Là một trở lý đủ tư cách bên cạnh tổng tài, Từ Kiệt Lượng chỉ mất một giờ đã đào ra tư liệu mười tám đời tổ tông của Giang Tề, đặt lên bàn làm việc của Trình Tứ.
Trình Tứ tiện tay mở ra xem, trang đầu tiên là ảnh chụp và thông tin cá nhân của Giang Tề, một gương mặt trẻ tuổi vẫn còn non nớt, đúng kiểu các nữ sinh sẽ thích, nhưng anh chỉ nhìn thoáng qua rồi thu ánh mắt lại ngay: "Giang Tề không còn tên nào khác?"
Từ Kiệt Lượng không rõ nguyên nhân, đẩy nhẹ mắt kính, vẫn còn may trong lúc điều tra hắn cũng tiện tay tìm hiểu đôi chút: "Chắc là không có."
Trình Tứ: "Vậy Giang Phóng là ai?"
Từ Kiệt Lượng hơi sửng sốt, nhưng ngay lập tức nhớ đến người cung cấp tư liệu này có nói một câu, lúc đó người kia nói hiện tại Giang Tề khá hot, cậu ta và anh trai mình cùng tham gia một chương trình thực tế, còn thường xuyên lên hotsearch, có người muốn ngăn thế đi lên này nên đang chuẩn bị hắc cậu ta một đợt nữa.
"Có thể nào là anh trai của cậu ta không?"
Trình Tứ dừng lại: "Dưới tình huống gì, cậu thích anh trai, nhưng lại mua đại ngôn của em trai?"
Từ Kiệt Lượng chần chừ trả lời: "Yêu ai yêu cả đường đi?"
Trình Tứ cất tài liệu trong tay đi: "Tiếp tục tra."
Từ Kiệt Lượng đã hiểu.
Lần này hắn làm việc còn nhanh hơn lần trước, chưa tới mười lăm phút đã tra xong.
Lúc Trình Tứ nhận lấy có hơi ngạc nhiên: "Một trang thôi sao?"
Từ Kiệt Lượng: "Cậu ta là một tố nhân."
"Tố nhân?"
"Chính là người bình thường."
Đến tận bây giờ Trình Tứ mới hiểu tại sao Trình Tiêu vũ lại đi mua đại ngôn của em trai, bởi vì người mà cô thích không phải là một minh tinh.
Có lẽ cũng không phải nguyên do yêu ai yêu cả đường đi gì cả, mà chỉ là muốn đưa ít tiền cho thần tượng, nhưng lại không biết đi đâu để tiêu tiền, cuối cùng chỉ có thể lui về phương án thứ hai.
Chuyện này làm cho Trình Tứ không thể không nghi ngờ, có phải đầu óc em gái mình có vấn đề hay không.
Cô nhóc phá của Trình Tiêu Vũ vẫn còn chưa biết tâm tư nhỏ trong lòng mình đã bị Trình Tứ nhìn thấu.
Tối hôm qua sau khi thủy quân ra trận, đến bây giờ vẫn chưa lắng xuống, Trình Tiêu Vũ đi theo binh đoàn Kỳ ngộ đại chiến với bọn antifan.
Chẳng qua người mà cô mắng không phải là antifan của Giang Tề, mà là những người nhục mạ Giang Phóng.
Sau đó có fan phát hiện những bình luận mà cô mắng chửi đều có liên quan đến Giang Phóng, lúc này mới muộn màng nhận ra vị đại gia này không phải là fan idol nhà mình, mà là của anh trai idol.
Có Kỳ ngộ bảo bảo đưa ra nghi ngờ, tuy Giang Phóng là anh trai của Tiểu Tề, nhưng làm như vậy có tốt hay không.
Các Kỳ ngộ bảo bảo khác còn chưa kịp ra mặt, đã bị mấy đại fan ngăn lại, cũng phát thông báo ngay trong nhóm.
- --- Không cần lo cho cô ấy, cô ấy chính là siêu cấp thổ hào chi 200 vạn đẩy doanh thu cho Tiểu Tề, mặc kệ là nguyên nhân gì, có thể bỏ ra 200 vạn cho Tiểu Tề, thì chính là ba nuôi mẹ nuôi là anh chị em tốt của chúng ta, chỉ cần cô ấy không hắc Tiểu Tề, thì thế nào cũng được, mong mọi người đừng hành động dại dột làm ảnh hưởng đến Tiểu Tề.
Dưới bài thông báo có rất nhiều bình luận đồng tình.
Trình Tiêu Vũ vẫn còn chưa biết gì hết, cô phát hiện các bình luận cô chiến đấu với antifan và blogger đều bị đẩy lên top comments.
Ở dưới còn có một đống bình luận ủng hộ đại thần, làm cho cô không hiểu gì hết trơn, nhưng mà không sao cả, để cho anti thấy có càng nhiều người ủng hộ cô thì càng đã.
Trước đó cô có kết bạn với một Kỳ ngộ bảo bảo, là fan của Giang Tề, cũng chính người này đã dạy cô cách sử dụng Weibo, còn dạy cô đánh bảng cày số liệu.
Thật ra cô chỉ muốn cày số liệu cho mỗi Giang Phóng thôi, nhưng không có ai biết tài khoản Weibo của Giang Phóng, muốn làm cũng không thể làm được.
Vì thế cô đành lùi một bước, trước tiên cứ đem Giang Tề ra luyện tập đánh bảng cái đã.
Chờ sau này thần tượng mình có Weibo, có siêu thoại rồi, cô sẽ không còn mò mẫm học tập như bây giờ nữa.
[ Đại thần có đó không? ]
Trình Tiêu Vũ phát hiện có người đang nhắn tin cho mình, liền trả lời lại: "Đừng gọi tôi là đại thần, bạn có thể gọi tôi là Tiểu Vũ."
Cái người gửi tin nhắn cho cô này, chính là người hôm qua chỉ cô cách mua đại ngôn, còn dạy cô đánh bảng cày số liệu.
Theo cảm nhận của cô thì đối phương rất tốt, cho nên đã kết bạn với người kia.
[ Dạ, chị Tiểu Vũ! ]
Trình Tiêu Vũ đỏ mặt, đây là lần đầu tiên cô được người khác gọi là chị, tuy rằng có thể cô còn nhỏ hơn đối phương rất nhiều, nhưng cảm giác này thật tốt.
"Bạn tìm tôi có chuyện gì không? Có phải lại có blogger hắc idol tôi không?"
[ Không phải, thật ra là có chuyện này, người đại diện của idol em vừa mới liên hệ với em, bảo rằng muốn nói chuyện với chị, nhưng gửi tin nhắn cho chị mãi mà chị không trả lời. ]
"Anh ta không có gửi tin nhắn cho tôi mà."
Trình Tiêu Vũ chắc chắn Wechat của mình chỉ có mỗi cô tự gửi tin nhắn cho mình thôi.
Đối phương nhớ đến chuyện Trình Tiêu Vũ lần đầu tiên chơi Weibo, bèn nói với cô rằng người đại diện gửi tin nhắn qua Weibo.
Sau khi Trình Tiêu Vũ nổi danh với thân phận fan thổ hào, trên Weibo có rất nhiều người lạ gửi tin nhắn cho cô, lúc đầu cô còn tưởng có chuyện gì quan trọng, sau đó còn có thêm mấy chục tin từ người khác, lúc này mới nhận ra đều không có chuyện gì cả, sau này cũng lười nhìn đến.
Trình Tiêu Vũ nói với đối phường để mình đi xem thử một chút, đúng lúc này điện thoại bỗng vang lên.
Vừa thấy tên người gọi đến là Trình Tứ, ngon tay liền run lên như bị Parkinson lâu năm.
Trong đầu không ngăn được nhớ đến dáng vẻ không mang mắt kính của anh trai.
Chuẩn bị tâm lý hết nửa ngày, sau đó mới lướt nhận cuộc gọi.
Trình Tứ: "Vang lên mấy lần mới nghe?"
Trình Tiêu Vũ: "Bảy lần."
Trình Tiêu Vũ: "..."
Bên kia, vì phải ngồi xe và máy bay rất lâu, cho nên Giang Phóng bắt đầu trả lời tin nhắn người khác gửi cho cậu.
Cậu vừa xuất hiện, nhóm người ký xá liền điên cuồng spam icon trong nhóm của bọn họ.
Giang Phóng: Còn gửi nữa là tao khóa nhóm đó.
Ta Anh Tuấn Tiêu Sái: Mày còn dám khóa nhóm à? Mau thành thật khai báo!
Bạch Thăng Thủy: Phóng nhi, mày tồi lắm.
Lương Vũ Tri Thu: Mày còn không nói, Tiểu Ngải sắp bóp chết tao rồi.
Giang Phóng: Có cần tao gửi vòng hoa cho mày không?
Lương Vũ Tri Thu: Cút!
Giang Phóng: Được.
Ta Tuấn Tiêu Sái: F*ck, đừng để ý tới Cẩu đản, nó ngứa da đó, nói mau, mày gặp nữ thần của tao rồi, người thật thế nào, có phải siêu siêu đẹp không!
Giang Phóng: Nữ thần của mày không phải là Tống Phi sao?
Bạch Thăng Thủy: Mày ít về ký túc xá nên không biết, nửa năm trước nó lại đổi nữ thần rồi.
Giang Phóng: Đổi cũng mấy chục lần ấy nhỉ.
Ta Anh Tuấn Tiêu Sái: Lần này tao nghiêm túc đó, từ nay về sau Tần Khả Khả chính là nữ thần duy nhất của tao, với lại cũng không phải tự dưng tao lại đổi nữ thần, không thể trách tao được.
Lương Vũ Tri Thu: Hai đứa tụi mày, rốt cuộc có muốn nghe Phóng nhi nói không?
Hai người kia lập túc gửi một biểu cảm câm miệng.
Giang Phóng cũng biết mình tránh không khỏi, liền trình bày đơn giản với bọn họ.
Bạch Thăng Thủy: Hèn gì lúc trước mày hỏi mượn tao ghi chép thời cấp ba, tao còn tưởng mày đã nhận ra giá trị của tao cao cỡ nào, muốn đem đi bán không đó, thì ra là vì em trai mày.
Ta Anh Tuấn Tiêu Sái: Sao mày không đưa vở của mày cho em mày xem?
Giang Phóng: Chỉ số thông minh của em tao không được cao lắm, đưa vở của tao sợ nó xem không hiểu.
Bạch Thăng Thủy: Cảm ơn, trái tim tao cũng biết đau...
Bạch Thăng Thủy: Mỉm cười.jpg
Ta Anh Tuấn Tiêu Sai: Ha ha ha.
Lương Vũ Tri Thu: Ha ha ha.
Bạch Thăng Thủy: Hai đứa mày quỳ an đi!
Lương Vũ Tri Thu: Phóng nhi, chừng nào mày về, diễn đàn trường mình bây giờ đã nổ tung, đám nữ sinh kia sắp điên tới nơi rồi, nếu không phải đúng lúc nghỉ hè, chắc ngay cả trường học của bọn mình cũng bị oanh tạc luôn quá.
Bạch Thăng Thủy: Mày chạy đi tham gia chương trình giải trí, còn hạng kia của mày phải làm sao bây giờ, không phải mày muốn vào giới giải trí thật đấy chứ?
Giang Phóng: Bên trường học có lẽ tạm thời không về được, hạng mục kia thì chắc chắn sẽ tiếp tục, tao có tính toán riêng của tao.
Ta Anh Tuấn Tiêu Sái: Chừng nào tụi mày mới quay kỳ tiếp theo, lần sau gặp lại nữ thần tao, mày xin giúp tao bức ảnh kèm chữ ký đi!
Giang Phóng: Đang chờ thông báo.
Lương Vũ Tri Thu: Lão Triệu, mày bị ngu à, lúc này mà còn muốn ảnh nữ thần cái gì, nếu Phóng nhi nổi tiếng, mày đoán xem một tấm ảnh có chữ ký của nó có thể bán được bao nhiêu tiền.
Ta Anh Tuấn Tiêu Sái: Đậu má, Phóng nhi, mày gửi trước cho tao mấy thùng chữ ký của mày đi!
Giang Phóng: Cút!
Ta Anh Tuấn Tiêu Sái: Ê ê ê ê, tụi mày thấy, giấy lau nước mũi của Phóng nhi có bán được không?
Bạch Thăng Thủy: Tởm quá đấy thằng chó.
Lương Vũ Tri Thu: Tởm quá đấy thằng chó +1.
Triệu Anh Hoa còn muốn nhắn nữa, nhưng giao diện nhắn tin lại hiện lên dòng chữ 'Bạn đã bị chủ nhóm xóa khỏi cuộc trò chuyện'.
Chủ group là Giang Phóng.
Điện thoại của Giang Phóng cứ tít ta tít tít vang lên không ngừng, Giang Tề thấy anh trai không có ý định nhận điện thoại thì thắc mắc.
"Anh hai, anh không nghe điện thoại sao?"
"Không cần phải tiếp hắn."
Từ chỗ này đến sân bay phải mất vài tiếng đồng hồ, bản thân Giang Tề cũng đang bàn bạc chuyện công tác với người đại diện.
'Minh Tinh Sinh Hoạt' mùa thứ hai, nếu không tính anh trai cậu, thì người được lợi nhiều nhất từ lúc bắt đầu livestream đến giờ chính là Giang Tề.
Sau đó còn có fan thổ hào bỏ ra 200 vạn mua đại ngôn cho cậu, bây giờ trong mắt giới tư bản giá trị của cậu đã không còn như xưa, tuy vẫn còn nhiều tin xấu, nhưng chuyện bằng cấp thấp đã không còn là vấn đề gì lớn.
Giới giải trí cũng có không ít nghệ sĩ có bằng cấp không cao, nhưng không thể vì thế mà phủ nhận sự vất vả và nổ lực để đến được ngày hôm nay của bọn họ.
"Đúng rồi, anh hai, anh Kỳ nói sẽ tới sân bay đón chúng ta, anh ấy nói địa điểm quay đã bị lộ ra ngoài, có lẽ ở sân bay sẽ có nhiều tay săn ảnh nghe tin mò đến, chung ta phải tránh bọn họ ra." Giang Tề nói việc này trước cho anh trai khỏi bỡ ngỡ.
"Săn ảnh?"
"Là một loại nghề nghiệp mới, bọn họ dựa vào ảnh chụp mới nhất của nghệ sĩ để đem bán kiếm tiền, đặc biệt là các minh tinh đang hot, rất dễ bị bọn săn ảnh này bao vây."
Giang Phóng nhìn bộ dạng gặp mãi thành quen của cậu, "Kiếm được nhiều tiền càng gặp nhiều nguy hiểm, lạc thú gì mà em say mê như thế?"
Giang Tề hơi ngạc nhiên, chần chừ mãi mới lên tiếng: "Em thích cảm giác được đứng trên sân khấu, khi ánh mắt của mọi người dừng lại trên người em, cảm giác kích thích ấy không gì sánh được, cứ như cả thế giới này chỉ còn lại mỗi mình em vậy."
Nói xong còn thở mạnh một cái.
"Có thể tìm được mục tiêu cho đời mình là chuyện tốt."
Giang Tề liếm liếm môi: "Anh không mắng em sao? Không cảm thấy em đang làm việc không đàng hoàng à?"
Giang Phóng mở điện thoại lên, vừa xem tin nhắn Triệu Anh Hoa gửi tới, vừa hỏi: "Em thấy việc gì mới là đang hoàng?"
Giang Tề: "Có một công tác ổn định, thu nhập ổn định, còn có sinh hoạt ổn định?"
Giang Phóng lược qua n chữ vô nghĩa, cho đến khi nhìn thấy dòng chữ xin tha của Triệu Anh Hoa mới thêm hắn vào lại nhóm, "Nếu ngay cả bản thân em cũng không tán thành nghề nghiệp của mình, vậy thì đừng trách tại sao ba mẹ không ủng hộ em."
Xe dừng lại, đã đến sân bay.
Nhân viên công tác của chương trình dọn hành lý của họ xuống, còn sợ họ xảy ra chuyện nên muốn đưa họ vào trong, nhưng Giang Phóng từ chối, cậu không muốn làm cho mọi người chú ý.
Nhân viên công tác nhìn khuôn mặt cậu, thấy cậu lo lắng cũng bằng thừa, cho dù bọn họ không đi cùng, thì chỉ với gương mặt này cũng đủ làm cho người ta chú ý rồi.
Lúc phi cơ đáp xuống sân bay Hải Vân, đã hơn bốn giờ chiều.
Vừa xuống máy bay, Giang Tề liền nhận được cuộc gọi của người đại diện, bảo rằng bên ngoài có một biển người, hình như đều là thợ săn ảnh, bảo họ đi qua cửa VIP.
Trước đó bọn họ cũng đã thông báo với các trạm fan, bảo fan không cần tới đón.
Nhưng mà đã có một ít tay săn ảnh canh giữ một đoạn nhỏ trước cửa VIP, bọn họ vừa đi ra, tiếng tách tách từ máy ảnh liền vang lên không ngừng.
Giang Tề rất có kinh nghiệm, lập tức chạy chậm qua.
Kết quả sau khi cậu lên xe rồi, tiếng tách tách lại càng nhiều hơn.
Cậu quay đầu lại, chỉ thấy tất cả máy ảnh đều nhắm thằng vào Giang Phóng đang nện bước thong thả ở đằng sau.
"..."