Vài vị khách mời nhìn xuyên qua cửa sổ thấy Giang Tề bước từ trên xe xuống, hình như sau lưng còn có một người con trai khác xuống theo, khoảng cách có hơi xa, đối phương lại đội mũ, không thấy rõ diện mạo.
"Nghe nói Giang Tề mời anh cậu ấy tham gia chương trình, nhưng không phải trước đó fan cậu ấy vẫn rêu rao Giang Tề không có anh trai mà?" Đỗ Tử Minh đột nhiên mở miệng nói như thế.
Không ai tiếp lời hắn, tiếng bước chân đã đến trước cửa.
Sáu đôi mắt của sáu khách mời đồng loạt nhìn sang.
Giang Tề đi vào, đối diện với ánh của bọn họ nên có hơi run, lập tức cười nói: "Mọi người đến sớm thật, chào các vị tiền bối, em là Giang Tề."
Giang Phóng ở phía sau cậu kéo vali đi vào, "Đừng đứng chắn cửa."
Sáu đôi mắt dừng lại trên người Giang Phóng, mũ lưỡi trai che khuất nửa khuôn mặt cậu, mà những khách mời ngồi ở trên sô pha, dùng góc độ này nhìn lên có thể thấy rõ ràng khuôn mặt cậu.
Thời khắc này, cuối cùng họ cũng hiểu tại sao vừa rồi ở bên ngoài lại yên lặng như vậy.
[ Hiểu mà hiểu mà, vừa lòng em lắm, quả nhiên nhìn đến ngây ngốc không phải chỉ có mình em. ]
[ Tôi biết ngay, nhóm khách mời cũng sẽ có vẻ mặt chấn động như vậy mà, ha ha ha. ]
[ Nhan sắc của anh trai Giang Tề đẹp như này, ở giới giải trí cũng thuộc loại hiếm gặp, e rằng không ai có thể thoát khỏi ánh mắt đầu tiên. ]
[ Nói thật, nhìn qua camera thôi mà đẹp như vậy, gặp ngoài đời thật còn đẹp cỡ nào chứ, đột nhiên thấy hâm mộ các khách mời và nhân viên công tác ở hiện trường quá! ]
[ Ha, ai biết được có phẫu thuật thẩm mỹ hay không, ngoài đời thực làm gì có người đẹp như vậy chứ. ]
[ Mê sách phải không? Không phải chứ, trả lại cho nhà bạn nè, không sợ người ta hắc ca ca nhà bạn sao, người ta lớn lên đẹp mắt thì là phẫu thuật thẩm mỹ à, tâm địa đen tối quá vậy? ]
[ Động một chút là đội nồi lên đầu nhà tao. ]
[ Nói anh Giang Tề sửa mặt chắc mắt bị mù rồi, nhan sắc Giang Tề tinh khiết tự nhiên như thế còn chưa đủ chứng minh gen nhà bọn họ xuất sắc cỡ nào à? ]
[ Đừng cãi nhau nữa, cuối cùng có ai tra ra thông tin của anh Giang Tề chưa, muốn biết anh ấy có bạn gái hay chưa! ]
[ Đằng trước ơi, không có bạn gái cũng không tới lượt cậu đâu, người đẹp như này, phải là thần tiên cỡ nào mới xứng đôi chứ, tui không tưởng tượng nổi. ]
Một lát sau, nhóm khách mời mới phản ứng lại, rồi bỗng đứng lên.
"Anh trai này tên gì vậy?" Lên tiếng đầu tiên là người hay thẹn thùng nhất Tần Viên Viên.
Giang Phóng đang muốn trả lời, Giang Tề đã giành trả lời thay: "Giang Phóng, anh trai ruột của em."
Ba chữ 'anh trai ruột' còn nhất rất mạnh rất vang.
"Tôi là Tần Khả Khả, đây là em gái tôi Tần Viên Viên." Tần Khả Khả trêu chọc mà nói rằng: "Giang Tề, không ngờ anh trai cậu lại đẹp trai như thế, xem ra lần này tôi đến đúng nơi rồi."
Nói xong còn lộ ra nụ cười mê trai đầu thai không hết, bầu không khi lập tức sinh động hơn hẳn.
Vương Hạc và Chu Đồng Lâm cũng tự giới thiệu về mình, còn có Thư Bác Duệ, phản ứng của hắn tương đối bình thường, chỉ có Đỗ Tử Minh chưa chính thức ra mắt, chưa trãi qua sóng to gió lớn gì nên không che dấu được tâm tình, nét mặt có chút miễn cưỡng.
Ánh mắt Giang Phóng rơi lên người Vương Hạc và Chu Đồng Lâm: "Em nhớ hai vị có diễn qua bộ phim truyền hình tên là Hoa Dung, một người vai nữ chính, một người vai nam thứ N có đúng không?"
Hai người đồng thời sửng sờ.
Vương Hạc ngạc nhiên nói: "Bộ phim này cách đây cũng mười mấy năm rồi, không ngờ cậu nhớ rõ như vậy."
Dựa vào phiên vị cũng biết.
Bộ phim này là tác phẩm kết duyên cho cô với chồng, về sau Chu Đồng Lâm chuyển sang phát triển ở giới điện ảnh.
Đa số mọi người chỉ nhớ được những tác phẩm tiêu biểu nhất của cô, rất ít người biết, chồng của cô cũng từng diễn qua bộ phim này.
Lúc cô gả cho Chu Đồng Lâm, hắn chỉ là một diễn viên nhỏ bé chưa có tên tuổi.
"Đúng lúc xem qua." Trí nhớ Giang Phóng rất tốt, thực ra cậu cũng không xem được bao nhiêu bộ phim truyền hình, điện ảnh thì cũng chỉ ở năm nhất và năm hai đại học là có xem qua vài bộ, nhưng rất ít ỏi, nên cũng dễ nhớ.
Nụ cười trên mặt Vương Hạc càng thêm chân thành, ngay cả chồng cô cũng không biết, thật ra cô rất thích quãng thời gian cùng chồng đóng chung bộ phim này.
Lúc đó hai người mới biết yêu, chỉ có thể lén la lén lút, nhưng cảm giác ngọt ngào này cô nhớ đến khó quên, thế mà có người nhớ rõ bộ phim truyền hình kia, giống như sự khẳng định đối với những gì cô đã trả giá, so với lời chúc mừng cô nhận được sau này càng làm cô vui vẻ hơn.
Chu Đồng Lâm ở bên cạnh nhìn nụ cười của cô, có chút giật mình, đã bao lâu rồi hắn không còn nhìn thấy nụ cười thế này trên khuôn mặt vợ.
[ A a a, anh trai Giang Tề làm tôi ngạc nhiên đấy, cũng là fan cp nam thần và nữ thần đúng không, thật đó, cho tới bây giờ, không có bao nhiêu người biết Hoa Dung là tác phẩm đính ước của họ đâu! ]
"Anh Giang Phóng ơi, vậy còn em, anh có xem phim truyền hình em đóng chưa?" Tần Khả Khả diện mạo rực rỡ, tính cách hào sảng rộng rãi, lúc xuất đạo từng là một MC hài hước, tổ chương trình mời cô đến làm người khấy động bầu không khí.
Giang Tề: "Chị Tần, tuổi của chị còn lớn hơn anh hai em đó, gọi anh không hay lắm."
Từ 'anh' này rõ ràng là quyền lợi của một mình cậu.
"Anh hai cậu nói mới tính." Tần Khả Khả nhướn mày nhìn cậu.
Giang Tề lập tức nhìn về phía Giang Phóng: "Anh!"
Giang Phóng không có biểu cảm gì, nhún vai nói: "Không sao, gọi là ba cũng được."
Tần Khả Khả: "..."
Giang Tề: "Phụt."
Tần Khả Khả nghiến răng nghiến lợi: "Không ngờ Giang tiên sinh còn có sở thích đặc biệt này."
Giang Phóng: "Tần tiểu thư nghĩ nhiều rồi, chỉ là thường ngày người gọi tôi là ba nhiều vô số kể."
Nhiều người quá nên thêm một cũng không nhiều, thiếu một cũng không phải ít.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng càng thêm hòa hợp đầy tiếng nói nói cười cười.
[ Ba như vậy tôi cũng muốn! ]. Cập nhật truyện nhanh tại == TгùмTruy ện.M E ==
[ Quỳ, bình thường có quá nhiều người gọi ba? Duyên với người khác tốt thật. ]
[ Thật không muốn giấu diếm, tôi cũng muốn có ba như vậy. ]
Thư Bác Duệ cũng không nhịn được nữa, cho dù ống kính ngay phía trước, nhưng vẻ mặt vẫn u ám hơn vài phần.
Hắn và đoàn đội đã tính kỹ kế hoạch, chỉ không nghĩ tới, Giang Tề lại có một người anh trai diện mạo xuất sắc như vậy, vừa đến đã thắng được hảo cảm của các khách mời khác.
Biểu hiện của Giang Phóng vượt xa sự mong đợi của đạo diễn, vốn tưởng rằng đối phương là nam thần cao lãnh, trong chương trình sẽ không thể hiện quá nhiều, không ngờ tính cách lại thú vị như vậy, có thể hòa theo câu chuyện, còn có thể quăng miếng.
Nhìn thấy bọn họ còn muốn tiếp tục trò chuyện, hình như đã quên mất chuyện chính, tổ đạo diễn vội vã đứng ra ngăn cản.
"Tiếp theo sẽ chia phòng cho các bạn, trên lầu có tổng cộng bốn phòng, mọi người có thể tự chọn, sau khi cất hành lý xong, mười lăm phút sau tập hợp ở đây, chúng tôi sẽ phổ biến quy tắc cho các bạn."
Tổ tiết mục sàng lọc rất lâu mới chọn được căn nhà rộng rãi nhiều phòng ở thích hợp này.
Các khách mời tự giác nhường phòng ngủ chính lại cho hai vị tiền bối Vương Hạc và Chu Đồng Lâm, còn lại ba căn phòng cũng không khác nhau lắm, nữ được ưu tiên, Tần Khả Khả chọn phòng bên phải phòng ngủ chính.
Giang Phóng kéo Giang Tề vào phòng ngủ bên tay trái, còn lại Thư Bác Duệ và Đỗ Tử Minh không có sự lựa chọn nào khác.
Căn phòng của bọn họ ở đối diện ba căn phòng kia, hành lang ở giữa như con sông ranh giới, ngăn cách bọn họ với phần còn lại.
Thư Bác Duệ đè sự bất mãn trong lòng xuống.
Còn Đỗ Tử Minh hình như vẫn muốn nói gì đó, bị hắn trừng một cái.
Trong phòng đâu đâu cũng có máy quay, lúc này nếu nói cái gì không thích hợp, là muốn cho khán giả xem trực tiếp nghe rõ mười mươi sao?
Sau đó chỉ sợ chương trình cũng không cắt bỏ, đưa tư liệu sống này vào tập phim chính, cho người cả nước xem.
Bọn họ sẽ không quản chuyện này đối với hắn có ảnh hưởng gì không, chỉ cần có thể tăng nhiệt độ cho chương trình, tổ tiết mục sẽ không bỏ qua.
[ Là ảo giác à, sao tôi cứ có cảm giác Thư Bác Duệ bị xa lánh nhỉ? ]
[ Cứ tưởng rằng chỉ có mình tôi thấy thế thôi chứ, mà sao thế nhỉ, thời buổi nào rồi còn làm mấy trò hề của học sinh tiểu học? ]
[ Nhưng mà, hình như anh Giang Tề đang nhằm vào Bác Duệ, rõ ràng Bác Duệ còn chưa có chọn, hắn cũng không hỏi thử họ muốn chọn phòng nào mà đã giành rồi. ]
[ Xa lánh? Nhà Mê sách cũng đề cao mình quá đấy. ]
[ Anh trai Giang Tề để hai nhóm khách mời kia chọn trước, bởi vì ưu tiên cho nữ, Thư Bác Duệ là nữ à? ]
[ Nếu tôi nhìn không lầm,,bố cục hai phòng còn lại giống nhau y như đúc, đều là dựa về phía đông, chọn phòng nào mà chả giống nhau? ]
Fan Giang Tề không hiểu ra sao, bọn họ còn chưa kịp nói gì, nhưng trên làn đạn thế mà có một đống người qua đường nói giúp cho bọn họ, trước kia tuyệt đối không có chuyện như thế này.
Tuy rằng bọn họ bảo vệ cho anh của tiểu Tề, nhưng bốn làm tròn thành năm, anh trai tiểu Tề cũng là người nhà cả thôi.
Người ta lại còn đẹp trai như thế, đúng là món hời to!
Chưa đầy mười lăm phút sau, bốn nhóm khách mời lần lượt xuống lầu.
"Các bạn khách mời có thể xem phong thư trên bàn một chút, bên trong là phí sinh hoạt trong năm ngày tới của mọi người, năm ngày này, các bạn chỉ có thể dùng số tiền này để mua đồ ăn và các nhu yếu phẩm cần thiết khác." Đạo diễn cầm loa nói.
Giang Tề lập tức đi lên cầm lấy phong bì, phát hiện có bốn cái, nghĩ là mỗi tổ một cái, liền cầm lấy hết đi phát cho các nhóm khách mời.
Đỗ Tử Minh ở bên cạnh cũng tính đi lên lấy, nhưng động tác không nhanh bằng cậu.
"Mỏng quá."
Giang Tề có dự cảm không tốt chút nào.
Mở phong bì ra thì thấy, quả nhiên chỉ có hai tờ 100 tệ (~ 700k VNĐ).
"Đạo diễn, không phải chứ, năm ngày lận đó, chỉ cho chúng tôi 200 tệ, các người làm vậy không thấy cắn rứt lương tâm sao?" Tần Khả Khả vẻ mặt đòi mạng, "Là muốn cho chúng tôi no một ngày, còn bốn ngày còn lại nhịn đói đúng không?"
"Tôi thấy phương án này khả thi đấy." Vương Hạc làm vẻ nghiêm túc nói.
Đỗ Tử Minh a một tiếng, "Các chị một ngày ăn những 200 tệ?"
Tần Khả Khả và Vương Hạc chỉ cười cười.
[ Đỗ Tử Minh này sao thế, từ lúc bắt đầu tới giờ, tôi cứ thấy hắn nói chuyện quái quái sao ấy. ]
[ Tôi tưởng chỉ có mình tôi nghĩ thế thôi chứ. ]
[ Lúc bắt đầu đúng là có chút kỳ lạ, bây giờ lại càng rõ hơn. ]
[ Tiểu Minh còn nhỏ, chắc là có máy quay nên hơi căng thẳng. ]
[ Đầu tiên hai mươi mốt tuổi không phải nhỏ, tiếp nữa cậu ta còn đang tham gia show tuyển chọn đấy, đối mặt với máy quay còn nhiều hơn ở đây, tẩy cái gì chứ. ]
[ Còn có người không biết Giang Tề năm nay mới mười tám tuổi sao? ]
Giang Phóng đưa ra nghi vấn: "Cùng dưới một ngôi nhà, còn chia tiền cho mỗi tổ, có phải còn quy tắc nào không?"
Đạo diễn nở nụ cười: "Thông minh, 200 tệ này không chỉ là phí sinh hoạt trong năm ngày, mà còn liên quan đến kỳ sau, cụ thể là gì, hiện tại không thể nói cho các bạn được, tóm lại... "
Giang Phóng: "Là muốn chúng tôi dùng tiền tiết kiệm một chút đúng không? Cuối cùng ai còn dư nhiều nhất, kỳ tới sẽ nhận được lợi ích, ví dụ như được lựa chọn cái gì đó cho mình?"
Tổng đạo diễn: "..."
[ Ha ha ha ha, cười chết mất, vẻ mặt đạo diễn kiểu: cậu thông minh quá mức rồi đấy. ]
[ Đạo diễn: Cậu đoán được thì thôi, giữ trong lòng không được à? ]
"Ôi trời ơi, 200 tệ một ngày đã có thể tiêu hết, còn muốn chúng ta để dành tiền, đây là chuyện người có thể làm ra sao!"
Tần Khả Khả vẻ mặt không tin nổi.
"Xem ra tổ tiết mục đã quyết tâm phải giày vò chúng ta rồi." Chu Đồng Lâm có thể tưởng tượng ra những ngày tháng nước sôi lửa bỏng sắp tới, có chút đâu đầu, hắn và Vương Hạc đều không biết nấu cơm.
Thư Bác Duệ vẻ mặt bất đắc dĩ: "Thì ra chương trình có tên "Minh tinh sinh hoạt" là có ý này, tổ tiết mục muốn thấy chúng tôi vì ba bữa cơm hằng ngày mà phải bôn ba mệt nhọc.
Đỗ Tử Minh há miệng thở dốc, lời muốn nói đều bị họ cướp hết, cuối cùng chỉ có thể phun ra hai chữ "Đúng vậy" khô khốc.
Giang Phóng nhận 200 tệ từ tay Giang Tề, hỏi một câu khá mấu chốt, "Một ngày ba bữa chúng tôi phải tự chuẩn bị?"
"Đúng vậy, tổ chương trình sẽ không cung cấp bất kì trợ giúp nào, tiếp theo chỉ có thể dựa vào bản thân các bạn." Tổng đạo diễn cười tủm tỉm, một đám thiếu gia tiểu thư mười ngón tay không dính hột nước, tổ chương trình chính là muốn kết quả này, không thì làm sao cho người xem nhìn thấy một mặt chật vật khổ cực của minh tinh được.
Giang Phóng đi vào phòng bếp dạo một vòng, phát hiện gia vị và dụng cụ gì cũng đều có đủ, có thể bớt được một ít tiền.
"Anh hai, sắp sáu giờ rồi, nếu không chúng ta đi mua đồ về nấu trước đi?" Giang Tề nuốt nước miếng, từ sau lần được ăn cơm anh hai nấu tới giờ, cậu vẫn luôn vô cùng nhớ mong.
"Nơi này trước không có thôn, sau không có chợ, đi đâu mua đây." Tần Khả Khả không chút hoang mang, Tần Viên Viên biết nấu ăn, cho nên cô không lo lắng chút nào.
"Cách nơi này khoảng 5km có một chợ bán thức ăn."
Mọi người cùng nhìn về phía Giang Phóng.
Giang Tề giúp mọi người hỏi ra tiếng lòng: "Anh hai, làm sao anh biết?"
Giang Phóng: "Trên đường tới, lúc em đang dán mắt vào trong điện thoại."
Giang Tề: "..."
[ Khách mời khác: May mà tôi không hỏi. ]
[ Anh trai Giang Tề thật lợi hại, không chỉ cẩn thận quan sát, ngay cả khoảng cách cũng tính ra được.
[ Nhiêu đây thôi cũng thổi phồng lên, hắn nói 5km thì là 5km à? ]
Giây tiếp theo, tổ đạo diễn khẳng định cậu nói đúng.
Các khách mời khác chỉ còn biết kinh ngạc và cảm thán.
[ Cái bạn gì mới bảo thổi phồng ấy, mặt đau không bạn? ]
— Hoàn chương 5 —