Editor: Bơ Mặn.
Giang Phóng ném chìa khóa xe cho Mạc Vũ Thu, bảo cậu ta và Triệu Anh Hoa lái một xe, còn anh và Giang Tề thì ngồi xe của Trình Tứ.
Trên đường đi, Trình Tứ hỏi một vài chuyện ở trường, Giang Phóng cũng không qua loa cho có lệ.
Giang Tề im lặng nghe bọn họ nói chuyện, trong đầu cậu thỉnh thoảng nghĩ đến những đề toán kia, rồi tự giải đề trong vô thức.
Tuy hiệu quả không tốt lắm, nhưng đã tiến bộ hơn lúc trước.
Đến nhà hàng đã được đặt trước, đoàn người xuống xe.
Triệu Anh Hoa ngắm nhà hàng sang trọng này, nuốt nước miếng nói: "Tôi biết ngay là một khi Trình tổng ra tay, chắc chắn là các nhà hàng không tầm thường, may mà tôi đi theo."
"Xem tiền đồ của cậu kìa." Mạc Vũ Thu trêu chọc.
Triệu Anh Hoa: "Tiền đồ của tôi chỉ có như thế thôi, có thể hưởng thụ thì cứ việc hưởng thụ."
Trình Tứ đặt phòng riêng, hắn khẽ cúi đầu nói cho Giang Phóng biết điểm đặc sắc của nhà hàng này.
"Hẳn là em sẽ thích, đầu bếp của nhà hàng này là một bậc thầy về ẩm thực Trung Hoa, hiểu cách nấu rất nhiều miền ẩm thực khác nhau, nghe nói còn có thể nấu ra món chay có vị thịt, anh từng tới đây ăn một lần, cũng không tệ lắm."
"Vậy em phải ăn cho thật kỹ."
Giang Phóng cũng từng thử nấu món chay có vị thịt, nhưng dù sao anh cũng không chuyên về lĩnh vực này, nên không đạt được đến mức hoàn hảo.
Một nhóm người được nhân viên phục vụ dẫn vào phòng riêng.
Trình Tứ gọi vài món đặc trưng rồi đưa thực đơn cho bọn họ.
Mọi người đều không biết nên gọi món gì nên chỉ tuỳ tiện chọn một hoặc hai món trông có vẻ không tệ.
Trình Tứ gọi món thịt heo băm xào sốt đậu ngọt, dưới cùng là bánh tráng và rau củ cuộn lại với nhau, phía trên là thịt heo đã được băm nhỏ, hắn múc cho Giang Phóng một muỗng thịt băm.
Giang Phóng nếm thử, "Mặn, dai và có vị rất giống thịt, nước sốt ở trên đã giấu đi sự thanh đạm của nguyên liệu, đây là gà chay (*)."
(*) Gà chay: Tên đầy đủ là gà chay đậu phụ, là một món ăn truyền thống được làm từ đậu nành của Trung Quốc, có vị mặn giống với thịt.
Triệu Anh Hoa đã ăn hai cuốn, nghe vậy liền nói: "Gà chay chẳng phải cũng là gà à?"
Giang Phóng: "Vậy tại sao không trực tiếp gọi là gà, mà còn thêm một từ chay?"
Giang Tề phụt cười một tiếng.
Giang Phóng nhìn cậu một cái, không để ý tới.
Mạc Vũ Thu cũng không hiểu, cậu ta không có yêu cầu gì về thức ăn, Tiểu Ngải cũng vậy, bình thường khi đi ra ngoài, họ thường chơi và chụp ảnh là chính, lúc đói bụng thì tìm những món ngon ở địa phương, tìm được thì ăn, không tìm được hoặc mệt mỏi thì cứ ăn tạm gì đó.
"Gà chay là một loại thực phẩm truyền thống làm từ đậu nành, có hương vị tương tự như thịt."
Mọi người không ngờ người nói ra lời này lại là Trình Tứ.
"Đúng vậy." Giang Phóng xác nhận, "Nhưng làm sao anh biết?"
Trình Tứ: "Lúc trước tới đây ăn anh từng hỏi nhân viên phục vụ."
Giang Phóng ý thức được điều gì đó, hỏi: "Lúc trước là khi nào?"
Trình Tứ: "Lần trước khi em đi ghi hình chương trình giải trí."
Trình Tứ biết Giang Phóng nấu cơm đều tùy thuộc vào tâm trạng, thích thì nấu, không thích thì thôi.
Thật ra hắn cũng không muốn Giang Phóng tốn sức, còn đề nghị thuê bảo mẫu nấu cơm, nhưng đã bị Giang Phóng từ chối, anh không thích nơi bọn họ sống có thêm người lạ.
Còn một nguyên nhân khác là cân nhắc đến việc Giang Phóng và Giang Tề đều là minh tinh, để người lạ bước vào địa bàn của họ thì cũng không tốt.
Tuy không thể thuê bảo mẫu nấu cơm, nhưng Trình Tứ muốn khi ở bên ngoài thì anh có thể ăn một bữa thật ngon, thế nên trước đó hắn đã yêu cầu Từ Kiệt Lượng tìm các nhà hàng chất lượng ở thành phố Yến, sau khi đích thân nếm thử thì sẽ dẫn anh đến.
Những người khác không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Trình Tứ, tưởng rằng lúc đó vì tò mò nên hắn mới hỏi.
Nhưng Giang Phóng lại đoán được, Trình Tứ không xem trọng việc ăn uống, có cái gì thì ăn cái đó, mức độ tiếp nhận rất cao, trước kia khi đi ra ngoài ăn, cũng không thấy hắn hỏi nhân viên phục vụ bao giờ, đột nhiên hỏi, chắc chắn là có nguyên nhân.
Giang Phóng không thích nói lời hoa mỹ, anh càng thích dùng hành động để biểu đạt hơn.
Thế là mọi người liền nhìn thấy anh dùng đũa của mình gắp một miếng bánh tráng, chấm chút nước sốt rồi đưa đến bên miệng Trình Tứ.
"Anh yêu, anh cũng nếm thử đi."
Trong phòng lập tức vang lên vài tiếng ho khan.
Ngoại trừ Mạc Vũ Thu cố tình che giấu sự lúng túng, thì Triệu Anh Hoa và Giang Tề là bị sặc thật.
Hai người vội vàng uống một hớp nước.
Trong mắt Trình Tứ hiện lên ý cười, hắn biết Giang Phóng thông minh, chắc chắn sẽ đoán được chuyện mà mình làm, vậy nên hắn liền không từ chối, kề sát vào đũa của anh ăn hết miếng bánh này.
Hai người còn đút nhau ăn mấy lần.
"Tôi và Tiểu Ngải cũng không sến súa như hai người." Mạc Vũ Thu không chịu thừa nhận rằng mình có hơi ghen tị, cậu ta cũng muốn đút cho Tiểu Ngải ăn, nhưng Tiểu Ngải thấy quá sến nên bình thường đút được một miếng liền không làm nữa.
Triệu Anh Hoa giật mình sửng sốt, "Tôi còn tưởng rằng các cậu đã thử hết tất cả các cách chơi rồi, không ngờ lại chưa từng thử kiểu này."
Mạc Vũ Thu như bị nghẹn ở cổ họng: "Cậu nói thì cứ nói, làm gì phải giật mình như thế, tôi nghĩ trường hợp bình thường đều hiếm khi có chuyện này."
Triệu Anh Hoa: "Sao tôi biết được, tôi lại chưa từng hẹn hò với con gái."
Mạc Vũ Thu không muốn nói chuyện với cậu ta nữa.
Giang Tề uống thêm mấy ngụm nước, cậu cảm thấy bạn cùng phòng của anh trai thật là thú vị.
Đến lúc ăn gần xong, Giang Tề bị chính bàng quang của mình nhắc nhở.
"Em đi vệ sinh."
"Anh đi chung với em." Giang Phóng cũng đứng lên.
Sau khi bọn họ ra khỏi phòng, Trình Tứ đứng lên nói với hai người Mạc Vũ Thu: "Tôi đi tính tiền."
Mạc Vũ Thu vững như kiềng ba chân: "Được, cảm ơn sự khoản đãi của Trình tổng tối nay."
Trình Tứ: "Không cần, các cậu là bạn của Giang Phóng, thì chính là bạn của tôi."
Hai người đột nhiên cảm thấy có chút vừa mừng vừa lo khi được quan tâm.
Giang Phóng và Giang Tề tìm được nhà vệ sinh dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, còn chưa đi vào, bên trong liền truyền đến giọng nói của hai người.
"Anh Thẩm, lần này Chu Trạch Tuyên phá được một vụ án lớn, công lao này có thể khiến anh ta thăng lên mấy cấp, nhưng em nghe nói vụ án lần này có liên quan tới Trình Tứ."
"Cậu nghe được từ đâu?"
"Có người biết chuyện kể, Trình Tứ cũng thật là lợi hại, sau khi ông ngoại chết, anh ta còn leo lên được nhà họ Chu, tập đoàn Trình Gia có được địa vị như bây giờ, đều là nhờ có nhà họ Chu che chở, nếu được nhà họ Chu nâng đỡ ít nhiều, thì em cũng có thể phát triển xí nghiệp của gia tộc lớn mạnh hơn."
"Cậu cảm thấy, Trình Tứ có thể phát triển lớn mạnh tập đoàn Trình Gia, đều là dựa vào nhà họ Chu?"
"Nếu không thì sao, đúng là anh ta có vài phần thực lực, nhưng hơn hết hẳn là dựa vào nhà họ Chu, nếu không có nhà họ Chu, tập đoàn Trình Gia cũng không thể vươn xa như thế."
Giang Phóng không ngờ lại nghe thấy người ta nghị luận Trình Tứ ở đây, đang chuẩn bị bước vào thì...
"Nếu cậu nghĩ như vậy, vậy tôi chỉ có thể nói rõ ràng cho cậu biết, cho dù được nhà họ Chu ủng hộ, thì cậu mãi mãi cũng không thể nào đạt tới độ cao như Trình Tứ. Anh ta có thể đi đến một bước này, không chỉ dựa vào sự ủng hộ của nhà họ Chu, mà còn dựa vào quyết sách và ánh mắt đầu tư của anh ta."
Đối phương bị nói đến nỗi khẽ sửng sốt, "Anh Thẩm, anh sao thế?"
Thẩm Thanh Hoa hít sâu một hơi, "Trước đây khi tập đoàn Trình Gia gặp vấn đề về mắt xích tài chính, rất nhiều người đều cho rằng Trình Gia sẽ không gắng gượng nổi, thậm chí còn chuẩn bị chia cắt tập đoàn Trình Gia."
"Em biết chuyện này, nhưng chẳng phải sau đó đã có một công ty đầu tư mạo hiểm bơm mười tỷ cho tập đoàn Trình Gia sao?"
"Cậu có biết công ty đầu tư mạo hiểm đó là do ai mở không?"
"Ai mở?"
"Là Trình Tứ, cho dù không tiếp quản tập đoàn Trình Gia, thì anh ta cũng mạnh hơn những người đồng trang lứa rất nhiều, tôi vẫn luôn xem anh ta là thần tượng... Cho nên tôi không hi vọng sẽ nghe thấy các cậu nói những lời bôi nhọ năng lực của anh ấy nữa, hiểu chưa?"
Lúc này, có tiếng bước chân vang lên.
Thẩm Thanh Hoa lập tức ngừng nói, đang định rửa tay rồi đi ra ngoài thì lại phát hiện Giang Phóng đang đứng ở cửa.
"Là cậu."
Thẩm Thanh Hoa lập tức nhận ra, bị bắt tại trận khiến anh ta có hơi lúng túng.
Giang Phóng khẽ gật đầu, đi đến bên cạnh bồn rửa, bóp lấy một ít nước rửa tay để rửa sạch vết dầu trên tay.
"Thật ra anh có thể nói với anh ấy, nhìn bề ngoài Trình Tứ lạnh lùng xa cách vậy thôi."
Thẩm Thanh Hoa nghe anh nói thế liền biết là anh đã nghe được toàn bộ.
"Anh là ai thế? Anh thân với Trình Tứ lắm à?" Bạn của Thẩm Thanh Hoa vừa bị nói vậy nên trong lòng có hơi khó chịu, nghe lời của Giang Phóng thì lập tức khịt mũi coi thường.
Giang Phóng: "Thân hơn cậu nhiều lắm, có cần bây giờ tôi gọi anh ấy đến không?"
Bạn của Thẩm Thanh Hoa liền tức giận: "Anh bảo gọi thì gọi, anh nghĩ anh là ai?"
Giang Phóng: "Có thể tính là boss (*)."
(*) Nguyên văn là từ 老大, có thể hiểu là sếp, ông chủ, đại ca,... nên mình dùng boss vừa có nghĩa là sếp, vừa có nghĩa là stop-boss.
Nói xong anh lại nhìn về phía Thẩm Thanh Hoa, "Ở cạnh loại người này cực khổ lắm nhỉ, mặt mũi chỉ đáng giá mấy đồng tiền, thật ra không cần làm như vậy đâu."
"Không cần làm cái gì?" Giọng nói của Trình Tứ bỗng vang lên, hắn tính tiền xong liền đi tới đây.
Bạn của Thẩm Thanh Hoa phát hiện thật sự là Trình Tứ, lập tức luống cuống ngay.
Thẩm Thanh Hoa phần nào đoán được, nếu Giang Phóng dám nói như vậy, thì rất có thể Trình Tứ cũng đang ở trong nhà hàng này, thế nên anh ta càng mất tự nhiên hơn.
Trình Tứ đi tới bên cạnh Giang Phóng, "Đang nói chuyện gì vậy?"
Giang Phóng hất cằm về phía Thẩm Thanh Hoa: "Fanboy của anh, anh ấy biết anh từng mở một công ty đầu tư mạo hiểm."
Trình Tứ thấy Giang Phóng đã rửa sạch liền giúp anh mở vòi nước, sau đó mới nhìn về phía Thẩm Thanh Hoa.
"Bây giờ anh đang phụ trách dự án hợp tác giữa nhà họ Thẩm và Trình Gia?"
Ánh mắt của Thẩm Thanh Hoa hơi tối lại: "Lúc trước là vậy, bây giờ thì không."
Ban đầu dự án đó vốn do Thẩm Thanh Hoa phụ trách, đã chuẩn bị đầy đủ tất cả tư liệu, nhưng kết quả Thẩm Thanh Hạo lại dựa vào việc mẹ gã chơi một vài thủ đoạn nhỏ, khiến ba Thẩm vốn hứa giao dự án này cho anh ta toàn quyền phụ trách thì nay lại yêu cầu anh ta giao dự án cho Thẩm Thanh Hạo.
Trình Tứ: "Tôi sẽ bảo người quản lý dự án nói với chủ tịch Thẩm, để anh làm người phụ trách."
Thẩm Thanh Hoa mở to mắt: "Vì sao?"
Trình Tứ: "Nhà họ Thẩm chỉ có một mình anh có chút năng lực, còn những người khác thì không."
Thẩm Thanh Hoa không thể tin được, không ngờ mình lại được thần tượng khen.
Về phần bạn của Thẩm Thanh Hoa, từ đầu tới cuối Trình Tứ đều không ngó ngàng đến gã.
Chờ sau khi Giang Tề xả nước xong, bọn họ mới ra khỏi nhà vệ sinh.
"Có phải anh không ngờ mình còn có một fanboy hay không?"
Trên đường trở về phòng riêng, Giang Phóng trêu chọc Trình Tứ.
Trình Tứ cười nói: "Đúng là không nghĩ tới, trước đây anh đã nghĩ Thẩm Thanh Hoa là một người có năng lực, chỉ là đáng tiếc, anh ta không được sinh ra ở một gia đình tốt hơn."
Kể từ khi gặp được Giang Phóng, hắn đã không để tâm đến rất nhiều chuyện từ lâu.
Giang Phóng: "Không thể quyết định nơi mình sinh ra, nhưng người ưu tú chắc chắn sẽ có người thích, anh nói có đúng không?"
Trình Tứ: "Cho nên em cũng thích anh có phải hay không?"
Giang Phóng lắc đầu, "Em không thích anh."
Giang Tề: "Là yêu."
Giang Phóng liếc cậu một cái.
Giang Tề lè lưỡi, nhanh chân chạy trốn.
Trình Tứ ghé vào bên tai anh thấp giọng hỏi: "Có phải là yêu không?"
Giang Phóng nhìn khắp hành lang, xác nhận không có camera thì mới khẽ hôn lên môi hắn, "Là rất yêu, hài lòng chưa?"
Trình Tứ không nhịn được, vòng tay ôm eo anh, thấp giọng cười: "Cực kỳ hài lòng."
Sau khi hai người rời đi, Thẩm Thanh Hoa và bạn của anh ta mới đi ra.
Bọn họ chỉ nhìn thấy cảnh Trình Tứ rút tay ra khỏi eo Giang Phóng, nhưng cũng đã đủ để liên tưởng.
"Nếu cậu dám đồn lung tung ra ngoài, có lẽ nhà cậu không chịu nổi sự giày vò của tập đoàn Trình Gia đâu."
Người bạn cười khổ, gã nào dám chứ, huống chi nói ra cũng không có ai tin.
Sau đó Giang Phóng liền bận rộn, 《 Cuộc sống ngôi sao 》 còn lại hai số cuối cùng.
Biết thời gian tới Giang Phóng phải vào đoàn phim, đài Dứa cũng cố gắng hết sức đẩy nhanh thời gian ghi hình, để tránh đụng vào thời gian quay phim.
Tập mới nhất được quay ở trong nước, ghi hình bốn ngày là xong.
Trên đường về, những người khác đều chọn trở về thành phố Yến, chỉ có Giang Phóng lựa chọn thành phố Hải.
Bởi vì sau khi xuống máy bay, anh liền nhận được tin nhắn mà chú tiểu gửi, nên chuẩn bị đến thành phố Hải để chuyển phương tiện giao thông.