thế nào để bảo vệ vẻ đẹp của bờ biển, để càng nhiều người nhận thức được tầm quan trọng của bảo vệ môi trường."
Du khách khẽ sửng sốt, sau đó chợt phản ứng lại, sắc mặt hắn ta đỏ bừng lên.
【 Ha ha ha ha, đây đúng là hiện trường công khai tử hình cỡ lớn.】
【 Lúc anh ta hỏi, tôi đã để ý thấy biểu cảm của Phóng thần không đúng lắm, quả nhiên hehe.】
【 Khi nhìn thấy hắn ta tiện tay vứt bao kem xuống đất, tôi đã giận tím người, rõ ràng thùng rác chỉ cách đó có ba bốn mét, đi một chút là đến ngay.】
【 Quả nhiên Phóng Thần vĩnh viễn sẽ không làm chúng ta thất vọng!】
Hiển nhiên tên khách du lịch này là một kẻ thích sĩ diện, hắn ta không chỉ không cảm thấy xấu hổ, mà còn có chút thẹn quá thành giận, hắn ta trừng mắt nhìn Giang Phóng một cái, há to miệng dường như định mắng chửi.
Giang Phóng bình tĩnh nói: "Đúng rồi, chương trình của chúng tôi được phát sóng trực tiếp, bây giờ trong phòng livestream chắc có hàng triệu khán giả đang theo dõi đó."
Biểu cảm của tên du khách cứng lại: "Cậu hù ai đấy, còn mấy triệu người, thật sự tưởng mình là ngôi sao lớn à!"
【 Người này đúng là cứng đầu cứng cổ, xin bái phục!】
【 Ngại quá, thật sự có mấy triệu người.】
【 Ai còn có một chút lòng xấu hổ thì sẽ biết nhặt bao kem lên rồi vứt vào trong thùng rác, cái tên này còn khinh thường ra mặt, phẩm chất thật đáng lo ngại.】
"Anh yêu, sao mua chai nước mà lâu thế, người ta chờ rất lâu rồi á ~" Lúc này, một giọng nữ õng ẹo truyền đến trong phòng livestream.
Ngay sau đó, bóng dáng của người phụ nữ cũng xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp, người phụ nữ có khuôn mặt mũi khoan (*), thân hình vô cùng nóng bỏng, tiếng nói chuyện có hơi hướng làm bộ làm tịch.
(*) Mặt mũi khoan: Như tên gọi, là khuôn mặt có hình mũi khoan, không góc cạnh, thon dần từ phần gò má đến cằm, cằm nhọn và dài. Ví dụ: Kiểu mặt của Châu Đông Vũ hoặc Ngô Cẩn Ngôn.
Người phụ nữ vừa đi tới liền ôm lấy cánh tay của tên du khách, thân mật dựa sát vào người hắn ta.
Những chuyện này vốn không có gì, ai đến bãi biển chơi mà không có đôi có cặp hoặc đi với gia đình, nhưng một dòng mưa đạn trong phòng livestream đã khiến mọi người chú ý.
【 Vốn không muốn thừa nhận người này là chồng tôi, thật sự là quá mất mặt, chồng tôi quả thật là một người không có quan niệm bảo vệ môi trường, trước đây tôi cũng nói với anh ấy nhiều lần rồi, nhưng tôi chưa từng nghĩ tới, chuyện công ty mời nhân viên đến bãi biển nghỉ phép mà anh ta nói lại là lời nói dối!!】
【 Nếu ekip chương trình có thể nhìn thấy mưa đạn này, không biết có thể làm phiền các bạn giúp tôi chuyển cho anh ta một câu nói được không, làm ơn!】
Đồng nghiệp nữ nào lại gọi chồng người ta là anh yêu chứ.
Đồng nghiệp nữ nào lại đi ôm chồng của người ta chứ.
Khán giả trong phòng livestream nhìn mà ngây người, sao tự nhiên lại biến thành hiện trường bắt gian cỡ lớn vậy.
Thật sự là quá quá quá quá kích thích!
Khán giả trong phòng livestream lập tức sướng rân người, bọn họ vốn thấy tên du khách này hơi ngứa mắt, không chỉ xả rác bừa bãi, mà sau khi bị nói thẳng mặt thì còn không biết hối cải, loại người này thoạt nhìn chính là có vấn đề về phẩm hạnh, không ngờ khúc sau còn có một màn quay xe kích thích như vậy.
Tổ đạo diễn cũng đang chú ý trọng điểm đến phòng livestream của Giang Phóng, hướng phát triển này cũng nằm ngoài dự kiến của bọn họ, nhìn thấy lượng người xem của Giang Phóng không ngừng tăng lên, có nhân viên công tác hỏi tổng đạo diễn, có nên để khách mời chuyển lời giúp khán giả đó hay không.
Tổng đạo diễn chỉ suy nghĩ một giây liền quyết định xong, ông trực tiếp kết nối với tai nghe của Giang Phóng, truyền đạt lời thỉnh cầu của khán giả nữ cho Giang Phóng nghe.
Tên du khách đó còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn ta trừng mắt với Giang Phóng một cách hung dữ, vuốt ve tay người phụ nữ rồi nói: "Không có gì cả, chỉ là đụng phải một kẻ thích xen vào chuyện của người khác mà thôi, ai không biết còn tưởng nhà cậu ta ở bờ biển đấy."
Du khách tự cho là rất hài hước, người phụ nữ cũng phối hợp cười ha hả.
Giang Phóng cười nhẹ một tiếng, tiếng cười truyền đến tai của khán giả trong phòng livestream, người không mắc chứng nghiện âm thanh cũng cảm thấy lỗ tai mình bị tan chảy theo giọng anh.
Nhưng có càng nhiều người nói rằng một khi Phóng thần nở nụ cười, thì chắc chắn có chuyện lớn sắp xảy ra, mong chờ Giang Phóng mau vả mặt hắn ta.
Giang Phóng nhìn hai người rồi nói đầy hàm ý: "Hai người là một đôi?"
Du khách còn chưa lên tiếng, người phụ nữ đã lườm anh trước một cái: "Chúng tôi đương nhiên là người yêu rồi.". Truyện Sắc
Tên du khách liếc nhìn người quay phim, thầm nghĩ xung quanh người này chỉ có một người quay, hẳn là không thật sự phát sóng trực tiếp, mà cho dù là đang livestream thật thì kiểu chương trình nhàm chán này cũng sẽ không có mấy ai xem, vậy nên hắn ta lập tức yên tâm.
Giang Phóng nở nụ cười sâu hơn, anh nhìn về phía du khách rồi nói: "Nhà tôi không sống tại bờ biển, nhưng vợ anh nhờ tôi chuyển lời đến anh một câu, cô ấy nói: XXX, mi chết chắc rồi, bà đây sẽ khiến tên cặn bã như mi ra đi trắng tay."
Tên du khách trợn tròn mắt, giọng điệu này đúng là kiểu mà bà sư tử hà đông kia sẽ nói, hơn nữa đối phương còn nói tên hắn ta rất chính xác.
Không thể nào không thể nào, nói không chừng người này chỉ đang gạt mình mà thôi, có thể cậu ta trùng hợp nghe thấy người khác gọi tên mình.
"Dựa vào đâu mà tôi phải tin lời cậu?"
Giang Phóng nghiêng đầu cười nói: "Chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao, phòng livestream của tôi có mấy triệu người đang xem, vận may của anh quá kém, vừa hay là vợ anh cũng đang theo dõi, đúng rồi, chương trình này tên là Cuộc sống ngôi sao, không biết anh đã từng nghe qua chưa?"
Nếu không có người phụ nữ đỡ cánh tay thì tên du khách đã ngồi bệt xuống đất rồi.
Hắn ta không chỉ từng nghe nói mà còn xem qua hai lần, vợ hắn ta đúng là rất thích xem chương trình này.
"Cậu, cậu tên Giang Phóng?" Mặt tên du khách xám như tro tàn, tên của ngôi sao này khá đặc biệt, cho nên khi nghe xong thì hắn ta liền nhớ kỹ.
Giang Phóng tháo khẩu trang xuống, nở nụ cười chân thành với hắn ta: "Cho anh một lời khuyên, sau này đừng sĩ diện hảo như vậy, khiêm tốn lắng nghe ý kiến của người khác thì có lẽ sẽ tốt cho anh hơn."
Sắc mặt của người phụ nữ cũng không tốt hơn bao nhiêu, dù sao cô ta cũng ngoại tình với kẻ đã có vợ ngay trước mặt mấy triệu người, nếu người này là một ngôi sao rất nổi tiếng thì chỉ sợ bây giờ đã lên hot search rồi.
Nghĩ tới đó, người phụ nữ hét lên một tiếng, che mặt chạy một cách giấu đầu lòi đuôi.
【 Cảm ơn Phóng thần, tôi đã cảm thấy sướng lòng rồi.】
Tổng đạo diễn nhìn phòng livestream của Giang Phóng, lượng khán giả đã tăng vọt lên mười triệu, đúng là tập nào Giang Phóng cũng đều có thể khiến ông kinh ngạc được.
Một tiếng sau, chuyện này quả nhiên xuất hiện trên hot search Weibo.
Drama xuất sắc như vậy tất nhiên cũng thu hút không ít cư dân mạng, bọn họ dồn dập xin clip ghi màn hình lúc đó.
Các khách mời khác còn chưa biết việc này, cho đến thời gian nhặt rác buổi tối, bọn họ mới biết được chuyện xảy ra ở quầy bán quà vặt của Giang Phóng sáng nay.
"Ghê nha, đứng bán nước mà cũng có thể bắt được một đôi nam nữ ngoại tình."
Mọi người sôi nổi trêu ghẹo.
Kha Dĩ Hằng ghen tị ra mặt: "Sao tôi có cảm giác rằng cậu đi đến đâu cũng đều có thể leo lên hot search vậy, cậu có thể dạy tôi chút xíu không?"
Giang Phóng khoát tay: "Liên quan đến thiên phú, không thể nào dạy được."
Ngày hôm sau, nhiệm vụ của các khách mời bị xáo trộn và phải rút thăm lại lần nữa.
Bởi vì chuyện hôm qua, có một số du khách đã biết có ngôi sao đang quay chương trình tại đây, vậy nên hôm nay có rất nhiều người canh ở trước quầy bán quà vặt, nhưng kết quả họ lại phát hiện ngôi sao đã bị thay đổi.
Lần này Giang Phóng rút trúng công việc nhân viên cứu hộ, trên biển có quá nhiều người đang bơi lội, còn có một số môn thể thao dưới nước đầy thú vị, từ đó khá dễ xảy ra chuyện, cho nên công việc của nhân viên cứu hộ cũng rất quan trọng, ở đâu có vấn đề, ở đó liền có bọn họ.
Hôm nay Giang Phóng sẽ đi theo những nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp khác để trải nghiệm thử, người rút trúng công việc giống anh còn có Giang Tề, Kha Dĩ Hằng và Tần Viên Viên.
Trước khi chính thức đảm nhận vị trí, bọn họ còn được nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp huấn luyện một tiếng rưỡi, học thêm được rất nhiều kiến thức chuyên nghiệp.
Tuy hôm nay rất nóng, cũng rất mệt mỏi, nhưng mọi người lại cảm thấy rất có ý nghĩa.
Cho đến trước lúc tan làm thì bọn họ đều đi theo nhân viên cứu hộ vòng quanh khắp bãi biển, cứu được nhiều người lớn và trẻ em suýt chết đuối.
Ekip chương trình còn nhân cơ hội đó phổ cập khoa học cho khán giả, khi đi tắm biển thì nên chú ý điều gì, chuyện gì có thể làm, chuyện gì tốt nhất không nên làm.
Một số khán giả bày tỏ rằng họ cũng đang định đi biển chơi, không ngờ xem chương trình giải trí còn có thể học được những thứ này, điều này giúp bọn họ tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Đến ngày thứ ba, ekip chương trình biết hôm qua các khách mời đều rất mệt mỏi, cho nên lần này sắp xếp công việc cũng khá dễ dàng.
Giang Phóng rút trúng quầy bán quà vặt một lần nữa, khán giả trong phòng livestream thấy thế còn trêu chọc nói, không biết lần này có lại phát triển thành hiện trường bắt gian cỡ lớn hay không.
Có hay không thì Giang Phóng cũng không biết, nhưng ngày càng có nhiều du khách biết có ngôi sao quay chương trình ở đây, trong đó còn có không ít fan của Giang Phóng, các cô đã canh giữ ở trước quầy bán quà vặt từ lâu.
Ngày hôm đó, Giang Phóng không chỉ bán được gần hết nước trong quầy, mà còn ký được vài trăm tấm ảnh.
Lúc chạng vạng tối, khách du lịch trên bờ biển càng ngày càng nhiều.
Sau khi tiễn đi vị fan du khách cuối cùng, Giang Phóng gọi cho nhân viên của thắng cảnh, bảo họ lại gửi thêm một mẻ nước và kem ly nữa.
Anh đưa lưng về phía bãi biển, một cánh tay gác ở trên bàn, bỗng một người đàn ông có vóc dáng vô cùng cao lớn đi tới, giọng nói của hắn còn có chút khàn khàn.
"Xin chào, cậu có nước khoáng không?"
Giang Phóng quay đầu, trong con ngươi phản chiếu lên bóng dáng của người đàn ông, trên mặt anh thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
"Sao anh lại đến đây, chẳng phải anh đang đi công tác à?"